Chương 97: Chương 97



Đến khi nàng nghe được
thị vệ đi vào thông báo, “Bẩm, Vương thượng. Dạ phi nương nương đến.”

“Tuyên.”

Tiếng nói lạnh lẽo mà
mình vô cùng nhớ nhung trong phòng truyền đến, khiến cho suy nghĩ của nàng bay
đi không thể trở về. (VV: sao ta lại thấy nó giống như
chim bồ câu vậy ta???)

Từ khi tìm được hàn băng
thảo, nàng chính là mỗi ngày đều mất hồn mất vía như vậy, cùng lúc trước tích
cực tìm kiếm thuốc là hai người khác nhau.

Hít sâu một hơi, một bên
thị vệ sớm giúp nàng đem cửa phòng mở ra, cúi người cung nghênh nàng tiến vào.

Trong kia không phải là
người nàng sớm chiều nghĩ đến sao, nam nhân ngày nhớ đêm mơ sao?! Nhưng lúc
này, khi nhìn thấy hắn, chân của nàng lại như nặng ngàn cân vậy…….

Dạ Thủy Linh nhấc váy,
bước vào cửa, chậm rãi đi vào, một hình ảnh quen thuộc liền đứng sừng sững
trước mặt nàng, hắn giờ phút này chính là đưa lưng về phía nàng.

“Nhĩ Đa......” Nàng gian
nan mở miệng gọi tên mà trong lòng nàng đã kêu qua mấy trăm lần.

Giây lát, Xích Nhĩ Đa
chậm rãi xoay người, mặt không chút thay đổi, như là không biết người hắn từng
yêu trước mắt này. Đúng vậy, từ lúc đó, cổ độc đã ăn mòn tâm hắn, làm cho hắn
không yêu nàng.

Hắn từ lâu đã đem kí ức
ngọt ngào của hai người quăng đi, thậm chí, hắn chán ghét nữ nhân xuất hiện
trước mắt này.

“Ngươi tới đây làm gì?
Bổn Vương không muốn gặp ngươi, đi ra ngoài.” Xích Nhĩ Đa tay chỉ hướng ngoài
cửa, không hề cảm tình hạ lệnh trục khách.

Tuy rằng lúc trước trong
lòng Dạ Thủy Linh đã chuẩn bị tốt, nhưng những lời này từ miệng hắn đi ra, vẫn
là đâm thật sâu vào lòng nàng.

Nàng áp chế tâm tình đau
khổ, ôn nhu nói: “Nhĩ Đa, ta biết đây không phải là lời thật lòng của ngươi,
ngươi sinh bệnh, cho nên, ta mang thuốc đến cho ngươi, chỉ cần ngươi uống xong,
độc trong cơ thể sẽ được giải.”

“Ta không bệnh, ngươi đi
ra ngoài cho ta, bổn Vương không muốn nhìn thấy ngươi, có nghe hay không.” Hắn
mắt lạnh trừng nàng, “Đừng để bổn Vương nói lần thứ ba.”

Cho dù như thế, cho dù
hắn thẳng ý đuổi nàng đi, nói chuyện cố ý tổn thương lòng của nàng, nàng cũng
nhất định phải cứu hắn.

Dạ Thủy Linh đi đến bên
cạnh hắn, đưa chén thuốc cầm trong tay đến trước mặt Xích Nhĩ Đa vẫn bất vi sở
động nói, “Mau, nhân lúc còn nóng uống đi!” Đây chính là thời gian cả ngày của
Liễu thái y, không ngừng suy nghĩ tự mình làm ra.

Huống chi, chén thuốc này
vốn là không dễ có......

“Bổn Vương nói không
bệnh, ngươi là nghe không hiểu? Hay là điếc?” Nói xong, Xích Nhĩ Đa tức giận
vung tay lên chén thuốc trước mặt hắn, nháy mắt rơi xuống, nát, nước thuốc văng
tung tóe.

Thấy thế, nàng đầu tiên
là bị hành động thình lình của Xích Nhĩ Đa làm hoảng sợ, tiếp theo, hai chân
nàng mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ánh mắt dại ra lẩm bẩm nói: “Thuốc,
thuốc…..thuốc không còn…..” Không có thuốc này, Xích Nhĩ Đa sẽ không được cứu……

Nước mắt không hề báo
động trước chảy xuống, khiến tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, tay gom lại nước
thuốc bị đổ kia, cho dù tay bị cắt chảy máu, nàng cũng không cảm thấy đau.

Trong nháy mắt, khi Xích
Nhĩ Đa thấy nàng chảy máu, không hiểu sao tâm hắn thấy đau, nhưng lại bị cổ độc
phát tác bao trùm, trở thành vô tình.

“Ngươi còn ngồi ở đó làm
gì? Muốn khóc đi ra ngoài mà khóc, đừng ở chỗ này làm chướng mắt bổn Vương.”
Hắn bởi vì nước mắt của nàng mà phiền toái không ngừng đi lại, lại nói: “Người
tới!”

“Có.” Nghe được Vương
thượng kêu to, hai thị vệ lập tức từ bên ngoài đi vào.

“Đem nàng đi xuống, bổn
Vương không cho phép, không cho nàng xuất hiện trước mặt bổn Vương, có nghe hay
không?” Xích Nhĩ Đa giận dữ hét.

“Vâng.” Nói xong, hai gã
thị vệ hướng Dạ phi nương nương, đem nàng nâng ra tẩm phòng Vương thượng.

“Chờ một chút......” Lúc
này, Dạ Thủy Linh mở miệng , vẻ mặt bi thương, “Ngươi thật sự không cần sinh
mệnh của mình sao? Chỉ một chút nữa, ngươi sẽ hết bệnh, hiện tại không thể, cái
gì cũng không thể…..”

Nàng vì cứu hắn cố gắng
nhiều như vậy, mặc kệ trải qua bao nhiêu thiên tân vạn khổ, ngày ngày đọc sách,
hắn ở đâu? Vậy mà không chút lưu tình đem thuốc khó có được làm hỏng……

“Ta đem ngươi......còn
quan trọng hơn sinh mạng của mình, mà ngươi lại……Tốt, hiện tại nói cái gì cũng
vô ích, bởi vì sẽ không có giải dược thứ hai…….” Dạ Thủy Linh rưng rưng nức nở
nói.

Mà Xích Nhĩ Đa, vẫn là
mặt không chút thay đổi nói, “Mang đi xuống!”

Chân Tình Ngàn Năm - Chương #97