Chương 373: Ngàn Dặm Tìm Chồng Và Nữ Bản ...


Bầu trời trong xanh. Đây là cảm giác đầu tiên khi Isabella mở mắt ra.

Nàng nhớ rõ mình đã chạm tới cánh cửa tử vong, nhưng lại một lần nữa được sống trở lại. Dù vẫn còn cảm giác suy yếu nhưng tất cả các vết thương trí mạng đều khỏi hẳn như một kì tích. Dường như là chuyện này không thể nào xảy ra vậy mà lại phát sinh hết lần này đến lần khác.

Hình như chỉ có một loại dược tề cấp đại tông sư tốt nhất trong truyền thuyết mới có thể sáng tạo ra kỳ tích này.

Hồi tưởng lại những cảnh tượng trước đó phảng phất như chỉ là đang trong một giấc mơ. Chỉ là trong mơ còn lưu lại một hình bóng, dù là khi tỉnh lại hình bóng nam nhân ấy vẫn không thể nào xóa nhòa, như đã khắc sâu vào trong tâm trí nàng vậy.

Nam nhân ấy, đã không còn ở bên cạnh, chỉ để lại một mảnh giấy.

"Có lẽ sẽ có một ngày, chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Có lẽ sẽ có một ngày, chính tay ta sẽ hái một bông tuyết đại lai tặng cho nàng. Nhưng vẫn chỉ là có lẽ mà thôi, bởi vì ta chính là một kẻ lừa đảo, đừng quá tin tưởng vào ta."

Isabella nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy, chậm rãi đứng dậy, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, nụ cười này trong trắng đơn thuần, xinh đẹp mà tràn đầy quyến rũ. Chứng tỏ man đà la phu nhân đã quay trở lại thành đóa tuyết đạt lai ngày xưa.

“Tên lừa đảo!” Nàng mím môi, nhẹ nhàng nói một câu. Ánh sáng của song nguyệt phủ lên bóng lưng thướt tha đang kiên định bước về phía trước cùng với niềm tin và hy vọng trước nay chưa từng có.

Lừa đảo đại nhân cuối cùng cũng không trơ mắt nhìn nàng liều mạng vì mình. Tính ra thì hắn bị nàng lập kế giết tới bốn lần, được cứu một lần cộng thêm sống lại dược tề cứu lại một mạng. Dù thế nào cũng thấy lỗ vốn, nhưng mà hắn cảm thấy đáng giá.

Isabella dù sao cũng không phải là Sapp Lena, hơn nữa còn là người thân của Lomond. Sau sự kiện Du Nguyệt quán lần này, Isabella có thể được coi là đã chết, chắc cũng bị xóa tên ở đế đô, tính ra nàng cũng giảm được nhiều sức lực.

Hy vọng khi nàng hồi sinh có thể chân chính làm lại từ đầu, và hoàn toàn xóa bỏ đi thù hận và đau khổ tại Âm Ảnh.

Về chuyện gặp lại và đóa tuyết đạt lai thì coi như đó là hy vọng của một tên lừa đảo dành cho nàng đi.

Có lẽ, tương lai nếu có duyên thì thật sự sẽ gặp lại. Có lẽ… Có lẽ vậy!

Trần Duệ tính toán thời gian, chắc là ở Ám Nguyệt thành Joseph đã bắt đầu hành động. Để phòng ngừa vạn nhất, phải trở về một chuyến, dù gì trong lòng hắn cũng rất nhớ Athena và các nàng.

Lúc trước hắn cho Isabella sử dụng sống lại dược thủy, còn đặc biệt tìm riêng một chỗ an toàn, bảo vệ nàng mãi cho đến khi cơ thể của nàng khôi phục, bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại thì mới lặng lẽ rời đi. Lúc này song nguyệt đang chầm chậm biến hóa, hẳn là sắp đến lúc hoàng hôn. Từ lúc xảy ra chuyện Du Nguyệt quán nổ tung, thời gian đã qua một ngày.

Biến thành một khuôn mặt xa lạ, Trần Duệ nghênh ngang trở lại đế đố, đi thẳng tới chỗ dịch trạm. Dù nơi này là ngoại ô, nhưng ở dọc đường hắn vẫn bị kiểm tra nghiêm ngặt, chẳng qua hắn đã chuẩn bị tốt thân phận thương nhân từ lúc sáng sớm, nên đến bây giờ cũng không lộ ra sơ hở gì.

Từ lệnh giới nghiêm xung quanh và tình trạng người đi lại giảm thiểu thì thấy nhiếp chính vương điện hạ đang trong cơn phẫn nộ đã chuẩn bị tất cả để toàn diện tiêu diệt thành viên trong thế lực Huyết Nhân. Điều này chứng tỏ hắn muốn diệt trừ triệt để Huyết Nhân trong Đọa Thiên Sứ đế quốc hoặc ít nhất cũng phải để cho bọn họ tổn thương nguyên khí. Chuyện này có tác dụng khá tích cực đối với cả đế quốc và Mejia trong tương lai, cứ coi như là Hắc Diệu đã làm một chuyện tốt đi.

Ngay tại thời điểm Trần Duệ sắp đi tới dịch trạm, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.

“Chờ một chút!” Đây là một giọng nữ dễ nghe, hơn nữa… còn hơi hơi quen tai.

Sắc mặt Trần Duệ đột nhiên thay đổi, không phải chỉ là hơi quen tai, mà là cực kì quen thuộc.

Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái đeo kính, đang cầm một quyển sách đi tới. Thân hình cô gái này hơi mập, dung mạo khá xấu xí, ngũ quan miễn cưỡng được coi là cân xứng, mỗi tội trên mặt mọc đầy tàn nhang, trên trán còn thấy vài cái sẹo lờ mờ.

Trong lòng Trần Duệ bắt đầu khẩn trương. Mặc dù không cần dùng phân tích chi nhãn, hắn cũng có thể đoán được thân phận của vị tiểu thư đeo kính, mặt toàn sẹo với tàn nhang này.

Chủng tộc: long tộc (tiên nữ long). Tổng hợp thực lực: Không thể phán đoán.

Hỡi ma thần trên cao! Là Lola tiểu thư! Lại còn chơi trò dịch dung!

Lola không phải vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu tại Thải Hồng sơn cốc sao? Làm sao lại tìm đến đế đô? Lần này gọi hắn lại, không hiểu có phải chỉ là… trùng hợp hay không?

Trần Duệ biết mình không thể tránh khỏi, đành kiên trì hỏi: “Tiểu thư, gọi ta có việc gì?”

“Ngươi… Để cho ta tìm ngươi thật là cực khổ.”

“Tiểu thư, phải chăng nàng đã nhận lầm người?”

“Không nên giả bộ, ngươi trốn không thoát khỏi bàn tay của bản tiểu thư ta đâu” Đôi mắt sau cặp kính sáng lên nhìn hắn “Đây là biến hình thuật? Hay là ảo thuật? Từ bên ngoài hình như không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, xem ra khi trở về phải cẩn thận nghiên cứu kĩ một phen.”

Lại nghiên cứu? Trần Duệ cảm thấy lạnh buốt từ sống lưng thẳng lên đầu. Hắn đã xác nhận được mình bị tiên nữ long tóm. Lola làm thế nào phân biệt hắn khi hắn sử dụng chân ngụy trang + chân liễm tức thuật chứ? Quá không khoa học đi!

“Ta đang nghĩ, khi đi về phải trừng phạt cái đồ chạy trốn nhà ngươi ra như thế nào đây?” Đôi mắt sau cái kính lộ một vẻ suy tư “Thiêu thành than? Nướng cháy thịt? Đem đi nấu cháo? Hay là làm thành mứt hoa quả nhỉ?”

Trần Duệ nghe được đã sợ đến nổi cả da gà, linh cơ vừa động, vội vàng nói "Lola tiểu thư, thật ra thì… Ta không có chạy trốn, mà là… Nhìn thấy ngươi cả ngày nghiên cứu cực khổ, muốn chuẩn bị một chút quà, cho ngươi một sự vui mừng đáng ngạc nhiên."

Mặc dù dung mạo thay đổi, nhưng trò giả ngốc lại không hề thay đổi chút nào, ngay lập tức Lola bày ra bộ mặt mờ mịt, nói: “Cái gì?”

Rõ ràng là không tin! Càng như thế này thì khi trở về hắn lại càng thảm!

Huống chi hiện tại hắn còn muốn trở về Ám Nguyệt, không thể ở lại Thải Hồng sơn cốc nữa.

Lúc này… một tiểu đội tuần tra đi tới, cầm đầu là một tên tiểu đổi trưởng quát hỏi: “Các ngươi là ai?”

Trần Duệ vội vàng đáp: “Ta tên là Simon, đại ác ma, là một thương nhân, từ Xích U lãnh địa muốn tới Ma Linh trấn…”

“Ta là vợ của hắn” Lola cắt ngang lời hắn, nói: “ Bởi vì có tên nào đó không thèm nói một tiếng nào mà lẻn ra khỏi nhà, trốn tới đế đô thăm tình nhân. Cho nên ta một đường đuổi tới đây, vất vả lắm mới bắt được hắn, bây giờ đang muốn đem tên nam nhân này về.”

Không thể nào? Còn có loại chuyện xưa máu chó… máu rồng này sao? Trần Duệ nghẹn họng nhìn trân trối, lại bị Lola trừng mắt uy hiếp, đành cúi xuống đầu, không dám ho he câu nào.

Phía sau có mấy người lính nhìn Trần Duệ với ánh mắt đồng tình. Phần lớn đại ác ma đều phong lưu thành tính, nhưng mà quả thật là nam nhân này quá bi thảm đi, bị nữ nhân vạm vỡ xấu xí kia đè lên đầu. Một đời đàn ông coi như xong rồi.

Tiểu đội trưởng nhìn sắc mặt của hai người, khẽ gật đầu: “Các ngươi muốn lập tức trở về Xích U sao? Bây giờ là thời gian cực kì nguy hiểm, cấm đi lại ban đêm. Trạm dịch đã treo biển đóng cửa, đến buổi sáng mới mở cửa… Hơn nữa cửa chính ngoài thành sẽ bị đóng, các ngươi tốt nhất nhanh trở về thành tìm quán trọ ở lại đó. Nếu không buổi tối mà đi lại lung tung ở bên ngoài, sẽ bị bắt và coi là phần tử khả nghi?

“Cảm tạ đại nhân” Không ngờ Lola lại còn thiên phú diễn viên, chuẩn xác mà nói là quá gian xảo, còn chủ động thân mật khoác tay với Trần Duệ “Vậy thì, anh yêu à, chúng ta lập tức đi tìm một nơi nào đó đi… Có lẽ còn có thể thảo luận một chút, làm sao để trừng phạt cái tên nam nhân không nghe lời kia?"

Phía sau lại có thêm càng nhiều ánh mắt đồng tình hoặc hả hê nhìn Trần Duệ, phảng phất như thấy được tình cảnh một nam nhân đáng thương bị một nữ nhân mập mạp dày xéo dưới thân. Còn có kẻ khẩu vị nặng, đã nghĩ đến vài “đạo cụ” đặc thù như roi da, và nến sáp.

Cứ như vậy, Trần Duệ bị Lola “thân mật” kéo đi một mạch vào trong thành.

“Lễ vật và sự kinh hỉ mà ngươi chuẩn bị đâu?”

Quả nhiên, kiến thức khoa học của Lola khá tốt, nghiên cứu cũng được nhưng long tiểu thư vẫn còn có một vài yếu tố nhạy cảm của long tộc, đây mới là nguyên nhân chính khiến long tộc tiểu thư tạm thời không lập tức đưa tên nam nhân không nghe lời về Thải Hồng sơn cốc.

“Cái này…” Trần Duệ vừa rồi lấy cớ chẳng qua là kế nghi binh. Đầu óc lập tức quay vòng vòng, liều mạng suy nghĩ phương pháp thoát thân “Hiện tại đã quá muộn, trong thành lại cấm đi lại ban đêm, chúng ta trước hết tìm một chỗ ở tạm, rồi ngày mai tiểu thư sẽ biết.”

“Vậy ư?” Tiên nữ long dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.

“Là thật!” (Mồ hôi lạnh)

“Như vậy… Chúng ta đi thôi, Simon yêu quý.”

“Nếu như trong lòng còn muốn trốn… Nếu như không để bổn tiểu thư hài lòng… Hừ hừ!” (Nhỏ giọng.)

“Đã hiểu….” (Mồ hôi như thác nước.)

Đương nhiên, hai người đã tìm ra một quán trọ trú tạm, đáng nhắc tới là tiên nữ long tiểu thư rất phối hợp, vẫn đóng thân phận “vợ chồng”, cùng nhau ở chung phòng. Lola tiểu thư đến bên chiếc giường lớn từ trên không biến ra một chiếc giường làm bằng thủy nguyên tố ở ngay phía trên, thoải mái nằm lên.

