“ Á? Tiểu Nhát Gan, mau
trở lại a!” Dạ Thủy Linh không chút suy nghĩ trực tiếp đuổi theo đi qua.
Ngay lúc nàng đuổi đến
giữa hồ, định nghịch ngợm ôm lấy nó vào lòng chợt nghe thấy phía sau truyền đến
tiếng Xích Nhĩ Đa hô to.
Xoay người mới đi không
vài bước lộ Xích Nhĩ Đa nghe thấy được tiếng gọi nho nhỏ của Dạ Thủy Linh , vội
vàng quay đầu xem.
Mới quay đầu, trái tim
hắn thiếu chút nữa ngừng đập,” Linh nhi!” Hắn hướng nàng đứng ở trong hồ băng
lớn tiếng la lên.
Chỉ thấy hết thảy đều
không còn kịp rồi......
Ở nơi nàng đang đứng, mặt
hồ kết băng xuất hiện một cái vết rách như mạng nhện .
“Phách lý cách cách, phách
lý cách cách”
Vết rách rất nhanh từ ven
hồ lan rộng ra khắp xung quanh,chờ đến khi nàng phát hiện muốn lui cũng không
còn kịp rồi, nàng sợ đến mức hai chân cứng ngắc lùi vài bước, chỉ nghe “Đông”
một tiếng, cả nàng và con thỏ đều rơi xuống hồ nước lạnh như băng.
Ngô...... thật lạnh,
nước...... thật lạnh.
Tuy rằng nàng biết bơi
lội, nhưng là hồ nước dưới 0 nháy mắt làm cho tứ chi của nàng cứng ngắc, chết
lặng, làm cho nàng không thể tự do hành động.
Nước hồ nước xuyên thấu
qua da thịt của nàng như thấm đến tận xương tủy, như là muốn đông tất cả máu
trong huyết quản của nàng, con thỏ trong tay sau khi rơi xuống nước giãy khỏi
tay nàng nhảy nhót trên mặt băng vẫn chưa vỡ vào an toàn bên bờ hồ.
Nàng một mình cố gắng huy
động hai tay, muốn bơi lên bờ lại lực bất tòng tâm, dần dần , nàng cảm giác
thân thể của chính mình đang dần dần chìm xuống ......
Thật lạnh, nàng rất
lạnh...... Lạnh đến mức cơ hồ làm cho nàng không mở mắt ra được ......
Là vì nàng cũng sắp chết
sao? Nhưng là, nàng còn không muốn chết a!
Nàng còn có rất nhiều
chuyện còn không có làm, nàng cũng còn chưa nhìn thấy ba ba cùng mụ mụ, còn
có......
Đáy hồ hắc ám như là muốn
đem nàng cắn nuốt hút vào, làm cho nàng cuối cùng sợ hãi nhắm lại hai mắt......
Khí từng giọt từng giọt
biến mất, những bong bóng nước theo miệng nàng càng lúc càng lớn, cuối
cùng...... Hồ nước lạnh như băng tràn vào mũi miệng của nàng ......
Không được, nàng đau quá
......
Ngay trước khi nàng mất
đi ý thức , nàng tựa hồ thấy được, thân ảnh một người .
Là hắn sao? Sẽ là hắn tới
cứu nàng sao......
A...... Nói thật, hắn có
vẻ là thân nhân duy nhất của nàng tại thời đại xa lạ này ......
Nếu nàng phải rời khỏi ,
nhất định cũng sẽ luyến tiếc hắn ......
Đem nàng cứu lên bờ toàn
thân Xích Nhĩ Đa buộc chặt, không để ý chính mình cũng lạnh phát run, một lòng
muốn làm nàng ấm lại.
Loại thời tiết này nếu bị
rơi vào nước lạnh băng, nếu không lập tức giữ ấm, nhất định sẽ lạnh quá mà
chết.
Hắn rất nhanh đem quần áo
ướt sủng trên người nàng toàn bộ cởi ra hết, chỉ còn duy nhất cái yếm cùng tiết
khố, sau đó mang áo khoác trước khi mình nhảy xuống hồ cởi ra mặc vào cho nàng.
“ Linh nhi! Linh nhi!
Nàng tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại a!”Hắn không khống chế được nhìn nàng điên cuồng
hét lên, không ngừng vỗ vỗ hai má của nàng .
Nàng tái nhợt không có
chút máu, hơi thở từ mũi cũng càng ngày càng mỏng manh.
Không, nàng không thể
chết được, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng chết......
Ôm nàng nhảy lên Cực
Phong, đi thẳng đến phía trước, nếu hắn nhớ không lầm thì ở cách đó không xa có
một ngọn sơn động, bởi vì nàng không thể đợi được trở về thành .
Hắn phải nhanh một chút
tìm được nơi có thể đốt lửa giữ ấm, nếu hắn là người bình thường, hiện tại chắc
cũng giống như nàng!Cũng may hắn từ nhỏ đã tập võ, nội công thâm hậu, có thể
bảo vệ tâm mạch, không đến nỗi hàn khí công tâm.
Cách khoảng vài thước về
phía trước, quả nhiên thấy một hang động bị vài nhánh cây dại mọc lan tràn che
khuất, hắn lập tức ôm nàng phi xuống ngựa, đẩy nhánh cây ra , đi vào bên trong.
Cực Phong còn lại là canh
giữ ở bên ngoài cửa động nằm xuống nghỉ ngơi.
Xích Nhĩ Đa nhẹ nhàng đem
nàng buông xuống, để cho nàng tựa vào một tảng đá, đại chưởng đặt trước ngực ở
của nàng , giúp nàng truyền chân khí của mình qua cho nàng.