Chương 329: Điều Kiện


Trần Duệ nhìn vào thân ảnh thướt tha dần dần đi xa mà cảm khái một câu: "Nữ nhân này, thật không đơn giản."

"Tất nhiên là không đơn giản" Trác Thiết tiếp lời: "Mấy ngày nay, từng chuyện nhỏ nhất của Xích U lãnh địa gần như bị nàng ta sờ đến. Vốn ta còn muốn che dấu chuyện này, nhưng nàng ta chỉ cần đưa ra mấy con số tỉ mỉ liền làm cho ta không còn lời nào để nói. Nếu nói đến sức mạnh, nữ nhân này yếu hơn ta, nhưng nói đến tâm kế, chỉ sợ cả đế quốc này cũng không có mấy người sánh được với nàng. Nhất là thủ đoạn âm ngoan thủ lạt thì quả đúng với danh tiếng man đà la hoa. "Lần này ta đã đem đến thiệt hại quá lớn, hợp tác của chúng ta vốn sẽ có một sự khởi đầu tốt đẹp, đáng tiếc là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa."

Trần Duệ cảm khái gật gật đầu: "Lĩnh chủ đại nhân, ngươi chắc hẳn nên hiểu rõ, chuyện này… ta không có nhiều lối thoát để lựa chọn."

"Ta biết rõ, kỳ thật… ta cũng không có" Trác Thiết cảm thán: "Charles các hạ cương nghị quả quyết, thành tín giữ lời, mặc dù chỉ tiếp xúc trong thời gian hợp tác ngắn ngủi nhưng cũng để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp cho ta. Ta sẽ ra mặt đảm bảo cho các hạ ở trước mặt nhiếp chính vương, hy vọng trong kế hoạch tương lai của các hạ có thể nhớ đến lão bằng hữu Xích U lãnh địa này."

Một khi Hắc Diệu thân vương chính thức đồng ý với kế hoạch này, khẳng định lúc đó sẽ nuốt trọn lợi ích lớn nhất. Những thứ tài phú ùn ùn không dứt kia đến lúc đó lại đa số chảy vào miệng túi của Hắc Diệu thân vương, sợ rằng chỉ lưu lại cho Xích U lãnh địa vài ngụm canh cặn cơm thừa. Đúng theo lời của Isabella nói, điều kiện hợp tác mà một lãnh địa có thể đưa ra chắc chắn không thể nào so sánh với một đế quốc được.

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ suy xét. Đừng quên chúng ta còn có bình đẳng khế ước, trừ việc mang đến những thiệt hại hôm nay, những con số mà ta đã hứa hẹn trước kia, ta cam đoan có thể mang đến trước mặt đại nhân số lượng không hề nhỏ. Còn về đệ đệ của ta… thì giao cho Trác Thiết đại nhân chăm sóc. Trước mắt, hắn chỉ còn cách thánh cấp một bước, hy vọng đại nhân có thể cho hắn một ít gợi ý thích đáng. Nếu như Samuel thật sự có thể đột phá đến thánh cấp, thì để cảm tạ, ta sẽ bày ra một hạng mục ngoài danh ngạch để cùng hợp tác với một mình đại nhân.”

Ánh mắt của Trác Thiết sáng lên, gật gật đầu, Trần Duệ cười thầm trong lòng. Có lời "hứa hẹn" này, hắn không sợ Trác Thiết không cung phụng Samuel như Bồ Tát, đối với bản thân Samuel mà nói cũng sẽ là một cơ hội trọng yếu để đạt đến thánh cấp.

Tâm niệm Trần Duệ vừa động, lại bỏ thêm một câu: "Không biết vì sao ta có dự cảm, lần này đi đế đô cũng sẽ không nhẹ nhàng, không biết lãnh chủ đại nhân có kiến nghị gì tốt hay không?"