Rõ ràng là không cần ngủ trên giường, lại còn cứ muốn chiếm chỗ… "Simon yêu quý" chỉ có thể ngủ trên sàn nhà, thầm oán hận trong lòng nhưng mà hắn cũng lờ mờ đoán được, mình sở dĩ bị Lola tìm được và nhận ra là bởi vì tiên nữ long tiểu thư âm thầm thi triển một loại bí thuật.

Nếu như hiện tại dùng Tinh Không chi môn trốn về Ám Nguyệt, sẽ bị Lola tìm tới cửa, chỉ sợ lúc đó ngay cả Pagliuca cũng gặp nguy hiểm, sẽ trở thành hậu hoạn vô cùng. Hay là cứ đường đường chính chính mà lừa gạt, trấn an tiên nữ long tiểu thư cho tốt, rồi hỏi vòng vèo ra cái vấn đề cốt lõi của bí thuật kia, sau đó lại tìm cách cáo từ sau.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Duệ cùng tiên nữ long tiểu thư đi dạo bên trong đế đô. Đầu tiên là tìm nơi nào đó có mỹ vị để ăn sáng trước, song lại dẫn nàng đến khu phố phồn hoa nhất phía nam ngoại thành.

Lola không biết đã ở Thải Hồng sơn cốc bao nhiêu năm, lâu lắm rồi không có thời gian nhàn rỗi ra ngoài đi dạo. Lúc đầu còn có chút không thích ứng, nhưng “thiên phú” Shopping lại bị bạo phát sau nhiêu năm bị áp chế trong việc nghiên cứu. Gần như gặp shop nào nàng cũng vào. Trần Duệ cũng không keo kiệt, chỉ cần nàng thích là mua hết, dù sao trên người cũng không thiếu tiền, mua cả đế đô vẫn còn dư dả.

Lola mua được một đống đồ lớn, trong lòng cực kì vui mừng (chủ yếu nhất là do mình không phải tự bỏ tiền), lập tức rất tán thưởng đối với “Simon”, gần như hoàn toàn quên mất phải trừng phạt người nào đó.

Đi vào cửa hiệu có rất nhiều quần áo tinh phẩm, Lola nhìn trúng ngay một chiếc váy dài trắng thuần khiết, Trần Duệ đang muốn bỏ tiền ra mua, nhưng nữ nhân viên cửa hàng lại lắc đầu nói: “Bộ váy này là hàng hiếm, chỉ có một bộ, hiện tại đã bị người khác đặt trước rồi.”

Lola liếc nhìn Trần Duệ, những chuyện thế này cứ để trợ thủ đại nhân tùy ý quyết định. Trần Duệ bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng nói: “Như vậy đi, ta trả gấp ba lần tiền, xin hãy bán cho ta đi.”

Gấp ba? Nhân viên mị ma kia cực kì kinh hãi, giá bộ y phục này không phải rẻ gì. Nam nhân này còn không cần cò kè mặc cả, vừa mở miệng đã nâng giá lên gấp ba lần, đáng tiếc, lại là vì cái nữ nhân xấu xí kia.

“Thật xin lỗi” Ngữ điệu của mị ma đã khách khí hơn nhiều, lặng lẽ đánh mắt với nam nhân tài đại khí thô kia "Vị khách nhân kia một lát nữa sẽ tới đây lấy, Hay là, ngài mua bộ phấn hồng đó đi, bộ đó mà mặc trên người ta thì chắc chắn là sẽ rất đẹp."

Vừa nói, mị ma cũng cố ý ưỡn ngực ra, đem vóc dáng lỗi lõm mê người phô bày ra với nam nhân một phen, cũng để nhạo báng “nữ nhân xấu xí” có vóc người mập mạp kia.

Trần Duệ dĩ nhiên sẽ không bị mê hoặc, hơn nữa diện mạo chân chính của Lola còn động lòng người hơn so với mị ma này nhiều. Hắn lại tăng giá: “Gấp mười lần.”

Gấp mười lần! Mị ma chấn động, nếu y phục này không phải được một đại nhân vật đặt trước, nàng chắc chắn sẽ bán.

Nhưng vào lúc này, sau cánh cửa một âm thanh vang lên: “Vina, váy của ta đã chuẩn bị tốt chưa?”

Âm thanh này hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Trần Duệ quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nử tử có mái tóc xanh, giữa hai hàng lông mày còn có một khỏa lục tinh, người này chắc chắn Luobei.

Người đặt bộ váy trắng này là phỉ thúy long tiểu thư? Hắn nhớ rằng không phải nàng ta thích y phục lóng lánh ánh kim hoặc là lóng lánh ngân quang sao? Làm sao bỗng nhiên lại biến đổi khẩu vị?

Trần Duệ chợt nghĩ tới, Luobei là vợ cũ của lam long Ranieri. Năm đó, Ranieri bị Lola tự tay tiêu diệt! Tính ra thì Lola mới chính là cừu nhân chân chính của Luobei.

“Người kia, váy của ngươi, đã bị bản tiểu thư dùng giá gấp mười lần mua lại rồi” Người mở miệng chính là Lola, nhưng từ ngữ khí của nàng mà xem thì hình như nàng căn bản không nhận ra Luobei.

Luobei và Lola liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hình như có cả điện quang óng ánh, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là ai, lại dám đoạt đồ của bản tiểu thư?”

“Đoạt?” Ánh mắt Lola có chút tỏa sáng “ Không sai, ngươi nói đúng, đây đúng là chuyện bổn tiểu thư ta thích nhất.”

Luobei sửng sốt. Ở đế đô, nàng ta chính là người ngang ngược nhất, từ trước đến nay chỉ có nàng đi cướp của người khác, làm gì có người nào dám đoạt đồ của nàng, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có nữ nhân xấu xí dám sờ mông cọp… mông rồng?

“Hừ! khẩu khí thật lớn” Bản năng của phỉ thúy long tiểu thư cảm giác được khí tức đối phương không hề đơn giản, nhưng lại không chịu yếu thế: “Bây giờ đem tất cả đồ đạc và tiền bạc trên người ngươi giao hết ra đây, may ra bổn tiểu thư có thể suy sét cho ngươi giữ lại nội y để ra khỏi đây.”

Khuôn mặt mọc đầy tàn nhan của Lola bỗng nhiên nở nụ cười: “Đây là lời bổn tiểu thư nói mới đúng! Nếu như ngươi thích lõa thể chạy rông, bản tiểu thư không ngại cướp luôn cả nội y của ngươi!”

Trần Duệ hơi xấu hổ, hai vị “bổn tiểu thư” này vị sau chua ngoa hơn vị trước.

Thông thường, anh hùng gặp anh hùng là tương kính. Hai nữ tướng cướp này vừa thấy mặt thì lại đối chọi gay gắt, chẳng lẽ lại là do cùng giới thì bài xích nhau?

"Vị này chẳng lẽ là... Luobei đại nhân! Ta tên là Simon, đến từ Xích U lãnh địa, từng may mắn được thấy qua phong thái của đại nhân" Trần Duệ nhanh chóng mở miệng ngăn cản Lola "Đây là thê tử của ta. Nàng không biết uy danh của đại nhân, xin đại nhân khoan thứ. Bộ váy này ta sẽ trả tiền, tặng cho tiểu thư."

"Được!" Phỉ thúy long tiểu thư vừa nghe là được váy không cần trả tiền nên không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng luôn. Sau đó thì Luobei hơi hoài nghi hỏi: "Nàng là thê tử của ngươi?"

Luobei nhận ra được nữ nhân này tuy xấu xí nhưng mơ hồ khiến nội tâm nàng dâng lên sự kiêng kỵ. Nàng ta tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường nếu không phỉ thúy long tiểu thư đã sớm nổi bão rồi. Nam nhân này rõ ràng chỉ là "cao giai ác ma" thôi, làm sao có thể có một vị thê tử như thế?

Chẳng lẽ hắn bị nữ nhân xấu xí này cường hành chiếm đoạt thân thể và... tài sản?

"Hừ!" Vẻ mặt của Lola lập tức trở nên không vui. Tuy hiểu rõ hai người chỉ là giả trang làm vợ chồng nhưng nhìn nam nhân này tặng váy cho nữ nhân có "dung mạo tạm được" thì trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Không được, bộ váy này, bản tiểu thư nhất định muốn!

Chàng Rể Ma Giới - Chương #373