“Ngươi tốt nhất là ngoan
ngoãn đi lên cho ta .”Giong nói của hắn mười phần cảnh cáo tiểu nữ nhân
trước mặt có lá gan lớn bằng trời này.
Dường như nàng đang
cố tình khiêu chiến kiên nhẫn của hắn , hắn nói đông nàng liền cố tình phải đi
tây.
Nghe được chủ nhân ngữ
khí thay đổi, Cực Phong vốn dĩ tâm cao khí ngạo ngay cả xem cũng không liếc
nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không thể nhìn được rống lớn một tiếng dùng
mũi húc nàng ý thúc giục bảo nàng nên nhanh chóng lên ngựa.
Hành động này quả thật
làm cho nàng hoảng sợ, vội vàng thối lui hai bước.
Đáng giận a! Từ sau khi đi
vào nơi này , thế nhưng ngay cả một con ngựa cũng dám khi dễ nàng, Dạ Thủy Linh
bất mãn trợn mắt nhìn con Cực Phong và tên chủ nhân có gương mặt đầy ngạo khí y
như nhau.
“Sao vậy? Phi tử xinh đẹp
không muốn cùng Nhĩ Đa huynh cưỡi chung một con ngựa a? Ha ha ha ha! Không sao,
bổn Vương không ngại cùng phi tử cưỡi chung đâu.” Cách Phổ Tùng Trí ở một bên
đem lời nói hai người bọn họ mới vừa nói nghe nhất thanh nhị sở.
Chỉ cần có một cơ hội,
hắn đã nghĩ thân cận người xinh đẹp là nàng.
Rống! Lại là hắn, hắn
không phiền, nàng đã phiền đến phát điên, hắn không ngại là chuyện của hắn ,”
Nhưng ta ngại.”
“ Nhưng ta ngại.” Xích
Nhĩ Đa gần như đồng thanh nói cùng nàng.
Lời nói vừa thốt ra một
lượt,hai người kinh ngạc liếc nhìn lẫn nhau, ngay cả Cách Phổ Tùng Trí cũng
sửng sốt một chút.
Cách Phổ Tùng Trí dùng
tiếng cười sang sảng hóa giải xấu hổ,” Ha ha ha ha! Bổn Vương là chỉ đùa một
chút thôi! Đừng tưởng thật , đừng tưởng thật a!”
Nàng mới không tin lời
nói vừa của hắn rồi nói là nói đùa đâu! Ý đồ rõ ràng đến như vậy, nàng
đâu mù mà nhìn không ra?
Trừ phi nàng là ngu ngốc,
nàng tình nguyện cùng Xích Nhĩ Đa cưỡi chung, cũng không muốn cùng hắn.
Hít sâu một hơi, ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời, nàng dùng tay nhỏ bé che ánh nắng chói chang, tối hôm
qua còn có bão tuyết, sáng sớm hôm nay liền ngừng.
Nàng chậm rãi vươn tay
phải cho hắn, lập tức đã bị hắn kéo vào vòng ôm ấp ấm áp kia .
Cuối cùng Tuyết Cơ cùng
Cách Phổ Tùng Trí cưỡi chung một con.
“Xuất phát! Giá......”Đã
ngồi vững vàng, Xích Nhĩ Đa hét một tiếng, thống lĩnh đội ngũ ra cửa cung.
Dọc theo đường đi trải
qua nhiều ngã tư đường to nhỏ đủ loại, đều có thể thấy dân chúng cung kính hành
lễ đối với Xích Nhĩ Đa , không có quý tộc hoặc là Vương gia nào bình thường đi
tuần.
Không có tiếng hò hét
nhường đường, cũng không có vệ binh quản chế đám người, hết thảy đều là tự
nhiên như vậy , mọi người đều làm việc của mình như là trước đó .
“Ta nói Nhĩ Đa huynh a!
Dân chúng trong thành của huynh ta nghĩ nên dạy dỗ bọn họ cẩn thận hơn một
chút! Không cần phải hòa mình với bọn họ như thế này, bảo vệ bản thân thì tốt
hơn.”
“Đây là một loại tín
nhiệm, ta đảm bảo bọn họ an cư lạc nghiệp, bọn họ cũng đối ta tôn kính cùng
ngưỡng mộ, quản thúc quá nhiều , biết đâu sẽ tạo thành bọn họ phản kháng cùng
phản hiệu ứng, đây là đặc sắc của Xích Lung quốc chúng tôi.”
Hắn thì thào nói, bắt đầu
từ thời phụ hoàng của hắn, đã là hình thức như thế này.
“Ha ha! Nói rất đúng, nói
rất đúng a! Xem ra Cách Tang quốc của chúng tôi cần phải hướng Nhĩ Đa huynh học
tập đây!” Cách Phổ Tùng Trí cười nói.
Không nghĩ tới, người này
nói chuyện còn có nhân tính thôi! Lại băn khoăn đến ý tưởng dân chúng , xem ra
hắn cũng không phải là người đáng ghét như nàng tưởng tượng vậy.
Đột nhiên , nàng quay đầu
ánh mắt liếc thấy một gian hàng rong bán vật gì đó, dường như phát ra ánh sáng
màu trắng lấp lánh.
Nàng không xác định nhỏ
giọng nói:”Chờ...... một chút......” bởi vì tốc độ con ngựa chạy có chút mau,
làm cho nàng ngay cả quay đầu cũng chưa thấy rõ thứ phát ra ánh sáng
trắng đó là gì.
Nhưng nàng cảm giác được
thứ đó tựa hồ đang gọi nàng làm cho nàng hoảng hốt .
Trước khi thiên hạ ngay
tại trong lòng phát ra âm thanh kia một khắc,” Xảy ra chuyện gì?” Bởi vì phía
sau còn một đám đội ngũ theo , nếu đột nhiên dừng lại sẽ rất nguy hiểm.
Tuy rằng như thế, nhưng
ngay lập tức hắn cũng quay đầu nhìn theo hướng nàng, đồng thời hắn cũng nhìn
thấy thứ phát ra ánh sáng trắng đó.
Đó là cái gì?!