Trác Thiết quả nhiên không giấu diếm, giới thiệu qua tình hình của đế đô. Đế đô có rất nhiều gia tộc mang lịch sử dài lâu, thế lực thâm căn cố đế, dù cho là nhiếp chính vương Hắc Diệu cũng phải cố kỵ vài phần. Hắc Diệu thân vương có hai đại thân tín, một là Isabella, khống chế tài chính, người kia là Rommel, là quân vụ đại thần đương nhiệm. Quân phương của đế quốc ma giới đều có ba tướng quân biên chế theo truyền thống. Đệ nhất tướng quân là George Wells, bây giờ đang đóng trú tại Locker yếu tắc ở đông bắc bộ. Đệ nhị tướng quân là Doran Andrews, thống lĩnh cấm vệ quân cùng quân đoàn Xích Ma tinh nhuệ nhất. Đệ tam tướng quân là Geraint Brian, thủ trú cứ điểm Tekular ở tây bắc.

Trần Duệ đã từng gặp qua Sergei con của Doran, tên khốn đó từng nảy sinh tâm tình ngấp nghé với Athena, bị Trần Duệ tính kế cho hắn tương tàn cùng Alan - con trai của tài chính đại thần đế đô Legor Caron. Làm cho tướng quân Doran và Legor trở thành kẻ thù. Sergei bị giải trừ quan chức ở Xích Ma quân đoàn, phải rời khỏi đế đô, theo gót Geraint đến cứ điểm Tekular làm thủ vệ biên cương, tính là một loại sung quân. Chuyện này cũng chỉ để làm lắng xuống lửa giận của gia tộc Caron.

Ngoài ra còn có hai khách khanh cung đình thực lực sâu không lường được, một người gọi là Luobei Ruth, một người thì giống như "Charles", cũng là nhân loại, gọi là Nero .

Chuyện liên quan đến hai người đó thì cho dù là Trác Thiết cũng biết rất ít, nhưng có một điểm Trác Thiết đặc biệt nhấn mạnh: nếu muốn kế hoạch này được Hắc Diệu thân vương biết đến và cho phép, quan trọng nhất là phải thông qua được cửa của Isabella chưởng khống tài chính đế quốc.

Trần Duệ cau mày, trí tuệ của nữ nhân này còn trên cả Sapp Lena, nhìn vào thái độ biểu hiện ra trước đó thì sự việc lần này chỉ sợ không dễ dàng.

Trác Thiết thậm chí còn tỏ vẻ mờ ám, đóa độc hoa của đế đô này tuy giao tiếp rộng rãi nhưng cho đến nay chưa có một nam nhân nào thật sự chinh phục được nàng. Nếu như "Charles" có thể ra tay ở phương diện này thì có thể thu được hiệu quả kỳ diệu.

Mỹ nam kế? Trần Duệ cười khổ lắc lắc đầu, hắn còn chưa có bổn sự này. Hơn nữa Isabella rất có thể còn thuộc thế lực Azgalor. Từ thực lực mà xem, nàng có được thực lực ma hoàng cấp, Phệ Thần mặt nạ cũng không thích hợp để sử dụng, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Ngày thứ hai, Trần Duệ theo Isabella lên xe ngựa tiến tới đế đô. Cả đường Isabella đều không dò hỏi Trần Duệ về kế hoạch kia hoặc là vấn đề của gia tộc Kemplott, thậm chí còn không đả động gì ở phương diện này, chỉ hỏi một ít vấn đề không liên quan về phong tình địa vực của thế giới nhân loại.

Trần Duệ biết lúc này càng nóng lòng lại càng dễ lộ ra sơ hở nên ổn định tâm thần, cẩn thận ứng phó. Ký ức về thế giới loài người của hắn chỉ có những đoạn ngắn vô cùng mờ nhạt, nhưng trước khi thực hiện cả kế hoạch, Trần Duệ đã đặc biệt dành ra thời gian mấy ngày, tỉ mỉ nghe Samuel nói rõ về những sự vật liên quan đến thế giới loài người. Có thể nói, tri thức về thế giới mặt đất của hắn bây giờ có tám phần từ Samuel, chỉ còn lại hai phần mới là nguyên bản của "Athur".

Isabella ưu nhã nhấp một ngụm hồng sắc quả tửu, hỏi: "Charles các hạ đã từng đi qua thánh sơn của Quang Minh thần điện chưa?"

Xe ngựa này có chút giống với cái của Kristina lần trước, là một đạo cụ không gian. Chẳng qua là bên trong chỉ có một gian phòng, thiết bị ngược lại rất đầy đủ, hơn nữa lại không có một chút cảm giác xóc nảy nào.

"Thánh sơn của Quang Minh thần điện là nơi tồn tại tính ngưỡng tối cao của thế giới loài người. Chỉ có nhân viên thần chức của thần điện hoặc là người hành hương đã được cho phép cùng với những người sùng đạo mới có thể vào được" Trần Duệ lộ ra một vẻ mặt cười tự giễu: "Ta chỉ là một thương nhân dung tục mà thôi, còn chưa đủ tư cách nhận được sự quan tâm của thần thánh."

"Nói như thế, nếu như ta muốn một đóa hoa tuyết đạt lai trên thánh sơn thì sao?"

"Tuyết đạt lai? Loài hoa thần thánh?" Trần Duệ nhíu mày, lúc Samuel giới thiệu về Quang Minh thần điện đã từng nói một câu: hoa tuyết đạt lai của Quang Minh thánh sơn có lực lượng thần kỳ của quang minh, được gọi là loài hoa thần thánh.

Cũng không biết Isabella nghe tên gọi này từ nơi nào, quan trọng là, Trần Duệ "trở về thế giới loài người" thuần túy chỉ là một âm mưu. Nếu như Isabella thật sự muốn đóa hoa này, khẳng định là không có biện pháp cho nàng, lúc này nhíu mày không nói.

Isabella nhìn thấy thần sắc khó khăn của Trần Duệ khẽ cười một chút: "Nếu như yêu cầu này thực sự không thể làm được, như vậy ta có nên nên hoài nghi thực lực chân chính của quý gia tộc tại thế giới loài người?"

"Nếu như là lúc bình thường, lấy thực lực của gia tộc Kemplott thì yêu cầu này tuy khó khăn nhưng chắc chắn không phải là không làm được" Trần Duệ lúc khó ló cái khôn: "Chỉ là tình thế hiện nay đặc thù, chúng ta lại tiến hành hợp tác với ma giới cho nên quyết không thể dẫn tới sự chú ý của thần điện. Việc không làm được, ta không muốn nói suông, nhưng ta có thể đáp ứng tiểu thư, tương lai nếu điều kiện cho phép, ta nhất định sẽ mang một đóa thần thánh hoa xinh đẹp nhất đến tặng tiểu thư."

"Tương lai? Vậy bây giờ là không được rồi? Chẳng qua là tâm lý của ta cũng cảm thấy thoải mái. Xem ra các hạ cũng rất có bài bản đối phó với nữ nhân, tin tưởng là nữ nhân bị hấp dẫn bởi mị lực của ngươi cũng rất nhiều a" Isabella lười nhác dựa vào ghế sofa ở sau lưng, hai cái thứ to lớn trước ngực cũng cải biến độ cong theo cái động tác này. Phần trên cùng của tất lụa màu đen cũng dần dần lộ ra một ít da đùi trắng như tuyết, mỗi động tác tùy ý đều tràn đầy dụ hoặc.

"Nói ra thật xấu hổ, đến hiện tại ta cũng mới chỉ có hai thê tử và một vị hôn thê mà thôi" Trần Duệ lắc lắc đầu: "Thân là người thừa kế của gia tộc, tinh lực của ta cần phải đặt trên những sự vụ trọng yếu hơn."

"Ta thích nam nhân biết cách tự kiềm chế" Isabella nở một nụ cười mê người: "Ta sẽ nhớ kỹ lời hứa hẹn trong "tương lai" này của ngài, đến lúc đó ta cũng sẽ tặng cho ngài một lễ vật khó quên."

"Isabella tiểu thư" Trần Duệ hơi ngập ngừng nói: "Tin rằng tiểu thư đã biết được gia tộc ta gặp phải khốn cảnh cùng với kế hoạch trở mình của ta từ chỗ của Trác Thiết lãnh chủ. Trác Thiết từng ám chỉ với ta, tiểu thư có thể là then chốt để ta giành được sự thừa nhận của nhiếp chính vương điện hạ. Bây giờ ta chân thành cầu tiểu thư trợ giúp ta, tình thế bây giờ vẫn không chút lạc quan, thời gian dành cho ta cũng không nhiều."

Isabella không phải đèn cạn dầu, lấy tình huống của Charles, nếu như quá thờ ơ không để ý thì ngược lại sẽ dẫn đến hoài nghi của nàng, cho nên Trần Duệ trực tiếp nói ra thỉnh cầu.

"Trác Thiết đại nhân đã quá coi trọng ta rồi, ta chỉ là một quả phụ có chút lực lượng ít ỏi mà thôi" Isabella thở dài một hơi: "Vả lại, Charles các hạ không cảm thấy sao, đồ vật tới tay quá dễ dàng làm cho người ta cảm giác không thật, nó hình như giống với… kế hoạch của các hạ vậy?"

Câu nói tưởng như vô tâm này đã làm cho trong lòng Trần Duệ nhảy mạnh, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Nói như thế, có phải nếu ta đưa ra cái giá thật cao thì mới có thể làm cho tiểu thư có cảm giác chân thật?"

"Hoặc có thể gọi là cảm giác đầy đủ" Sóng mắt vũ mị màu ngọc bích của Isabella lưu chuyển: "Đối với một nữ nhân trống rỗng cả ngày mà nói, loại cảm giác này thực sự quá quý báu."

Mấy câu nói đó đầy sự ám thị khiêu khích, nếu như là nam nhân khác thì rất có thể đã đẩy ngã nàng xuống đất, hung hăng lấp đầy cái sự trống rỗng của nàng, khiến nàng nếm thử cái gì mới là tư vị đầy đủ sung mãn.

Trần Duệ biết rõ tình hình của nữ nhân này, căn bản là không có gì động tâm cả, chỉ là làm cho ánh mắt lạnh xuống: "Điều kiện của tiểu thư là gì?"

"Bây giờ trực tiếp vào chủ đề?" Isabella cười nhẹ nói: "Người ta còn tưởng rằng ngài muốn trêu đùa trước cơ, chẳng nhẽ nam nhân có tình thú lại không thể nhẫn nại với nữ nhân một chút hay sao?"

Trần Duệ lắc lắc đầu: "Không thể phủ nhận, mị lực của tiểu thư làm cho ta gần như khó mà nhịn được. Nhưng mà đối với ta mà nói, trách nhiệm quan trọng hơn nhiều tình thú."

"Charles các hạ quả là một nam nhân làm cho người ta kính nể" Isabella ngâm nga cười và nói: "Chỉ đáng tiếc, nam nhân thường chỉ có trách nhiệm với chính mình… Còn về nữ nhân, đó không phải là đối tượng để các ngươi chịu trách nhiệm, không phải thế sao?"

Mặc dù Isabella cười đến thiên kiều bách mị nhưng Trần Duệ vẫn nhìn rõ một tia mỉa mai thoáng qua kia, im lặng không nói.

Isabella thấy hắn không lên tiếng, cũng không tiếp tục ăn nói vòng vèo, nói ra điều kiện: "Tốt rồi… nếu Charles các hạ đã là một nam nhân tương đối có trách nhiệm, thế thì, hãy đến một nơi, giúp ta mang một người về."

"Là nơi nào? Tên họ của người kia và đặc trưng của hắn là gì?" Trần Duệ không cự tuyệt hoặc mặc cả, trả giá, biểu hiện ra bộ dáng vô cùng sảng khoái.

Isabella rất vừa lòng đối với thái độ của hắn: "Địa điểm ở lòng đất phế khu Fant, chút nữa chúng ta sẽ đi qua đó. Tên tuổi của người kia ngài không nên hỏi, còn về đặc trưng… đó là đáng ghét, vô cùng đáng ghét… Không cần biết tên khốn kia biến thành bộ dáng gì cũng mang hắn về cho ta, cho dù là thi thể."

Trần Duệ đến ma giới cũng đã một thời gian, hắn còn chưa nghe qua cái lòng đất phế khu Fant kia, hỏi lại một câu xác nhận: "Tới lòng đất phế khu Fant, mang tên đáng ghét kia về, không cần biết chết sống?"

"Không sai, cả lòng đất phế khu cũng chỉ có một mình hắn, cho dù là thi thể cũng sẽ rất mới, ngươi không cần lo tìm nhầm người. Trên thực tế, tên này hồi trước đã đắc tội với ta, bị ta lừa đến nơi đó. Bây giờ ta muốn xem xem hắn đã chết hay là biến thành kẻ điên rồi, hoặc là tự mình bày ra trò gì để tự chơi đùa" Ngữ khí của Isabella rất bình đạm, dường như đó chỉ là một chuyện rất nhỏ không đáng kể.

Trần Duệ lộ ra vẻ chợt hiểu: "Tiểu thư có phải ám chỉ ta,… nếu như đắc tội với tiểu thư thì sẽ có kết quả rất đáng sợ."

"Các hạ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua… nữ nhân đều rất thù dai, cũng không dễ đắc tội" Isabella ưu nhã vén một sợi tóc quăn trên trán ra sau tai, mỉm cười nói: "Chẳng qua, nếu như Charles các hạ làm xong việc này, như vậy không những không phải là người Isabella chán ghét, mà lại còn… người ta có khả năng sẽ chân chính thích ngài cũng không chừng…"

Trần Duệ nghe ra ý không ở trong lời, nếu như làm không thành, vậy thì sẽ biến thành người mà nàng chán ghét. Nữ nhân này tâm trí phi phàm, mà lại tâm ngoan thủ lạt, bây giờ lại là thời khắc then chốt, quyết không thể để nàng phá hỏng đại sự.

"Ta sẽ dốc hết sức để giành được hảo cảm của tiểu thư… cùng sự trợ giúp của nàng nữa."

Isabella cười như hoa gật gật đầu, đi ra phân phó cho phu xe mấy câu rồi trở lại vào không gian trong xe, nói: "Cái phế khu kia có nguy hiểm, nhưng đối với cường giả như Charles các hạ mà nói, tuyệt đối không có vấn đề. Án chiếu theo hành trình hiện tại, có thể là còn thời gian nửa ngày nữa sẽ đến, phu xe Jade sẽ mang ngài đi. Ta sẽ ở trấn nhỏ La Đức chờ tin tốt của ngài. Án theo yêu cầu của nhiếp chính vương điện hạ, ta chỉ có thời gian ba ngày, tin rằng kế hoạch của các hạ cũng không cho phép để lỡ nhiều thời gian, đúng không?"

Cái "một chút" nguy hiểm trong miệng Isabella chắc chắn không giống với thực tế, lòng đất phế khu Kui hẳn là một nơi vô cùng hung hiểm, và lại chỉ có thời gian ba ngày. Nhưng mà chuyến đi này dù đúng dù sai thì cũng không thể không đi.

"Đúng rồi, lát nữa ngươi tiện tay giết Jade hộ ta, gần đây ta đột nhiên hơi chán ghét loại ánh mắt si mê của hắn" Isabella hời hợt bỏ thêm một câu.

"Nguyện cống hiến sức lực vì tiểu thư, thưa tiểu thư mỹ lệ" Trần Duệ khẽ cười một chút, nhưng trong lòng có cảm giác không rét mà run. Phu xe ngựa ít nhiều cũng là kẻ ở gần bên người, nữ nhân này nói giết là giết, quả nhiên là một đóa độc hoa không thể dây vào.

"Như vậy, Charles, chúc ngài sớm ngày thành công" Isabella cười hì hì rồi giơ chén rượu lên: "Xin thứ lỗi cho ta bỏ cách xưng hô khách sáo kia đi."

"Đây là vinh hạnh của ta… Isabella" Trần Duệ cũng cầm chén lên, hai người cụng ly, tuy nhiên trong lòng đều có quỷ, lại rất ăn ý đồng thời khẽ cười.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #329