Chương 20: Truyền Kỳ! Aldaz Nhất Chiến Thành Danh ...


Tiếng thông báo vang lên trong đầu Trần Duệ : “Chuẩn bị khởi động siêu cấp hệ thống, sẽ hoàn thành sau mười hai giờ.”

Còn phải chờ? Phục vụ kiểu gì thế?

Chỉ số hưng phấn trong lòng tên nào đó tụt không phanh. Cứ tưởng dưới ánh mắt của quần chúng sẽ bộc phát hào quang, phi thăng độ kiếp, ai ngờ còn phải chờ thêm nữa. Dù sao đã đợi lâu như vậy, chờ thêm nửa ngày cũng không tính là gì. Việc quan trọng bây giờ là giải quyết hết lũ cặn bã kia rồi nói sau.

“Món dược tề này mùi vị hơi tệ, vừa chát vừa tanh. Ta đề nghị ngươi lần sau thêm chút dấm, rồi chút gừng để khử mùi nhé.” Trần Duệ nghiêm trang nói với Sandro, lúc này đang sợ ngây người.

Mấy chục năm tâm huyết, tình nguyện từ bỏ thân phận đại sư, lập ra lời thề chế tạo loại dược tề mạnh nhất, chẳng lẽ cứ như vậy mà tan thanh mây khói…… Thân thể Sandro bắt đầu run lên, so sánh với sự thất bại này, việc bị một tên học đồ sỉ nhục đã không còn trọng yếu.

Tuy Aldaz còn chưa bắt đầu phản công, nhưng Sandro biết, mình thua rồi…..

Zola đại sư cùng Kemp đại sư cũng biết điều này. Ngay cả độc dược mạnh nhất của Sandro cũng bị Aldaz đơn giản phá giải, phải biết rằng giải độc so với chế độc còn khó hơn nhiều. Cứ như vậy, lát nữa Sandro thua không phải bàn cãi, tính mạng sợ cũng khó mà bảo toàn.

Thiên tài dược sư số một đế quốc, thiên tài thực sự, là đứa con cưng của thánh thần, chung quanh là vô số hào quang, vậy mà lại ngã ngựa ở nơi thâm sơn cùng cốc này, bại bởi một tên ám tinh linh vô danh tiểu tốt.

Nếu bọn hắn biết được, Sandro thực ra là thua bởi tên học đồ ga mờ kia, chỉ sợ sẽ điên cả lũ.

“ Trận tỷ thi này vẫn chưa kết thúc mà! Aldaz đại sư vừa nói, hắn đánh rắm một cái cũng có thể hạ độc chết người!”

Câu lớn giọng này khiến cho cả sân thi đấu yên lặng. Aldaz đã tiếp nhận tất cả khiêu chiến của Sandro, giờ đã đến lúc phản công!

Chỉ có điều, đánh rắm một cái là có thể thuốc chết thiên tài truyền kỳ Sandro? Nhất thời, tất cả ánh mắt đều vọng qua.

Gã học đồ nhân loại nghiêm túc cầm một chiếc bình đến trước mặt Aldaz đại sư, của ám tinh linh lập tức nhăn nhó, thì ra vừa rồi Trần Duệ nói “đánh rắm” là thật, phải làm thật.

Tốt xấu gì hắn cũng là người nổi tiếng ở Ám Nguyệt thành, dược tề học đại sư, chẳng lẽ dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người mà đánh……

Tên học đồ nhân loại lộ vẻ kiên định, gật nhẹ đầu cổ vũ.

Aldaz thật muốn nhảy dựng dậy, đem tên này đánh thành đầu heo, nhưng hắn đang đóng vai “người bị thương”. Ngay lúc ám tinh linh định ngất đi, chợt nghĩ tới lời hứa giết chếtt Sandro của nhân loại, đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục cũng “hào hùng” nghiêng thân qua một bên.

Trần Duệ cẩn thận đưa bình chứa đặt ở sau mông đại sư, mặt quay về hướng khác, tay kia bịt mũi, bày ra tư thế “phòng thủ”. Lần này, toàn trường từ yên tĩnh chuyển sang lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều tập trung ở vị trí nào đó của đại sư.

