Chương 387: Báo Ứng Của Độc Long


Pagliuca sửng sốt: “Không phải ta vẫn đang tốt lành sao? Sao mà lại bị giết chết? Đúng rồi, tiểu Betty, làm sao nàng lại tên là Loubei?”

“Loubei mới là tên đầy đủ của ta, không phải chàng nói Tiểu Betty chỉ để cho một mình chàng gọi hay sao…” Trên mặt Loubei lướt qua một tia đỏ ửng, nhưng nghĩ đến cái tên mà Trần Duệ vừa hô thì cảm giác độc tố trong thể nội càng bộc phát mạnh mẽ, nhất thời trời đất quay cuồng: “Không đúng! Không phải chàng bị độc long Pagliuca và tiên nữ long Lola giết chết hai ngàn năm trước rồi sao? Ngươi không phải là Ranieri, ngươi rốt cục là ai…”

“Ta… chuyện đó, Ranieri là do ta dùng tên giả” Pagliuca cuối cùng cũng nhớ tới chuyện gì đó, mặt đỏ lên một cách hiếm thấy: “Để ta giải trừ độc tố trên người nàng rồi nói tiếp.”

“Tên khốn nạn này… hóa ra ta vẫn một mực bị chàng lừa! Năm đó chàng đã lấy đi những bảo tàng kia đúng không?”

“Hả? Cái gì?” (Không ngờ lại vô sỉ sử dụng tất sát kỹ của tiên nữ long)

“Bảo tàng của ta đâu?”

“A, chuyện này… Tiểu Betty, trước tiên chúng ta giải độc cho tốt đã được không…”

“Hu hu, hóa ra, hóa ra… chàng là một tên lừa đảo…”

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Trần Duệ cuối cùng cũng hiểu rõ một chút cái gọi là chân tướng của ân oán, con mẹ nó! Làm hại anh em bên này đuổi sống đuổi chết, đuổi cả nửa ngày, không ngờ đây lại là một trò hề lớn nhất! Hóa ra, tất cả đều là cái bẫy phá phách mà năm đó Pagliuca bày ra!

Hơn hai ngàn năm trước, lúc mà Loubei còn là một thiếu nữ ngây thơ, vừa lúc lần đầu tiên đi vào con đường phạm tội của long tộc là cướp bóc hàng hóa, lúc kiếm được món lợi nhuận đầu tiên trong sự nghiệp… a, thật ra là lúc cướp được một đám bảo tàng thì gặp gỡ… con vịt chết long giảo hoạt.

Kết quả, mối tình đầu của thiếu nữ bị lực lượng cường đại cùng tài phú kếch xù của người nào đó hấp dẫn, phương tâm thầm cho phép, hai người ăn nhịp với nhau, bắt đầu say đắm nồng nhiệt. Phỉ thúy long tiểu thư khó mà khống chế được, từng bước rơi vào tay giặc, cuối cùng phòng tuyến thất thủ, đã phát sinh quan hệ thân mật nhất với người con trai tự xưng là “Ranieri” kia, ngay cả bảo tàng cướp được cũng mơ mơ hồ hồ giao cho hắn.

Trong lúc mà “Ranieri” hứng khởi nhất, đã từng thề non hẹn biển rằng sẽ cướp lấy bảo vật trân quý nhất để làm lễ vật cầu hôn với nàng. Kết quả, trong cuộc sống sau này, thiếu nữ mỗi ngày đều tràn đầy mong đợi đối với cái thứ gọi là lễ vật kia, thậm chí là… giục liên hồi.

Không lâu sau, vị bạn học Ranieri này đột nhiên bốc hơi vào một ngày nào đó, trong lúc thiếu nữ đang ôm đầy mong mỏi đi khắp nơi tìm kiếm thì nghe được tin tức “Ranieri” bị hai kẻ thù giết chết.

Điều này đối với thiếu nữ si ngốc chờ đợi người yêu giống như là tiếng sét giữa trời quang, lại bất đắc dĩ vì hai kẻ thù đều là ma đế đỉnh phong, thực lực cường đại, hành tung lại vô định. Thiếu nữ lập lời thề báo thù cho người yêu, thế là bắt đầu chìm vào tu hành gian khổ… thuận tiện vơ vét của cải trên con đường nhân (long) sinh.

Trần Duệ nhìn vịt chết long một cái khá là khinh bỉ: tên khốn kiếp này, không ngờ lại lừa tiền lừa sắc, lại báo thù kẻ địch bằng cách bôi nhọ danh tiếng người ta, hắn thật sự quá vô sỉ rồi! Mấy khúc xương gãy kia chỉ là tự làm tự chịu mà thôi!

Pagliuca phí khí lực thật lớn, cuối cùng giải trừ toàn bộ độc tố giúp Loubei. Nhưng mà khắp người phỉ thúy long tiểu thư đang phẫn nộ phát ra khí thế cường liệt, ánh mắt giết người hình như muốn giải phẫu loại sinh vật giống đực phụ tình này ra vậy.

Pagliuca tự biết đuối lý, mà lực lượng bây giờ lại yếu hơn người ta, chỉ đành ngượng ngùng cười làm lành.

Trần Duệ có thể mười phần lý giải tâm tình của phỉ thúy long tiểu thư. Trên tinh thần cũng rất ủng hộ phỉ thúy long tiểu thư tháo tên nam nhân đáng ghét kia thành tám khối. Nhưng mà do sự tồn tại của cộng sinh khế ước nên không thể để con vịt chết long kia bị Loubei biến thành thịt rồng xé phay được.

Chẳng qua, nếu đã như thế này thì “thù giết chồng” vốn tồn tại giữa Loubei và Pagliuca cũng không còn nữa, nếu như có thể hóa giải ân oán của đôi oan gia này thì còn có thể kéo phỉ thúy long tiểu thư về phía trận doanh của mình nữa kìa.

Trong thời gian ở chung tại đế đô kia, ngoại trừ một ít bệnh chung của long tộc thì Loubei làm người kỳ thực rất trọng cảm tình, không ngờ tự nhận mình là vợ của quỷ lam long đã chết hơn hai ngàn năm kia, lại còn lập chí báo thù, đây chính là nhân tuyển rất tốt để làm bằng hữu.

Quên đi, coi như nể mặt mũi của cộng sinh khế ước, cũng nể mặt mũi của “Charles”, giúp con vịt chết long này hóa giải hiểu lầm vậy!

Ngay lúc mà phỉ thúy long tiểu thư chuẩn bị phát tác, một thanh âm vang lên: “Hóa ra vị này chính là Betty tiểu thư! Thật là hiểu lầm lớn mà!”

Loubei nhìn Trần Duệ một cái, không đáp lời, trong ánh mắt lộ ra địch ý cường liệt. Tuy rằng hơi hoài nghi đối với thanh âm quen tai lúc nãy, nhưng mà bằng hữu nhân loại kia chắc hẳn là chết cùng với Isabella rồi, vừa nãy chẳng qua là thính giác lệch lạc mà thôi.

“Ta là bằng hữu tốt nhất ở bên cạnh tên hỗn đản này, không trách tên khốn này cứ nhớ ngươi mãi không quên, quả nhiên là một vị tiểu thư mỹ lệ động lòng người” Trần Duệ bày ra bộ dáng khen không dứt miệng.

“Nhớ mãi không quên?” Phỉ thúy long tiểu thư hừ lạnh một tiếng, sát cơ khóa chặt Pagliuca một lần nữa: “Hai ngàn năm qua, ta cũng từng nhớ mãi không quên tên lừa đảo này, chẳng qua, việc mà ta nhớ mãi không quên bây giờ chính là làm sao để tháo từng khúc xương của hắn xuống!”

“Betty tiểu thư, trước khi tiểu thư gỡ xương của hắn xuống, xin hãy nghe ta kể một câu chuyện xưa” Trần Duệ nhìn vịt chết long đang lộ ra thần sắc cầu cứu hiếm thấy một cái: “Tiểu thư chẳng nhẽ không nhận ra lực lượng của hắn có vấn đề sao? Nếu như hắn có thực lực của hai ngàn năm trước thì có bị tiểu thư đánh cho thảm như vậy không?”

Loubei sửng sốt, đúng rồi, nếu như là hai ngàn năm trước, mặc dù nàng đã đột phá đến ma đế thì tên này cũng chỉ cần phất phất tay là có thể làm cho nàng hoàn toàn mất đi lực phản kháng. Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì đó?

Trần Duệ nặng nề thở dài một hơi, cuối cùng chuẩn bị sẵn sàng, che giấu lương tâm kể ra một câu “chuyện xưa”.

Hai ngàn năm trước, một nam nhân sắp phải đối mặt với cường địch đáng sợ, vì không muốn liên lụy đến nữ nhân yêu dấu, dứt khoát không từ mà biệt, bước vào hành trình chiến đấu. Kết quả, hắn bị cường địch đáng sợ kia phong ấn đến hai ngàn năm. Phải gần đây mới có thể tỉnh lại, lực lượng cũng bị hạn chế tại cảnh giới ma hoàng, đáng tiếc lại một mực không tìm được tung tích của người yêu.

Chuyện xưa này được miêu tả vô cùng sinh động, đặc biệt là một ít tình tiết, quả thực giống như là loại sách giáo khoa kinh điển vậy.

Chính bản thân độc long nghe được còn nổi hết cả da gà da vịt lên, nhưng Loubei lại thật sự bị cảm động, liên tưởng đến thực lực của độc long vừa rồi cùng chuyện mấy năm nay bặt vô âm tín, sát khí của nàng càng ngày càng yếu, cuối cùng trong mắt lóe lên từng điểm lệ quang: “Ranieri… không, Pagliuca, chàng tại sao lại không nói thật với ta? Có kẻ địch gì đi nữa thì chúng ta cũng có thể cùng đối mặt mà!”

Pagliuca lắc lắc đầu: “Nàng đi cũng vô dụng, kẻ địch kia quá mạnh, chắc hẳn cũng là bán thần cấp, hắn dễ dàng phong ấn ta lại, hại ta ngủ say trong Lam Ba hồ ở Ám Nguyệt suốt hai ngàn năm.”

Câu này ngược lại là lời thật khó có được, Trần Duệ nhìn vào bộ dáng cảm động của Loubei, đột nhiên chỉ thẳng vào mũi Pagliuca: “Chính là nam nhân này! Một lần dưới tình huống sắp nguy tới tính mạng, hắn vẫn còn kêu gào cái tên Betty, dặn dò ta nếu như tìm được vị tiểu thư mà hắn còn bận lòng kia thì nhất định phải dâng tặng bảo vật trân quý nhất cho nàng, làm lễ vật cầu hôn đến muộn!”

“Ta? Cầu hôn?” Pagliuca chỉ vào mũi mình, mắt trợn tròn xoe.

“Bảo vật trân quý nhất?” Loubei đỏ mặt, nghĩ đến lời hứa của tên hỗn đản năm nào, trong mắt không khỏi lóe lên thần thái rạng rỡ.

“Đừng có ngượng ngùng!” Trần Duệ tùy tiện vỗ vỗ bả vai Pagliuca, ý vị sâu xa nói: “Betty tiểu thư người ta đã chờ ngươi hai ngàn năm, người còn có thể nói cái gì nữa đây!”

Pagliuca nhất thời trợn mắt há mồm, chỉ thấy Trần Duệ từ đằng sau lấy ra một viên bảo thạch lớn bằng nắm tay, viên bảo thạch này phát sáng long lanh, kết cấu huyền ảo, phảng phất như con ngươi của loại sinh vật nào đó. Dù từ phương diện nào thì cũng có loại cảm giác như bị nó nhìn kỹ, hơn nữa đồng tử kia còn biết tự động co duỗi, từng điểm tinh quang lộng lẫy phát tán ra làm cho người ta có cảm giác an tâm tĩnh thần.

“Tinh trần chi đồng!” Pagliuca buột miệng nói ra, đồ vật này nghe nói là bí bảo của vương tộc Leviathan hai vạn năm trước, cũng là một trong những thứ độc long yêu quý cất kỹ nhất. Lần chia chác với Trần Duệ trước còn đặc biệt tách riêng bảo bối này ra ngoài.

“Hóa ra cái này là tinh trần chi đồng!” Phỉ thúy long tiểu thư tất nhiên đã nghe qua bảo vật này, tròng mắt nhanh chóng điểm đầy sao: “Pagliuca, ta đã hoàn toàn cảm thụ được chân tình của chàng, ta… ta nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn của chàng!”

“Nhưng mà ta không nguyện ý!” Độc long đau lòng vô cùng, nhất thời nóng nảy buột miệng nói ra.

Loubei sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Một lúc sau, sát khí lại bắt đầu tràn ngập.

Trần Duệ trong lòng xúc động muốn trói con vịt chết long này đi tặng cho Lola làm thí nghiệm. Mắt thấy sắp thành công rồi thì hết lần này đến lần khác tên này lại bệnh cũ tái phát, chẳng phải năm đó “Ranieri” bởi vì keo kiệt mà rời bỏ Betty người ta hay sao?

“Đương nhiên hắn không nguyện ý!” Trần Duệ cướp lời một câu: “Bởi vì thứ này cũng không thể biểu hiện cho toàn bộ tâm ý của hắn! Thứ hắn muốn tặng cho Betty tiểu thư không thể dừng lại ở một lễ vật thế này, còn có một thứ gọi là băng tuyết đầu quan!”

Băng tuyết đầu quan? Lại là một trân bảo rất nổi danh! Hai lễ vật này quá trân quý!

Lăng lệ vừa hiện lên trong mắt Loubei nháy mắt hóa thành một mảng nhu tình, chủ động nắm chặt tay Pagliuca, cảm nhận được cánh tay này đang run rẩy lên từng chút một, dường như là đang kích động vì nàng đã đáp ứng lời cầu hôn vậy.

Nhưng nàng không biết, điều này là do trong lòng của con rồng nào đó đang nhỏ máu: lại là một trân tàng yêu dấu a!

Nhìn đến nhãn thần uy hiếp của nhân loại, Pagliuca hiểu rõ, nếu như tiếp tục không đồng ý, chỉ sợ trân tàng của chính mình đều sẽ bị “bán” cho Loubei!

Trước đây gửi bảo vật vào “thiên phú không gian” của tên khốn nạn này, vốn nghĩ cũng không có kẻ nào trộm được nữa, có thể nói là hết sức cẩn thận rồi, nhưng không ngờ lại có ngày này!

Nếu như làm cho một con rồng mất đi trân tàng của mình, biến thành kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng thì tự sát còn sướng hơn!

(Đúng rồi, con bé này cũng rất hợp khẩu vị của mình, năm đó bị chính mình lừa đi bảo tàng, chẳng phải là cam tâm tình nguyện sao?)

(Huống hồ, năm đó rời đi cũng không phải thật sự muốn vứt bỏ con bé này, mà là bị bức hôn gấp quá, thêm nữa còn phải đối phó thủy tinh long và lam long… sau đó ngược lại lại bị phong ấn…)

(Chẳng qua, con bé này miễn cưỡng cũng chỉ là một trong kế hoạch hậu cung vô hạn của bổn đại gia mà thôi, bổn đại gia còn muốn mang một đám mẫu long đến tận cửa nhà của nhân loại đáng chết này khoe khoang một vòng, làm sao mà treo cổ trên một thân cây nhanh thế được?)

(Bất kể như thế nào, nhất định phải tìm cách lừa hai bảo vật yêu thích nhất kia về! Rồng khôn không ăn thiệt thòi trước mắt, trước mắt cứ giả vờ đồng ý đã… Nói không chừng, hai ngàn năm qua tiểu Betty cũng tích trữ được không ít tài phú thì sao?)

Nhìn thấy tròng mắt của vịt chết long lưu chuyển, lại nắm chặt lấy tay của phỉ thúy long tiểu thư, Trần Duệ cuối cùng thở dài một hơi, kiểu này xem ra, chỉ sợ thổ nguyên tố quân vương phải đi một chuyến uổng công rồi.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #387