Chương 120: Đố Kỵ Vương Tộc! Kẻ Truy Đuổi ...


Dù thế nào Trần Duệ cũng không ngờ lại bị quý nữ dẫn đến đầm lầy U Dạ.

Theo như bình thường, trong vòng ba ngày không thể đến được đầm lầy U Dạ. Có lẽ quý nữ đã thi triển thủ đoạn đặc biệt nào đó.

“Phạm vi của đầm U Dạ rất lớn, chúng ta chỉ đi đến biên giới thôi.”

Trần Duệ ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

“Vẫn chưa thoát được kẻ truy đuổi phía sau à?”

Quý nữ chăm chú nhìn hắn:

“Richard, ngươi rất thông minh. Nói thật, ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng chuyện về sư phụ của ngươi, dù ngươi đưa ra hắc sắc dược tề và Cửu Thiên Huyền linh quả cũng vậy. Nhưng dù không có những thứ này, năng lực cá nhân của ngươi cũng là một nhân tài ưu tú. Ta bằng lòng tiến cử ngươi với Catherine bệ hạ. Ta có thể đảm bảo, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn ngươi mong muốn.”

Trần Duệ có chút bất ngờ, mỉm cười:

“Ta có thể nhận được rất nhiều thứ sao? Kể cả một mỹ nữ thần bí à?”

“Ở Ma giới, chỉ cần ngươi có đầy đủ giá trị, không có gì là không lấy được.”

Câu trả lời của quý nữ vô cùng khéo léo, vừa không thừa nhận cũng không từ chối.

Trần Duệ nhớ Shia cũng từng nói những lời này, chẳng biết sao bỗng nhiên có chút tưởng niệm bà chủ ngự tỷ.

“Rất xin lỗi, ta không biết mình có thể lấy được gì, nhưng ta có thể chắc chắn một điều, nếu đồng ý với ngươi, ta sẽ mất đi nhiều hơn ta nghĩ.”

Thật ra Âm Ảnh đế quốc là một lựa chọn không tồi. Nhưng Athena sẽ không rời xa Ám Nguyệt, Shia và Alice cũng chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, còn có những người bạn như Aldaz... Có rất nhiều mối ràng buộc quấn thân, khiến hắn không thể nào bỏ mặc Ám Nguyệt được. Dĩ nhiên quan trọng nhất là vẫn chưa gỡ bỏ được Quang Ám Chi Tỏa cho Pagdarius, không thể nào rời khỏi Lam Ba hồ. Với tư cách là đối tượng trong khế ước cộng sinh, dù Trần Duệ mang Athena theo tìm đến nương tựa vào Âm Ảnh đế quốc, cũng rất khó bảo toàn được cái mạng nhỏ.

“Lựa chọn của ngươi khiến ta cảm thấy tiếc nuối.”

Quý nữ khẽ thở dài:

“Nhưng ta rất thích sự thành khẩn, thẳng thắn của ngươi. Hy vọng qua hôm nay ngươi vẫn còn sống, cũng hy vọng... sau này chúng ta sẽ không đối đầu với nhau quá sớm.”

Trần Duệ cười thầm trong bụng: thẳng thắn thành khẩn mốc xì, chủ yếu là trí tuệ của nữ nhân như cô quá đáng sợ, không thì đã dùng kế trá hàng, khổ nhục kế, mỹ nam kế từ khuya rồi. Tiếc là bây giờ ngay cả kế tẩu vi thượng sách cũng gặp khó khăn rồi.

Quý nữ mang theo Trần Duệ, không ngừng xâm nhập vào đầm lầy U Dạ, ven đường thấy những loại ma thú như cá sấu, cự mãng. Những sinh vật này nếu ở địa cầu thì đã là những loài săn mồi hùng mạnh xưng bá một phương, nhưng ở nơi này thì lại chỉ là những con mồi cấp thấp trong chuỗi sinh vật mà thôi. Trần Duệ tận mắt nhìn thấy một con thằn lằn khổng lồ có bốn cái chân cường tráng dễ dàng xé xác con cá sấu to gấp đôi trên địa cầu, cũng chứng kiến rùa khổng lồ ăn thịt có lực phòng ngự cường đại bị mấy con long ruồi đáng sợ hút thành xác khô ngay lập tức.

Quý nữ không trêu chọc những sinh vật này mà một mực tránh đi. Đôi khi có ma thú cường đại đến gần đều bị lực lượng khí tức trên người nàng tỏa ra chấn nhiếp, liền quay đầu bỏ chạy.

Thời gian dần trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống.

Ban đêm ở đầm lầy U dạ vô cùng rét buốt, phía xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu trầm thấp của bọn thú.

Trần Duệ không thấy căn phòng ma pháp trên xe ngựa, vì đặc điểm của loại đạo cụ này là người điều khiển có thể khống chế không gian bên trong nhưng lực phòng ngự bên ngoài khá yếu, phải có người canh gác. Bởi vậy nên nó không thích hợp sử dụng ở một nơi như thế này.

Quý nữ dùng loại lều vải đỉnh nhọn, rõ ràng cũng là một loại đạo cụ không gian ma pháp nào đó. Nhìn bên ngoài không lớn lắm, nhưng không gian bên trong tương đương với mười mét vuông. Dưới đất lót thảm dày, còn có chăn đệm, đèn chiếu sáng ma pháp... đủ mọi thứ. Công dụng nhất là có thể quan sát tình hình bên ngoài khi đang ở trong lều.

Đạo cụ ma pháp thế này giá rất đắt, người bình thường ít khi gặp được. Không ngờ vị quý nữ thần bí giàu nứt đố đổ vách này lại có đến hai cái, không hổ là vương tộc quý tộc của Âm Ảnh đế quốc.

Hai người nghỉ ngơi trong lều khoảng hai giờ. Quý nữ ăn một khỏa linh quả, sau đó nhắm mắt ngồi xếp bằng tiêu hóa. Khí tức lực lượng nhàn nhạt trên người nàng khiến Trần Duệ không dám làm liều.

Cảm giác trước kia của Trần Duệ quả nhiên không sai, lực lượng của quý nữ đúng thật là đang dần dần suy yếu, mỗi lần ăn một linh quả lại yếu them một phần. Nhưng trong giải tích nhãn vẫn biểu hiện là: “Không cách nào phán đoán.”

Hiện tại, Trần Duệ có chút nhàm chán. Mấy ngày ở trấn Levin, hắn đã chuyển hóa toàn bộ số phế quáng còn lại trong thương khố trữ vật. Linh khí hiện tại tổng cộng đã đạt đến một trăm mười vạn, tiếc là không có chỗ để dùng.

“Ngươi vừa mới hát gì vậy?”

Quý nữ đã hấp thụ xong linh quả, ngồi xếp bằng hỏi.

“Một ca khúc, hát trong lúc nhàm chán.”

Trần Duệ cười hắc hắc:

“Là ta sáng tác đó, bảo đảm chưa từng nghe qua.”

Ca khúc địa cầu đúng thật là lần đầu tiên xuất hiện ở nơi này, Trần Duệ không chút khách khí giành bản quyền làm của riêng.

“Đúng là chưa từng nghe qua, nhưng ta nhận ra âm điệu vốn rất du dương, lại bị ngươi hát chẳng ra gì, rất khó tin ngươi là người sáng tác.”

Trần Duệ hiếm hoi đỏ mặt một lần. Hắn đang định nói cứng một câu rằng ‘trình độ thưởng thức của ngươi quá thấp’ thì đã thấy quý nữ lấy ra một món đồ vật trong không gian giới chỉ, đưa vào trong khăn che mặt rồi nhẹ nhàng thổi lên, rõ ràng là ca khúc mà hắn vừa mới ca xong.

Không chỉ chính xác không sai sót gì, hơn nữa một vài chỗ biến âm đều được uốn nắn lại, lại có vài phần phong vị hàm súc du dương sâu xa của giai điệu gốc, giống như nàng mới là người sáng tác ra ca khúc này vậy.

Trần Duệ cứng họng không nói được gì, bất kỳ mưu ma chước quỷ nào trước thực lực của nàng tuyệt đối đều là phù vân. May mà vừa rồi hắn không giảo biện, nếu không thì chỉ có tự làm mất mặt mà thôi.

Quý nữ ngừng thổi:

“Ngại quá, trước kia ta từng rất thích âm nhạc. Hôm nay nghe được ca khúc mới, nhịn không được bêu xấu. Còn có ca khúc nào khác không?”

Đây còn gọi là bêu xấu? Trần Duệ có cảm giác xấu hổ vô cùng, lại hát một dạ khúc quen thuộc nhất. Lần này xem chừng phải cẩn thận hơn.

Quý nữ nghe xong không thổi ngay mà im lặng ngẫm nghĩ một chút, rồi mới thổi lên. Trong làn sương mờ ảo, làn điệu sâu kín vang vọng lại, thoảng trông như yêu ma một mình chậm rãi bước đi trong màn đêm, hưởng thụ cái ôm của bóng đen tịch mịch.

Tiếng nhạc dần tắt. Trần Duệ cảm thấy trong lòng bất chợt trống trải, không thể không khen ngợi: thiên tài, đây là thiên tài! Chỉ vừa nghe một lần, đã có thể nắm được thần vận của khúc nhạc rồi.

“Ta rất thích ca khúc này, tên nó là gì?”

Quý nữ đột nhiên hỏi.

“ Độc vũ dưới trăng. Hình như là của một nhà thơ dạo của nhân loại sáng tác.”

Trước mặt hành gia, Trần Duệ dĩ nhiên không dám mặt dày tiếp tục nhận xằng là của mình nữa. Hắn thử hỏi thăm dò:

“Ngươi không cảm thấy ca khúc này rất cô đơn sao?”

“Có phải ngươi muốn thuận tiện hỏi ta có cô đơn không? Loại thủ đoạn bắt chuyện này, ta đã gặp nhiều rồi. Nếu ngươi muốn nhân cơ hội làm quan hệ của chúng ta gần hơn, sẽ khiến ta mất đi hảo cảm “chân thành” ít ỏi đó”.

Thấy biểu tình ngưng trọng của Trần Duệ, trong mắt quý nữ toát lên ý cười:

“Mặc kệ ra sao, cảm ơn ca khúc của ngươi. Lúc ta buồn có lẽ sẽ thổi nó. Thực ra... ta rất bận, ngay cả thời gian để cô đơn cũng không có. Rất có thể đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng thổi nó.”

Bận đến mức cả thời gian cô đơn cũng không có? Trần Duệ chợt nhớ Shia từng nói một câu: ‘Ta không nhớ rõ lần trước ta cười là khi nào’. Hắn mơ hồ cảm giác hai câu nói này có chút cảm xúc tương đồng, liền lắc lắc đầu, dừng loại liên tưởng kỳ quái này lại.

“Bây giờ ta vừa lạnh vừa đói, tiểu tỷ có thể cho chút đồ ăn hay không. Không thể mất trắng hai ca khúc như vậy a?”

“Giá trị hai ca khúc này chỉ đổi một chút thức ăn? Người yêu thích âm nhạc xem nó là tài sản vô giá.”

Quý nữ lắc đầu:

“Cũng may, hai ca khúc bây giờ là của ta rồi.”

Trần Duệ cũng lắc đầu:

“Vốn ta muốn nói là nể mặt hai khúc nhạc, thả ta đi. Nhưng nghĩ lại ta có giá trị cao hơn hai khúc nhạc, nên đành nhịn xuống không nói ra.”

Quý nữ không nhịn được mà nở nụ cười:

“Ngươi thật là một kẻ phi thường đặc biệt. Ngay cả ta cũng bị tâm tình của ngươi lây nhiễm. Ở bên cạnh ngươi có một cảm giác rất thoải mái. Nói thật, ta rất xem trọng trí tuệ và sự lạc quan của ngươi. Nếu... không phải có quá nhiều ràng buộc, không chừng ta sẽ thật sự bị ngươi làm động tâm.”

“Ta cũng không dám hy vọng quá xa xôi. Nói trước mắt thôi, bộ dạng của ta còn phải mang theo mấy thứ không hợp mắt này.”

Trần Duệ giơ bộ khóa Kim Tinh lên:

“Nếu không có nó, ta có cảm giác chúng ta đã giống bạn bè hơn một chút.”

“Bạn bè?”

Quý nữ nhàn nhạt nhìn hắn:

“Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Âm Ảnh đế quốc, sẽ có một ngày như thế.”

“Kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi. Bây giờ nói những lời này vẫn còn quá sớm.”

Tạm thời Trần Duệ không muốn quyết tuyệt nên hắn nói hàm hồ:

“Tốt nhất là tiểu tỷ đi săn thú đi, chúng ta có thịt nướng để ăn. Nói không chừng mùi thơm phát ra còn có thể dụ dỗ cự long hay tuyệt thế cường giả đến, cứu ta thoát khỏi ma chưởng của ngươi.”

“...”

Một đêm trôi qua vẫn như trước, cứ hai giờ quý nữ dùng linh quả một lần. Do trước đó đã ngủ ba ngày, Trần Duệ không cảm thấy mệt mỏi. Quý nữ ăn tất cả là bảy quả, rõ ràng thực lực đã hạ xuống một cảnh giới. Chẳng biết phải ảo giác hay không, chiều cao cũng thấp xuống một chút. Nhưng trên hiển thị của giải tích nhãn, thực lực vẫn là “Không thể phán đoán”. Trần Duệ thầm kinh hãi, rất may bản thân không hành động dại dột. Kịch độc của Độc Long còn thừa lại một ít, nhưng rút kinh nghiệm từ Banneker, hắn không dám làm loạn. Trí tuệ của quý nữ so với Banneker lợi hại gấp trăm lần, quyết không thể biến khéo thành vụng.

Sáng sớm, hai người trò chuyện vài câu, ăn một ít đồ vật. Quý nữ bỗng nhiên đứng dậy vung tay lên, đống lửa liền bị dập tắt. Trần Duệ thấy có điều khác thường, lập tức ngậm miệng. Quý nữ nắm lấy hắn, lại là một cuộc trốn chạy nhanh như gió thổi chớp giật, đến một mảnh rừng gỗ lim mới dừng lại. Sau khi đặt hắn xuống sau một thân cây, nàng nhún nhảy mấy lần, thân ảnh đã biến mất.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Tính toán không sai, nhưng với thực lực hiện tại của hắn, dù có gỡ bỏ khóa Kim Tinh ra cũng không thể sắm vai chim sẻ được. Tuy dọc đường biểu hiện của quý nữ rất khách khí, hơn nữa đến tận bây giờ không khí giữa hai người vẫn xem như hảo hữu và hòa hợp, nhưng lòng người khó dò. Thân phận của Trần Duệ là tù binh, có trời biết sau khi hắn mất giá trị lợi dụng, vị quý nữ “hảo hữu” này sẽ đối đãi hắn thế nào.

Quan trọng nhất là bây giờ “Hắc ám ý chí” không có trên tay, dựa vào thực lực của hắn, muốn tìm đường thoát ra đầm lầy u dạ hoàn toàn lạ lẫm này, khả năng sống sót cơ bản không có.

Khoảng nửa giờ trôi qua, quý nữ vẫn chưa trở lại. Đúng lúc Trần Duệ đang nóng ruột, muốn chuyển hóa khóa Kim Tinh thì giải tích nhãn bỗng nhiên hiện ra nhắc nhở, phía trước xuất hiện một người.

Điều làm Trần Duệ kinh hãi là, kẻ mà giải tích nhãn nhắc nhở lại không phải quý nữ.

Chủng tộc: Đố kỵ vương tộc.

Tổng hợp thực lực trung bình: Không thể phán đoán!

Chàng Rể Ma Giới - Chương #120