Nhìn bộ dáng Xích Nhĩ
Đa vẫn kiên trì như trước, đôi mắt Dạ Thủy Linh lạnh lùng, nếu mềm
không được vậy thì mạnh bạo thôi!
Sau đó nàng chậm rãi rút
từ tay áo ra một thanh chủy thủ sắc bén, hai mắt Xích Nhĩ Đa đang nhắm chặt
nhưng vì ngân quang phản xạ trong khoảnh khắc liền mở ra.
“Nàng làm cái gì,
Linh nhi?” Tâm hắn cả kinh, chỉ thấy chủy thủ trong tay nàng đã đặt lên
gáy ngọc trắng như tuyết của mình.
“Nếu không thể cho ta lưu
lại, ta thà chết ở chỗ này...... Nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ không
xuất hiện trong tầm mắt ngươi nữa, chỉ mong......Cho ta lưu lại được không?” Vô
luận như thế nào, nàng cũng không thể rời đi.
“Linh nhi......Tội gì
phải làm vậy?” Xích Nhĩ Đa như nghẹn ngào.
“Bởi vì, ta yêu ngươi.”
Nàng hít sâu một hơi chậm rãi nói ra nội tâm của mình.
Thân thể Xích Nhĩ Đa chấn
động, nghe lời nói của nàng, hắn biết hắn không thể nhẫn tâm cự tuyệt lần nữa.
“Tùy nàng đi......” Nói
xong, hắn đứng lên, khắc chế xúc động muốn ôm nàng, trực tiếp quay đầu rời đi.
“Nhĩ Đa......” Nàng ở phía
sau hắn kêu gọi, hắn lại cũng không vì vậy mà quay đầu.
Hắn đã không thể đối mặt
với nàng nữa, bởi vì hắn sợ hãi, đó là sợ hãi từ đáy lòng hắn chưa từng có,
ngay cả lúc trên chiến trường, sinh tử trong nháy mắt cũng chưa từng sợ hãi như
vậy……
Cứ như vậy, Dạ Thủy Linh
nói được thì làm được, không có xuất hiện trước mặt hắn nữa, mỗi ngày nàng
không phải ở chỗ Liễu thái y, chính là chôn mình trong Xuân Tuyết các, chuyên
tâm nghiên cứu tư liệu liên quan đến tây độc.
“Chủ tử, uống một ngụm
trà nghỉ tạm chốc lát đi!” Thúy nhi bưng một ly trà hoa quả đến nàng trước mặt.
“Trước để đó đi!” Dạ Thủy
Linh đầu cũng không ngẩng lên, vẫn vùi vào một đống sách so với núi còn cao
hơn, lúc trước khi nàng ở trường học, sách không thích đọc nhất chính là loại
này.
Nhưng vì hắn, nàng phải
tìm ra biện pháp có thể cứu hắn......
“Chủ tử......” Thúy nhi
lo lắng kêu một tiếng, “Ngài cứ như vậy sẽ suy sụp mất, ngài đã đọc sách cả
ngày cũng chưa tạm nghỉ ăn chút gì.”
Nghe vậy, Dạ Thủy Linh
đầu mới chậm rãi ngẩng lên, ôn nhu nói, “Đừng lo lắng, ta không sao,
ngươi nói như thế ta mới nhớ tới, ta còn có một chút chuyện muốn đi tìm Liễu
thái y thương lượng, không biết bao lâu mới trở về, bữa tối ăn tùy tiện là tốt
rồi.” Nàng nói xong, ôm lấy hai quyển sách, liền hướng ngoài cửa đi đến.
“Cái kia......” Thúy nhi
ngăn không được, chỉ có thể nhìn chủ tử rời đi.
Giây lát, Dạ Thủy Linh
chạy chậm bước vào trong cung phía tây , Y Dược Uyển của Liễu thái y.
Liễu thái y thấy người
tới, kinh ngạc vội vàng đứng dậy, đi ra cửa nghênh đón,” Dạ phi nương nương?
Gấp như vậy, có việc sao?”
Liễu thái y mời nàng ngồi
ghế trên, đưa nàng một ly trà: “Đến, bên này mời ngồi.”
“Cám ơn ngài.”
“Đừng nói vậy, lão phu
không đảm đương nổi.” Liễu thái y vội vàng đối nàng phất tay.
“Ta tới là vì hai quyển
sách này, muốn tìm hiểu một chút, lần trước Liễu thái y nói đã phái người đi
tìm hàn băng thảo, đã có tin tức gì chưa?” Dạ Thủy Linh vừa hỏi vừa đem
sách rất nặng trong tay để ra trước mặt hắn.
“Bỏ đi thôi!” Tiếp nhận y
thư, Thái y vuốt vuốt râu hoa râm, nhíu mày nói: “Không có manh mối gì, hơn nữa
mười người phái đi tìm, bởi vì địa thế hung hiểm, hai người rơi xuống sơn cốc,
ba người không thể thích ứng gió lạnh thấu xương, đã tự xuống núi, năm người
còn lại vẫn tiếp tục tìm.”
Mắt thấy thời gian một ngày
một ngày trôi qua, không thể cứ để như vậy, thế là chậm rãi nói: “Ta có đề nghị
này......”
“Dạ phi nương nương mời
nói, lão phu chăm chú lắng nghe.”
“Ta quyết định chính mình
đi tìm hàn băng thảo, là ở trên đỉnh Tuyết sơn đúng không?” Nếu nàng nhớ không
lầm, Liễu thái y đã từng nói với nàng là ở trên Tuyết sơn.
Nghe vậy, Liễu thái y sợ
tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Này vạn vạn lần không thể a! Để cho Dạ
phi nương nương đi, vạn nhất có cái gì sơ xuất, lão phu làm sao ăn nói với
Vương? Cho dù lão phu có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ a!” Liễu thái y lắc
đầu tỏ vẻ không tán thành.
“Vậy thì phải làm sao?
Mọi người đi lâu như vậy cũng không có tin tức, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Nhĩ Đa
như thế mà chết sao?” Dạ Thủy Linh lòng nóng như lửa đốt nói.