Đôi khi càng khẩn trương càng khó xong việc, thời gian mọi người tập trung một phút qua đi, ngay cả kẻ bày đầu là Trần Duệ cũng thấy cứng thân.

Ám tinh linh đại sư rặn thật lâu, mặt nghẹn thành màu tím, trán thấp thoáng mồ hôi, rốt cục cũng phát ra nặng nề một tiếng.

Tiếng vang này được chờ đợi từ lâu, cơ hồ toàn trường đều nghe được. Tuy biết rõ là sẽ như vậy, nhưng khi sự việc diễn ra, sắc mặt của phần đông ma tộc trở nên cổ quái. Tiểu loli nắm chặt lấy tay Athena, mặt đỏ cả lên, đơn giản chỉ vì cố nín cười…

Dưới ánh mắt trợn tròn của hai vị trọng tài đại sư, tên học đồ nhân loại cau mày bịt mũi, nhanh chóng đem bình chứa đóng lại, sau đó nghiêm nghị đặt lên mặt bàn. Rồi sau đó chọn lấy vài vị thuốc, trộn lại một chỗ. Kiểu chăm chú này có vài phần giống Sandro lúc nãy. Bỗng dưng “phanh” một tiếng, cũng may, bình thủy tinh chỉ bị chấn động chứ không có nát bấy.

Trần Duệ thầm nghĩ nguy hiểm thật, cẩn thận đem dung dịch rót vào bình khác, rồi :nhổ toẹt vào trong bình khác một bãi nước bọt, lại cho thêm vài vị thuốc, cuối cùng đem tất cả đổ vào bình chứa “chất khí” nào đó của Aldaz đại sư, lắc đều, đại công cáo thành.

Không biết nguyên nhân vì dược tề, hay là vì “hương” của đại sư mà chai dược tề này co lực sát thương vô cùng. Zola cùng Kemp ngửi thấy một mùi tanh tưởi buồn nôn, ngay cả các vệ binh đứng gần đó cũng phải nhíu mày.

Trần Duệ bịt mũi, thanh âm quái dị cầm quơ quơ trước mặt Sandro, nói : “Ngươi có dám uống không?”

Sandro tinh thông dược tề học, nhìn Trần Duệ phô trương thanh thế như vậy, thực ra chỉ là đang phối chế nước thuốc tanh tưởi, nhiều nhất chỉ tăng thêm vài thành phần để độ bốc mùi tăng gấp bội mà thôi. Loại nước thuốc này độc tính nhẹ, cho dù không uống thuốc giải cũng không thể độc chết người. Chỉ là mùi của nó thực sự quá dữ dằn, dùng để xoa đuổi ma thú có lẽ hợp hơn.

Bất quá trước đó Aldaz đã thả rắm vào trong, sau đó tên học đồ nhân loại còn nhổ nước bọt vào, hiển nhiên là rất nhục nhã.

Trần Duệ dùng ngón cái bịt miệng bình, nói : “Đây chính là dược tề do Aldaz đại sư dùng độc khí tu luyện nhiều năm luyện thành. Vì luyện loại độc khí này, đại sư đã ba năm rồi chưa tắm rửa qua, năm năm không thay đồ lót, mười năm không đổi bít tất, mỗi ngày đều ăn khoai lạp lạp đặc chế…. Mới sản xuất ra được chai ‘Thập lý hương” này! Thập lý hương này độc tính cực mạnh, cho dù là một đầu cự long cũng không thể chống cự. Nếu ngươi không dám uống, thì hãy quỳ xuống lạy đại sư chín mươi chín cái, mỗi một cái lạy nói một câu “Ta sai rồi”, thì trận sinh tử chiến này, tạm tha mạng cho ngươi, thế nào?”

Điều kiện này hiển nhiên Sandro sẽ không chấp nhận, nếu làm như vậy, sau này ngóc đầu dậy không nổi a.

Alice khi nghe được tên của dược tề cùng với cách tu luyện thì sắp nhịn không nổi, đến lúc nghe được có thể thối chết cự long thì nhịn không được, nhào vào lòng Athena cười phá lên, đến nước mắt cũng chảy ra. Athena cũng cười, hai người náo thành một đoàn. Tiếng cười lây lan đến đại bộ phận khán giả, toàn trường đều là tiếng cười.

Aldaz lúc này quả thực rất muốn đi tự sát, xét theo khía cạnh nào đó, Trần Duệ so với Sandro còn kinh tởm hơn, nhưng bởi vì đang đóng giả người đang bị thương nên chỉ có thể nhắm mắt, hai lỗ tai bắt đầu tự đình chỉ hoạt động, chơi trò nhắm mắt đập niêu.

Bất quá, bên phe đế đô, tiếng cười kia càng giống như đang cười nhạo Sandro không dám nhận sự khiêu chiến.

“Hai vị đại sư, mời các người làm chứng.” Trần Duệ cầm bình thuốc hướng Zola cùng với Kemp đi tới. Hai vị đại sư thấy miệng bình sắp buông ra liền vội gật đầu, không dám thở mạnh. Dù sao Aldaz cũng là đại sư, cho dù dùng manh lưới cũng tuyệt đối không thể xem thường.

Đưa mắt về phía “Thập lý hương” trên tay Trần Duệ, Sandro run nhè nhẹ, hàm răng cắn chặt như muốn chảy máu – mỗi nhục hôm nay, sau này sẽ trả gấp nghìn, gấp vạn lần!

Aldaz! Học đồ nhân loại! Ta, Sandro sẽ khiến cho chúng mày phải hối hận vì sinh ra trên cõi đời này!

Sandro oán độc nhìn Aldaz, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Vì cẩn thận, hắn uống trước vài loại giải độc ( Smecta? =)) ) sau đó cầm lấy chai thuốc độc kia, nín thở, uống một hơi hết sạch.

( Chương này tởm ~”~ ) (Ta cũng thấy thế =)))

Đàn ông đích thực! Trần Duệ tràn đầy kính nể nhìn Sandro uống hết bình nước thuốc, người này co được dãn được, tuyệt đối là một kiêu hùng.

Đáng tiếc, trước mặt “thập lý hương”, lưu lại núi xanh, chưa chắc đã có củi đốt.

Sandro gian nan nuốt hết nước thuốc, cố nén cảm giác buồn nôn, vừa há miệng muốn nói chuyện thì sắc mặt bỗng đại biến, thân thể chợt trở nên trong suốt. Một thanh âm từ cổ họng nhảy ra, đem thân xác mỏng manh chấn thành những sợi khói xanh, tiêu tán trong không khí.

Đọa Lạc Thiên Sứ đế quốc đệ nhất dược tề sư, bởi một lọ độc dược phối chế từ “rắm thối” mà tan thanh mây khói!

Dược tề sư bởi vì thường xuyên tiếp xúc với độc dược nên thân thể có sức đề kháng đáng kể với chúng. Thứ thuốc kia khủng bố cỡ nào mà có thể lập tức đem một vị dược tề sư biến thành tro bụi?

Chuyện này quá đột ngột, đến cả Aldaz, lúc này vừa mở mắt ra cũng lắp bắp kinh hãi. Shia cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người Trần Duệ. Những người ở đế đô kia càng không thể tin vào mắt mình, nhất là Tả nạp cùng với Kemp hai vị đại sư, thanh âm kinh hãi rất nhanh đã bị tiếng hoan hô dinh tai nhức óc của khán giả lấn át.

Aldaz đại sư cũng không có lộ vẻ vui mừng, vẫn giữ nguyên vẻ thần bí như lúc xuất hiện, mắt nhắm lại, được đưa về phòng thí nghiệm tĩnh dưỡng dưới ánh mắt kính sợ của mọi người.

Thi đấu xong, Aldaz đại sư của Ám Nguyệt thành chiến thắng tuyệt đối, không những ăn “độ” lớn mà cú rắm tiêu diệt dược tề sư thiên tài cũng được ghi vào sử sách, lưu truyền muôn đời.

Dược tề sư đồng minh không phải của riêng Đọa Lạc Thiên Sứ đế quốc mà là liên hiệp hội của tất cả dược tề sư ở Ma giới. Sandro chết trong một cuộc đấu công bình, cho dù là Hắc Diệu thân vương cũng không thể trách tội Aldaz cùng Ám Nguyệt thành.

Đám người đến từ đế đô như lũ quạ mắc mưa, ngay cả tên Schilt vốn ương ngạnh nay cũng “cứng” không nổi. Trưởng công chúa Shia xuất phát từ lễ tiết, cũng đã cử hành một buổi yến tiệc, xem như là tiệc tiễn đưa.

Aldaz đại sư không tham dự yến tiệc, hành động này trong mắt hai vị đại sư đến từ đế đô càng trở nên thần bí. Độc dược của vị ám tinh linh đại sư này đáng sợ, nhưng thái độ lạnh lùng cô mặc này càng khiến hắn đáng sợ hơn. Có lẽ bởi vì vậy nên vị thiên tài kia mới táng thân tại Ám Nguyệt thành.

Thực ra thì, từ sau hôm chiến thắng, Aldaz đại sư hạn chế xuất hiện trước mặt người ngoài, lí do? Đơn giản vì quá mất mặt. Cái cảm giác khi làm cái kia trước mặt bao nguời, có thể nói là ấn tượng khó phai.

Với tư cách là một trong những công thần của cuộc khiêu chiến, học đồ Trần Duệ xuất hiện tại tiệc tối. Bây giờ đã không còn có người nào dám bỏ lơ hắn. Cứ cho hắn trong cuộc đấu chỉ là thằng thiên lôi, chỉ đấu phang đó, nhưng hắn lại đại diện cho vị đại sư bí hiểm kia, một vị siêu cấp cao thủ, phóng một cái rắm cũng có thể làm chấn động cả Ám Nguyệt thành!

Trần Duệ đối với loại yến tiệc này không hứng thú mấy, một mình đi ra ngoài ban công, chờ loại nghi thức láp xàm này chấm dứt.

“Trần Duệ” Athena đi ra, bên cạnh là Alice

Athena hôm nay mặc một bộ váy dài hoa văn màu đỏ, khá hợp với dáng người, khiến cho người ta có cảm giác kinh diễm, khác hẳn với bộ giáp kiếm sĩ mặc thường ngày. Alice thì vận bộ váy công chúa màu lam trắng, trước người có đính một cái nơ bướm lớn,đem khí chất tỏa sáng hoàn toàn hiển lộ, thu hút ánh mắt của không ít người.

Alice nhíu mày: “Trần Duệ, y phục của anh xí quá, sao không mặc lễ phục?”

“Ta có lễ phục sao, lại nói, ta còn chưa quay về phòng thí nghiệm, nhưng bộ trang phục học đồ này cũng không đến nỗi nào.” Trần Duệ nhìn trên người, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tiểu công chúa thích mặc lễ phục?”

“Hâm mới đi thích, khó cử động thấy mồ.” Alice bất mãn vặn vẹo thân mình, bỗng thần bí cười : “Biểu hiện hôm nay của anh rất tốt, đặc biệt là món “Thập lý hương” kia. Người ta còn không biết rắm của đại sư lại lợi hại đến vậy nha.”

Trần Duệ thần thần bí bí mói : “ Ta nói rồi, đại sư mỗi ngày đều ăn khoai lạp lạp đặc chế nên mới đạt đến trình độ này, Sandro thực ra là bị thối chết, tiểu công chúa muốn thử không?”

“Thật không?” Tiểu loli cũng thần thần bí bí mói: “Ta sẽ đi gặp đại sư, lấy vài củ khoai lạp lạp cho ngươi ăn, nếu không phóng ra rắm đạt tới trình độ kia, thì ngươi gạt bổn công chúa.”

Trần Duệ cuống quýt lắc đầu, quả nhiên không thể so độ ‘đen tối” với tiểu loli này được, Nhắc đến loại thuốc có thể thối chết cự long, Athena cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Ở phía xa, thấy Athena cười nói cùng với Trần Duệ, nét mặt của Allen càng âm trầm, chỉ biết nốc rượu ừng ực. Joseph gồi cạnh hắn mỉm cười cùng Schilt trò chuyện.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #20