Chương 386: Độc Long Vs Phỉ Thúy Long


Ám Nguyệt. Lam Trì sơn mạch. Vùng đất bảo tàng nào đó.

Luobei đang lâm vào cơn tức giận cực độ. Đã trôi qua suốt bốn giờ, trừ vài khỏa bảo thạch phát hiện trước kia thì không thu hoạch được thêm gì nữa. Mà trước mắt lại còn sa vào nguy cơ đáng sợ, nếu như nàng không có được thực lực ma đế cấp, nếu như không phải nàng đang mặc bộ tinh ngọc toàn thân giáp này trên người, bảo hộ toàn bộ người từ đầu tới thân thì đợt minh văn bạo phát vừa rồi đã đủ để làm nàng thụ trọng thương trí mạng rồi.

Nhưng mà bộ tinh ngọc toàn thân giáp yêu dấu này còn phải chịu phá hoại không nhẹ ở trong những đợt công kích liên tiếp, vài chỗ đã xuất hiện vết rạn, thật là đáng chết! Đây chính là giáp trụ ma pháp mà nàng rất rất rất rất quý!

Đương nhiên, sở dĩ phải chịu nhiều tổn thương như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do tri thức về long ngữ minh văn của phí thúy long tiểu thư không đạt yêu cầu, rất nhiều chỗ nguy hiểm rõ ràng có thể phá giải hoặc tránh né thì hết lần này đến lần khác lao thẳng đầu vào.

Việc cho tới bây giờ, Luobei cũng ẩn ẩn cảm nhận được, những minh văn và cơ quan ma pháp trận này dường như có người khống chế trong tối, bảo tàng này vốn dĩ chỉ là một cái bẫy mà thôi. Diack đáng chết! Vong linh pháp sư đáng chết!

Đôi mắt đẹp đằng sau vết rạn của bộ giáp bắn ra quang mang phẫn nộ: tiểu Betty, ngươi phải tỉnh táo lại, không phải ngươi có tâm chi đồng thuật của phỉ thúy long biến dị hay sao, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần, cảm thụ được chỗ của địch nhân kia, bằm thây hắn thành vạn đoạn!

Phỉ thúy long tiểu thư hít sâu một ngụm khí, tiến vào một loại trạng thái đặc thù, toàn lực cảm nhận, cảm ứng những ba động đặc thù ở xung quanh.

Cuối cùng cũng cảm thụ được một nhân hình ở trong một ngóc ngách nào đó, đúng rồi, chính là tên khốn giảo hoạt này, hại bản tiểu thư ngay cả quần áo mới cũng bị hỏng, tinh ngọc chiến giáp cũng hư hao, còn thiếu tý nữa mất mạng! Nhất định không thể bỏ qua cho hắn!

Luobei hạ quyết định, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng biến ảo xung quanh và xung kích của minh văn bạo liệt nữa, toàn lực bộc phát, mãnh liệt xông thẳng về hướng mà tâm chi đồng thuật vừa cảm ứng được. Mặc dù mấy lần suýt nữa bị truyền tống ra ngoài, nhưng nàng vẫn một đường vững vàng xông thẳng tới nhờ vào lực lượng cường hoành ma đế cấp.

Đối phương vô cùng giảo hoạt, liên tục thay đổi phương vị, nhưng thực lực dường như kém nàng một bậc, thêm vào sự kỳ diệu của tâm chi đồng thuật, trước sau hắn vẫn không tránh khỏi cảm ứng của phỉ thúy long tiểu thư. Không bao lâu, nàng đã tiếp cận mục tiêu khá sát rồi.

Luobei quát lớn một tiếng, điểm điểm lục quang lóng lánh đầy trời, nháy mắt đã bao bọc kẻ địch kia vào bên trong. Chiêu này là phỉ thúy long dùng lực lượng thủy hệ và độc tố sở trường, Loubei ôm hận xuất ra một kích “kịch độc chi nha” này, đã dùng tới toàn lực, cho dù là kim loại thì cũng bị kịch độc hóa thành sương khói trong nháy mắt.

Người đó không kịp né tránh, thân trúng kịch độc, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, thoáng cái đã mất đi khí tức sinh mạng. Ngay lúc mà Loubei tới gần, nàng cảm nhận được màu sắc của cả bầu trời dường như được tô thêm một tầng ánh sáng màu mặc lục, mà cảnh vật bốn phía cũng bắt đầu vặn vẹo, dường như không gian đã phát sinh dị biến nào đó.

“Thi thể” đã ngã xuống đất đột nhiên nhảy dựng lên, đánh một quyền đến ngực, phỉ thúy long tiểu thư cả kinh nhưng vẫn kịp phản ứng, nhanh tay lẹ mắt ngăn trở một quyền này.

Trong tích tắc mà hai người tiếp xúc, Loubei cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu cực mạnh xuyên qua tinh ngọc giáp trên cánh tay truyền vào thể nội của mình, không ngờ lại bắt đầu nóng lên như lửa thiêu vậy - cách vật truyền… độc!

Loubei đột nhiên cảm nhận được đầu váng mắt hoa, không khỏi giật nảy cả mình, lấy độc thể của chính mình không ngờ còn chịu ảnh hưởng của loại độc tố này, hơn nữa từ triệu chứng này xem ra độc tính cực kỳ mạnh mẽ!

Đường đường phỉ thúy long, cả đời tinh thông dụng độc, chẳng nhẽ hôm nay lại bị người ta hạ độc ngược? Nói ra chỉ sợ mấy tên long tộc kia sẽ cười rụng cả răng hàm!

Trang phục của kẻ này cũng rất kỳ quái, mặc vào một thân áo choàng rách nát, lại còn đeo mặt nạ, hiển nhiên là “kịch độc chi nha” vừa rồi không có tác dụng gì với hắn, chỉ là y phục bị ăn mòn một chút mà thôi.

Tuy rằng Loubei trúng độc nhưng bản thân nàng cũng có kháng tính tương đối mạnh đối với độc lực, không bởi vì thế mà mất đi lực chiến đấu. Trên tay nàng lập tức bốc lên sương trắng của lực thủy hệ, toàn lực xung kích đối phương.

Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của đối phương cực kỳ phong phú, không đợi nàng phát lực đã nhanh chóng lùi thân lại, làm cho nàng có loại cảm giác nghẹn khuất có lực mà không có chỗ dùng. Ngay sau đó, cảm giác hoa mày chóng mặt kia càng lúc càng mạnh, dường như có triệu chứng mất đi lực lượng.

Loubei nhạy bén cảm nhận được loại hiệu quả này không chỉ là của lực lượng bản thân độc tố, mà còn có tác dụng của lĩnh vực này. Toàn thân nàng lam quang đại thịnh, quỳ một gối xuống, đánh thẳng một quyền xuống dưới mặt đất.

Trong chớp mắt, lấy Loubei làm trung tâm, một vòng băng tinh màu lam nhanh chóng khuếch tán ra. Loại dị lực vô hình đặc thù nào đó đã vặn vẹo thị giác trong không gian không ngờ lại bị đông kết thành vật hữu hình. Loubei bỗng cảm nhận được độc lực trên người đã yếu đi nhiều, ma pháp trên nắm đấm chấn động một cái, cả không gian màu mặc lục không ngờ bị chấn thành bụi phấn. Nham thạch trên mặt đất chung quanh cũng nứt vỡ vô số, một cái hố hình bán nguyệt có diện tích to lớn xuất hiện, phảng phất như vừa có thiên thạch rơi xuống vậy.

Tên mặc áo choàng kia thất tha thất thểu lùi về phía sau vài bước, đứng cũng không vững, dưới chân đã bị băng tinh quấn lấy, đông kết trên đất, nhất thời không có cách nào động đậy.

Hô hấp của Loubei sau áo giáp hơi gấp rút, tuy rằng phá giải được lĩnh vực của đối phương, nhưng mà loại kịch độc này vẫn không có cách nào hóa giải như trước, không ngờ ma giới còn có loại kịch độc này, còn có loại tu hành giả độc thuật như thế!

Người kia mở miệng: “Ngươi là người nào? Tại sao lại muốn tới cướp đoạt bảo tàng của ta?”

Tên mặc áo choàng này tất nhiên là Pagliuca, khác hoàn toàn với việc Loubei mặc vào bộ giáp bao bọc cả đầu lẫn thân để bảo vệ chính mình, nguyên nhân mà độc long mặc áo choàng là năm đó hắn đã giết chết Ranieri, nam nhân của phỉ thúy long tiểu thư, để phòng ngừa bà góa của kẻ thù nhận ra nên mới cố ý che lấp khuôn mặt thật.

Trước mắt do vấn đề phong ấn nên trước sau thực lực vẫn bị giữ lại ở mức ma hoàng đỉnh phong, cuối cùng dùng hết mưu kế và cơ quan cũng không thể ngăn chặn đối thủ ma đế sơ đoạn này. Cho nên độc long giảo hoạt lập tức chủ động hỏi ra một câu này, có ý đồ kéo dài thời gian.

“Bảo tàng?” Tròng mắt của Loubei hơi phát sáng, nhưng nàng không quên mối nguy cơ khi chính bản thân mình còn đang trúng kịch độc, lộ ra thần sắc hoài nghi: “Ngươi là ai? Tại sao lại công kích ta?”

“Ta gọi là… Jacob, nơi này là bảo tàng ta phát hiện trước, tất nhiên là không cho phép người khác tới cướp đoạt! Cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn ta, chỉ cần ta dùng cơ quan kích nổ cửa vào thì cái gì ngươi cũng không chiếm được.”

“Có bảo tàng thật à?” Nhãn châu Loubei vừa chuyển, tạm thời thu sát cơ lại: “Xem bộ dáng ngươi cũng là người trong nghề, theo quy củ thì kẻ thấy có phần. Chỉ cần ngươi giải trừ độc trên người ta, chúng ta sẽ cùng đi khai quật bảo tàng.”

Nếu thật sự có bảo tàng thì nàng cũng không chia chác gì với kẻ yếu đuối này, đến lúc đó miễn cưỡng tha cho hắn một mạng, coi như là một ít bồi thường khi bản tiểu thư tìm được bảo tàng. Chẳng qua phỉ thúy long cũng rõ ràng, độc trong người mình không bình thường, nhất định phải nhanh chóng giải trừ.

Pagliuca tất nhiên là hiểu rõ cách nghĩ của nàng, huống hồ bảo tàng chỉ là một lớp ngụy trang, lập tức ngập ngừng nói: “Nếu như ta giải độc cho ngươi, ngươi nhất định sẽ hạ sát thủ, ta không có ngu vậy đâu.”

Phỉ thúy long tiểu thư không cần nghĩ ngợi đã giơ tay lên: “Ta có thể dùng tên Nero này để thề, nếu như ta vi phạm lời hứa thì nhất định chết không có chỗ chôn!”

“Nero? Tên của ngươi?” Tròng mắt của Pagliuca híp híp lại, xem ra đúng là người “cùng nghề”, Loubei này không ngờ cũng giống độc long đại gia như thế.

Đúng lúc hai người đang trong lòng mang quỷ, lá mặt lá trái, một thanh âm nôn nóng truyền tới: “Pagliuca, ngươi đang ở đâu?”

Thanh âm này là của Trần Duệ, hắn nhìn thấy “bảo tàng” của Lam Trì sơn mạch bị phá hoại không ra bộ dạng gì, lo lắng cho an nguy của độc long nên mới lập tức quát to lên.

Một tiếng gọi này vang lên thật không đúng lúc, sau áo giáp cùng dưới áo choàng, phỉ thúy long tiểu thư và độc long đại gia đồng thời biến sắc mặt.

“Pagliuca?” Loubei chấn động mạnh, trong đầu lập tức hiện lên cái tên của một kẻ thù, đúng rồi, trên người trúng loại kịch độc này… nếu như không phải là độc tính của kẻ thù kia thì làm sao chính mình cũng không có cách nào khống chế chứ?

Không đúng, thực lực của kẻ thù kia hẳn là ma đế đỉnh phong, tên khốn kiếp này làm sao mà…

Bất kể như thế nào, trước bắt giữ rồi lại tra khảo sau!

Pagliuca trong lòng biết đối phương đã sinh nghi, thậm chí là vạch trần thân phận thực sự của hắn, lúc này dồn mạnh dư lực lại, toàn lực chấn một cái, băng tinh ngưng kết dưới chân lập tức vỡ vụn ra, thân ảnh lóe lên, chạy về hướng Trần Duệ lên tiếng.

Việc chạy trốn này càng chứng thực nghi hoặc trong lòng Loubei, nàng lập tức lộ ra thần sắc nghiến răng nghiến lợi, không cố kỵ kịch độc gì hết, sương trắng toàn thân phun mạnh, hét lớn một tiếng, dưới chân bật mạnh, toàn lực đuổi theo hướng của độc long.

Sau lưng Pagliuca phảng phất như mọc ra mắt, đột nhiên chuyển biến phương vị, đồng thời vung tay lên, một làn vụ lục lao đến Loubei. Đoàn vụ này là độc tố mạnh nhất của Pagliuca, dù cho Loubei là ma đế cấp, nếu bị độc vụ xâm nhập thì cũng khó bảo mạng.

Nào biết Loubei quyết tâm lấy mạng của hắn, không ngờ không né tránh chút nào, liều mạng để sương độc bao bọc, hung hăng đánh một quyền về phía lưng của Pagliuca. Pagliuca toàn lực đổ người nhưng vẫn bị dư thế đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ thân hình bay ra xa, té xuống cạp đất ở xa xa, nhất thời không đứng dậy nổi.

Trên mặt Loubei có thêm một tầng lục sắc, tinh ngọc giáp trụ trên người vỡ vụn từng khúc dưới tác dụng của kịch độc, rơi lả tả trên đất, còn may là áo ngắn bên trong đặc chế căn cứ theo độc thể, nhất thời còn chưa bị ăn mòn rơi xuống.

Lảo đảo bước đi vài bước, muốn tiến lên tru sát kẻ thù này, nhưng mà rốt cuộc phỉ thúy long tiểu thư cũng hơi không duy trì được, hai tay chống lên đầu gối, miệng thở hồng hộc, kịch độc vừa trúng phải đã bắt đầu phát tán ra toàn thân.

“Pagliuca!” Trần Duệ đã nghe tiếng chạy đến, vừa vặn nhìn thấy một màn này, vội vàng tiến lên đỡ độc long dậy.

“Hắc hắc, ta không sao, chỉ là gãy vài khúc xương mà thôi, nữ nhân này đã trúng kịch độc của ta, cho dù la ma đế cũng không sống được bao lâu nữa…”

“Chết đi!” Loubei hơi cắn răng, lại đứng thẳng thân lên, vọt tới hướng Pagliuca.

Pagliuca hiểu rất rõ sự lợi hại độc tố của mình, nhìn thấy phỉ thúy long tiểu thư không ngờ không để ý đến độc tố đang phát tán mà liều mạng vọt tới thì không khỏi cả kinh: “Không hay rồi, đi mau! Nữ nhân này điên rồi, muốn liều mạng!”

“Dừng tay!” Trần Duệ quát to một tiếng, trước mắt phỉ thúy long thân trúng kịch độc, gặp phải uy hiếp về sinh mạng, tốt xấu cũng đã từng quen biết, hay là nghĩ cách biến chiến tranh thành tơ lụa đi.

Tiếng quát của Trần Duệ dùng tới thanh âm của Charles, Loubei cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Trần Duệ một chút, nhưng hiện ra trước mặt lại là một khuôn mặt xa lạ.

Trong tích tắc nàng ngẩng đầu lên, Pagliuca dường như bị cả kinh.

“Không cần biết ngươi là ai, tránh ra cho ta” Loubei cắn răng nói: “Ta chỉ muốn mạng của tên khốn kiếp kia!”

Trần Duệ còn chưa mở miệng, không ngờ Pagliuca đã cướp lời trước: “Tiểu… Tiểu Betty?”

Không phải Betty, mà là tiểu Betty.

Cách xưng hô thân mật này làm Loubei chấn động mạnh, thanh âm khẽ run rẩy: “Ngươi… Jacob, không! Ngươi rốt cuộc là ai…”

Pagliuca giật áo choàng cùng mặt nạ trên người xuống: “Là ta đây! Ngươi không nhớ rõ sao?”

“Ngươi… Không thể nào!” Loubei lộ ra thần sắc khó mà tin được: “Ngươi không phải đã bị giết chết sao?”

Trần Duệ cũng trợn tròn mắt, Pagliuca không phải đã nói không biết Loubei sao? Nhìn tình hình bây giờ thì dường như là bạn tốt ngày xưa vậy? Cuối cùng là chuyện gì vừa xảy ra đây?

Chàng Rể Ma Giới - Chương #386