Chương 107: Địa Lao


Tiểu liệt ma chưa kịp lấy dao găm ra thì bàn tay của ám tinh linh chợt vẩy một cái nhanh như chớp, dao găm không rõ thế nào đã nằm gọn trong tay đối phương. Ngay sau đó cây dao găm kia được ám tinh linh thoải mái vặn thành một cục.

Caly biết là lần này đá phải tấm sắt rồi, xoay người định chạy trốn, nhưng thanh âm nhàn nhạt của đối phương vang lên:

"Nếu ngươi dám chạy ta liền nhét cái này vào cổ họng ngươi!"

Caly chấn động, nghĩ đến tốc độ đáng sợ của tộc ám tinh linh cùng thực lực đáng sợ của đối phương, nhất thời liền dừng lại, thấp thỏm quay người lại, rất thức thời giao túi tiền ra:

"Đại nhân là đại ác ma mạnh nhất, Caly có mắt không tròng nên mới mạo phạm đại nhân, mong đại nhân nhận lời xin lỗi của Caly!"

Trần Duệ nhận túi tiền mở ra xem, bên trong có mười mấy tử tinh tệ cùng một đống bạch tinh tệ, lại liếc mắt nhìn tiểu liệt ma đang khẩn trương, nói:

"Số tiền này quá ít, còn xa mới đủ để mua mạng của ngươi. Muốn giữ mạng cũng có thể, chẳng qua phải nói cho ta, hai ngày nữa nhân vật nào muốn tới trấn Levin, tới làm gì? Đừng hòng lừa dối ta, nếu ta từ miệng người nào khác nghe được tin tức chuẩn xác hơn những lời ngươi nói thì bất cứ lúc nào ta đều có thể tìm đến ngươi, Caly, 'danh nhân' của trấn Levin."

Tiểu liệt ma rùng mình một cái, hối hận không thôi, hận không thể tặng cho mình mấy cái bạt tai. Vừa nãy lắm mồm như vậy làm gì?

Giờ hối hận cũng không còn tác dụng, vì bảo toàn mạng sống, Caly vội vàng đáp:

"Báo cáo đại nhân, ta cũng không biết tin tức chính xác, chỉ là ngẫu nhiên nghe được từ miệng tên tiểu liệt ma làm phục vụ trong nhà trưởng trấn. Hình như có một vị quý tộc đến từ đế đô, cụ thể tới để làm gì thì thật không biết."

"Đáp án này làm ta rất không hài lòng!"

Trần Duệ lắc đầu:

"Xem ngươi có thể cung cấp tin tình báo đáng giá nào để đổi mạng bản thân, ta cho ngươi năm phút!"

Nói xong, Trần Duệ vận lực nặn cục sắt kia thành một cái một khối tròn. Caly sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vã khai ra rất nhiều tin tình báo cùng chuyện cơ mật.

"Chờ chút!"

Lúc Trần Duệ nghe đến một sự kiện bỗng cắt ngang tiểu liệt ma:

"Ngươi nói tiểu lão bà của trưởng trấn chim chuột cùng với một gia hỏa tên là Lennon?"

Tiểu liệt ma thấy Trần Duệ hứng thú liền vội vàng kể.

Lão Kender nổi tiếng ở trấn Levin là tham hoa háo sắc, có mới nới cũ, đã lấy 35 lão bà, được sủng ái nhất là 'vợ bé' thứ 35 tên là Nallely, chủng tộc : đại ác ma.

Nallely tuổi trẻ xinh đẹp, học thức uyên bác, nổi danh là một mỹ nữ và đồng thời cũng là nữ nhân tài ba, vốn là người tình chưa cưới của đại ác ma Rose. Mà Rose là phó đội trưởng của đội phòng vệ trấn Levin, tương đương với phó quan trị an ở lãnh địa. Tên Rose vì muốn thăng quan phát tài, thấy lão Kender có ham muốn với mỹ sắc của Nallely đã lâu liền tặng hôn thê của mình cho lão. Dưới tác dụng của dược vật, lão Kender chiếm hữu Nallely thành lão bà thứ ba mươi lăm. Rose cũng lập tức lên chức đội trưởng đội phòng vệ trấn Levin. Nữ đại ác ma vốn là nữ nhân trung trinh nhất ma giới, Nallely bị Rose bán đứng, tâm như tro tàn, nhưng vẫn không khuất phục lão Kender mà trả thù bằng cách ngoại tình với một tên đến từ bên ngoài gọi là Lennon, kết quả bị lão Kender phát hiện, Lennon lập tức mai danh ẩn tích.

Chuyện còn chưa xong, lão Kender phát hiện bí bảo gia tộc: chiếc nhẫn 'Tử Viêm Tâm' vậy mà đã biến mất, Nallely lại thản nhiên nhận là mình đã đánh cắp.

Trong cơn tức lão Kender liền nghiêm hình tra tấn Nallely, nhưng nàng thà chết không chịu khai ra nơi cất dấu chiếc nhẫn. Lão Kender không thể làm gì khác hơn là nhốt nàng vào trong địa lao, sống cuộc sống muốn sống không được, muốn chết không xong.

Chiếc nhẫn Tử Viêm Tâm? Trong lòng Trần Duệ liền động, bỗng nhớ tới Chiếc nhẫn kích tình dùng để tăng tình thú của nam nữ mà Lennon tặng hắn, vừa vặn nó cũng khảm một khỏa bảo thạch màu tím.

"Chiếc nhẫn kia có hình dạng như thế nào? Có tác dụng đặc thù gì?"

"Chiếc nhẫn màu bạc, trên có khắc hoa văn ma pháp, ở giữa là một khối bảo thạch tím hình tròn, công dụng cụ thể thế nào thì không biết."

Tiểu liệt ma miêu tả

"Trưởng trấn đại nhân từng treo thưởng số tiền lớn trong toàn trấn, đáng tiếc vẫn không tìm được nó."

Trần Duệ đã khẳng định 'chiếc nhẫn kích tình' chính là gia tộc bí bảo chiếc nhẫn 'Tử Viêm Tâm' của lão Kender. Nallely thật sự đưa nó cho Lennon, cũng chính là Lomond. Chỉ là giá trị của chiếc nhẫn này cũng không lọt vào mắt của Lomond, ma xui quỷ khiến thế nào lại rơi vào tay hắn. Bỗng Trần Duệ thấy Lomond thật quá đểu giả, nếu đã tư thông với Nallely vì sao hắn lại không mang nàng rời đi mà lại để nàng lại chỗ này, khiến nàng phải chịu dày vò như vậy!

Dời sự chú ý của Caly, Trần Duệ hỏi một ít vấn đề khác, lúc này mới gật đầu lấy túi tiền kia ra ném cho tiểu liệt ma:

"Nói chung thì cũng không làm ta quá thất vọng, cái này là thù lao của ngươi!"

"Đa tạ đại nhân ban tặng! Caly có thể rời đi chưa?"

Tiểu liệt ma vội vàng khom người, trong lòng lại thầm nói: đây vốn là tiền của Caly!

"Ngươi đi đi!"

Trần Duệ lộ ra một nụ cười làm tiểu liệt ma kinh hồn bạt vía:

"Ngươi nhớ kỹ, ngươi chưa từng gặp qua ta. Nếu không quản lý tốt cái mồm thì ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn câm miệng!"

Caly vội vàng gật đầu không ngừng, không dám nói nửa câu thừa thãi sợ dẫn ra sát cơ của đối phương, nhanh chóng rời khỏi chỗ đáng sợ này.

Tổng hợp lại tin tình báo từ Caly và Yake, tình trạng cảnh giới của trấn Levin bắt đầu trước khi Nallely gặp chuyện không may. Từng là tiểu thiếp được Kender sủng ái nhất nên chắc Nallely biết một ít nội tình, xem ra phải đến phủ của lão Kender một lần. Nếu có thể thì nhân tiện thay Lomond làm chuyện tốt, trợ giúp nữ nhân đáng thương kia một chút.

Phủ của trưởng trấn rất dễ tìm, chính là tòa biệt thự lớn nhất khu nhà giàu. Ngược lại thủ vệ cũng không quá nghiêm ngặt, có lẽ bởi vì trong trấn Levin không ai dám chạy tới sờ mông cọp, đương nhiên là trừ người nào đó đang có ý đồ bất lương.

Kulia từng để lộ bối cảnh của lão Kender không nhỏ. Cho dù những cường giả cấp ma vương như Lomond cũng phải kiêng kỵ ba phần, hơn nữa trong hoàn cảnh xa lạ ở trấn Levin, đột phá từ chính diện thì khỏi phải nghĩ.

Chẳng qua, kể cả pháo đài kiên cố nhất cũng có thể công phá từ bên trong.

Ngày thứ hai, trời sắp tối.

Trong hậu viện phủ trưởng trấn, không ít hạ nhân bận bịu qua lại. Bởi ngày mai là sinh nhật nên trưởng trấn đại nhân muốn mở tiệc chiêu đãi toàn bộ khách quý có thân phận địa vị ngay tại phủ.

Một tên tiểu liệt ma một mắt đang cầm búa chẻ củi. Chặt củi vốn không phải là việc của tiểu liệt ma này, nhưng bởi vì gia hỏa gọi là Bingley này thực lực thấp kém, bình thường bị người khi dễ, ép làm nhiều việc, chặt củi là một trong số đó. Thế nên mọi người đều coi đó là chuyện bình thường, căn bản không ai nghi ngờ.

Chẳng qua giác ma phụ trách chặt củi rất cao hứng. Vốn ngày mai là sinh nhật trưởng trấn địa nhân nên lượng công viêc cực nhiều. Không ngờ tên tiểu liệt ma này lại chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chặt củi để lấy lòng. Nếu tiểu liệt ma đã biết điều như vậy thì sau này quyền cước cũng nên nhẹ hơn một chút.

Đúng lúc này phía trước xuất hiện một thị nữ mị ma, trong tay cầm một cái rổ, bên trong là đồ ăn, đang định đi xuống địa lao. Bởi vì địa lao u ám kinh khủng nên mị ma có vẻ rất không tình nguyện.

“Ai u!"

Bỗng tiểu liệt ma đụng phải một khối gỗ cứng, búa văng khỏi tay rơi xuống trước mặt thị nữ mị ma cách chỉ khoảng hai thước. Thị nữ mị ma kia giật nảy mình, mắng:

"Bingley, tên khốn này, mi mù à!"

Tiểu liệt ma nhanh chóng chạy lại xin lỗi, vốn mị ma đang mất hứng vì phải đi vào địa lao, giờ lại có cớ để phát tiết nên tuôn luôn mồm. Mãi đến khi tiểu liệt ma chủ động đưa ra yêu cầu giúp nàng đưa cơm để bồi thường, mị ma mới hóa giận thành vui, đưa rổ cho hắn, ngay cả câu cảm ơn cũng không có, xoay người rời đi.

Trong mắt tiểu liệt ma lộ ra một tia đắc ý, tất cả đều tiến hành theo đúng kế hoạch của hắn, kể cả vừa rồi nếu mị ma không đồng ý cho hắn đưa cơm thì hắn cũng có biện pháp ứng đối. Chỉ là hiện tại thuận lợi như vậy, đương nhiên những hậu chiêu chuẩn bị sẽ không cần dùng nữa.

Hiển nhiên Bingley là Trần Duệ ngụy trang, Bingley thật vừa ra khỏi cửa phủ trưởng trấn đã bị bắt cóc. Bởi thân phận chỉ là một tên phục vụ vặt nên những thứ Bingley biết cực kỳ ít. Trần Duệ suy nghĩ một lúc lâu liền quyết định mạo hiểm ngụy trang thành Bingley tiến vào phủ trưởng trấn.

Kỹ năng Ngụy trang quả thật rất thần kỳ, có thể cải trang thành hình dạng của tiểu liệt ma. Từ lúc bị Lomond nhìn ra, Trần Duệ vẫn luôn hết sức cẩn thận, lời nói việc làm đều dựa theo đúng lời khai của Bingley, quả nhiên không bị phát hiện. Đương nhiên, bình thường thì chẳng ai rảnh mà đi chú ý một tên phục vụ thấp kém nhất trong phủ.

Trải qua một ngày tìm hiểu, Trần Duệ đã rõ ràng vị trí của địa lao, lập tức mang theo thức ăn, học điệu cười của tiểu liệt ma vừa đi vừa nhảy mà tới trước cửa địa lao.

Thủ vệ địa lao là hai giác ma, từ xa nhìn thấy tiểu liệt ma, một tên nhướng mày quát hỏi:

"Tại sao lại không phải là Tasha?"

Tiểu liệt ma ủ rũ nói:

"Vừa rồi nàng đụng vào tôi, bắt tôi phải đưa cơm thay nàng!"

"Thì ra là thế!"

Thủ vệ giác ma kia biết rõ tiểu liệt ma một mắt này nổi danh gặp người là bị người khi dễ, hời hợt nói:

"Vào đi!"

Trần Duệ đi tới cửa chính của địa lao, một luồng khí mang theo mùi ầm ướt âm u xông vào mũi, chỉ thấy một cái cầu thang dài đâm thằng xuống dưới, càng vào sâu bên trong càng âm u, đèn ma pháp dọc đường cũng có vẻ yêu, không nhịn được rùng mình một cái.

Hai tên giác ma thủ vệ thấy bộ dáng khiếp sợ của hắn, nhìn nhau cười:

"Thằng vô dụng, phạm nhân bị nhốt tận trong cùng địa lao, đi chậm thôi, đừng có sợ đái cả ra quần!"

"Ha ha!"

"Đáng tiếc không phải là con đàn bà lẳng lơ Tasha tới, nếu không còn có thể sờ mó vài cái..."

Trần Duệ vừa nhảy vừa đi xuống từng bậc thang, tiếng cười nhạo của hai tên giác ma cách càng ngày càng xa.

Thảo nào mị ma Tasha không tình nguyện tới đây, bị hai tên gia hỏa ở cửa lợi dụng là chuyện nhỏ, vào cái nơi âm trầm này mới thật là đáng sợ. Đi sâu vào bên trong không kiềm chế được mà có cảm giác sởn tóc gáy.

Xuống những bậc cầu thang ngoằn ngèo dài dằng dặc. Ánh sáng đèn ma pháp càng yếu ớt. Có thể nhìn thấy trong rất nhiều nhà giam chỉ có một bộ xương trắng, căn bản không cảm nhận được hơi thở của người sống.

Lúc này, Trần Duệ nghe được tiếng rên rỉ từ phía trước truyền đến, lập tức bước nhanh hơn. Quả nhiên đúng như giác ma nói, tận cùng bên trong có một cái nhà giam, một nữ nhân đang nằm trong đó, tay chân còn mang xiềng xích.

Nữ nhân này tóc tai bù xù, áo dài rách tả tơi, quỳ rạp trên mặt đất, không hề động đậy, chỉ là trong miệng vẫn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Hôm nay thính giác của Trần Duệ đã thập phần nhạy cảm, hắn nghe được tiếng rên rỉ kia vậy mà không phải là tiếng kêu khổ, mà là tiếng chửi mắng. Tuy thanh âm suy yếu, nhưng tiếng nghiến răng nghiến lợi phát ra từ trong đáy lòng này làm cho hắn có cảm giác không rét mà run.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #107