Chương 45: Chương 45



Ánh sáng đầu tiên của
buổi bình minh rạng đông chiếu vào bên trong phòng, tối hôm qua, tuyết rơi thật
nhiều, cơn bão tuyết kéo dài không dứt, tung bay trắng xóa trong gió lốc như
những chiếc lông ngỗng trắng muốt.

Bên ngoài phòng ngủ, trên
những cánh cây đều đọng lại một lớp tuyết thật dày, vài nhánh cây nhỏ bé chống
đỡ không nổi đã ngã xuống.

Ánh sáng mặt trời chói
lóa phản chiếu thêm độ sáng trắng của tuyết xuyên thấu qua cửa sổ lớn, những
lớp tuyết dày che lấp tất cả những gì của buổi yến tiệc hôm qua còn sót lại.

Dạ Thủy Linh đầu tiên là
nhẹ nhíu mày, , tiếp theo Thủy Linh chậm rãi mở đôi mắt to kia , hàng lông mi
dày giống như hai cánh quạt khẽ chớp nhè nhẹ, rất động lòng người, vừa tỉnh ngủ
nàng vẫn còn mơ màng.

Nàng muốn xốc chăn bông
trên người đứng lên dậy, nhưng không cách nào nhúc nhích như ý nguyện, thế này
mới phát hiện thắt lưng chính mình bị người ta ôm chặt từ phía sau, mà đôi chân
dài màu đồng của người nọ đang quấn quanh đôi chân nàng.

Không cần suy nghĩ nhiều
nàng cũng biết là ai, xấu hổ nhất chính là dị vật kia của hắn đang áp sát, thật
sát vào nụ hoa của nàng, thân thể hai người trần như nhộng, nên cảm giác
kia phá lệ rõ ràng hơn, làm cho nàng càng muốn lập tức đứng dậy tắm rửa.

May mà Dạ Thủy Linh vươn
bàn tay rất nhẹ rất nhẹ lấy ra cánh tay đang ôm thắt lưng của mình, tiếp theo ở
rất nhẹ rất nhẹ đẩy ra đôi chân dài đang quấn quanh người mình.

Hô! Cuối cùng có thể
xuống giường ......

Nàng rón ra rón rén xốc
lên chăn bông, một luồng gió lạnh lẽo đánh úp lại, nổi cả da gà,làm cho nàng co
rúm lại một chút, thì ra không có vòng tay ấm áp phía sau nên thực sự rất lạnh
a….

“ Ôi, lạnh quá......”
Nàng thấp giọng nỉ non, nhưng lại nhỏ giọng không cho chính mình đánh thức hắn.

Nơi này độ ấm thật sự
không thể so với thời đại của nàng! Lạnh đến chết người đi được, hơn nữa hôm
nay lại so với ngày hôm qua lạnh hơn vài phần.

Nàng có chút luyến tiếc
rời khỏi ổ chăn ấm áp kia , bởi vì nàng sợ lạnh a!

Mặc kệ , cắn răng chịu
đựng, vẫn là xuống giường tìm quần áo mặc .

Sau khi hạ quyết định
quyết tâm , nàng rón rén chậm rãi bước ra khỏi ổ chăn ấm áp , nhưng vào lúc
này, phía sau một bàn tay to không hề báo động trước ôm lấy thắt lưng tuyết của
nàng lại đem nàng tha trở về bên trong ổ chăn .

“ Oa a......” nàng kinh
hoảng kêu một tiếng.

“ Linh nhi, sớm như thế
nàng muốn dậy đi chỗ nào a?” Tiếng nói Xích Nhĩ Đa khàn khàn ở bên tai
nàng nói nhỏ.

Dọa tim của nàng thiếu
chút nữa ngừng đập, hắn thức từ lúc nào? Tại sao nàng không hề phát hiện.

“Ách...... Ngươi tỉnh a!
Ta...... Ta không có muốn đi đâu a......” Dạ Thủy Linh có chút chột dạ nhỏ giọng
nói.

“Không có sao? Ta rõ ràng
nhìn thấy nàng rón ra rón rén đứng dậy, chẳng lẽ là ta nhìn sai lầm sao?” Kỳ
thật từ trước lúc nàng tỉnh lại một khắc hắn cũng đã tỉnh.

Chính là hắn cố ý giả
dạng làm còn đang ngủ, muốn nhìn thử tiểu nữ nhân này một chút rốt cuộc
muốn làm gì, nhìn bóng dáng rón rén thận trọng của nàng làm cho hắn
bất giác buồn cười.

Chu đôi môi đỏ
mọng, “Ngươi...... Cho nên ngươi đã sớm tỉnh? Vậy còn cố ý giả bộ ngủ để
làm chi .” Thật là! Hại nàng còn nhẹ tay nhẹ chân cả buổi.

Thì ra hắn hoàn toàn đã
biết hết.

Xích Nhĩ Đa bị lời của
nàng cùng biểu tình làm cười ra tiếng, “Nếu thực sự lạnh , ta không ngại
để cho nàng ở trong lòng ta ngủ nhiều một chút.”

Hắn bá đạo đưa cánh
tay hắn ôm nàng càng chặt hơn, làm cho khoảng cách giữa hai người càng
dính sát vào nhau.

“Không cần, ta muốn xuống
giường.” Nàng giãy dụa muốn thoát khỏi đôi tay mạnh mẽ đang giam cầm nàng ,phần
eo không an phận,thân hình vặn vẹo lung tung .

Đáng chết! Phân thân của
hắn có phản ứng , gầm nhẹ nói:” Đừng cử động “Nếu còn tiếp tục như thế, hắn
không thể khắc chế chính mình .

Nàng tựa hồ cũng cảm giác
được khác thường, một vật thể cứng rắn đang đặt ở phía sau mông của nàng, xu
thế càng ngày càng cứng, càng nóng,” Của ngươi......” Cái kia...... Không phải
là dị vật hắn vừa để ở ngay hoa huyệt của nàng ban nãy sao? Thế nhưng trở nên
cứng rắn .

Kinh ngạc trợn to mắt
đẹp,”Buông ra......” Nếu không rời khỏi, nàng liền thật sự không thể rời khỏi.

“ Nàng không cần lộn xộn,
ta sẽ không làm gì nàng.” Vẻ mặt hắn hơi dịu đi một ít.

“ Biết rồi......”
Vì an toàn của bản thân, nàng ngoan ngoãn gật gật đầu.

Xích Nhĩ Đa chậm rãi đưa
tay buông ra, Dạ Thủy Linh lập tức nắm chăn bông lên cùng hắn bảo trì khoảng
cách.

Hắn tự đứng dậy đi trước,
cầm lấy bộ quần áo màu trắng treo trên bình phong, sau đó phủ lên thêm lớp áo
khoác màu đen dùng tơ vàng thêu mà thành áo khoác.

Hắn quay đầu nhìn nàng
liếc mắt một cái, “Ta đi ra ngoài trước, nàng mau thay trang phục rửa mặt
chải đầu, một canh giờ sau ta sai người tới đón nàng.” Dứt lời, xoay người rời
đi trước mặt nàng .

Một canh giờ? Nàng
nghiêng đầu ngẫm lại, đó không phải là hai giờ sau?

“ Uy...... Đợi đã! Ngươi
còn chưa nói muốn đi đâu......” Không lễ phép, nàng còn chưa nói xong, phòng đã
không có một bóng người .

Thấy hắn đi ra tẩm phòng
không lâu , lập tức nghe thấy từ bên ngoài truyến vào tiếng vấn an của Thúy nhi
.

Khấu khấu khấu!, “Chủ tử,
Thúy nhi tiến vào giúp ngài trang điểm thay quần áo .”

“ Ách...... Ác! Được.”
Nàng có chút cuống quít trả lời.

Trước kia những chuyện như
thế này đều là tự nàng làm, đột nhiên có người khác hỗ trợ hầu hạ, cảm giác có
chút không được tự nhiên, không nghĩ tới người cổ đại mạng tốt như thế tì nữ
nhiều như vậy , giống như nàng đang sống trong thế giới toàn nữ nhân.

Chỉ cần mệnh lệnh, các
nàng sẽ làm việc.

Nhưng mà, hắn là một quốc
gia chi Vương, giàu có nhất nước, tự nhiên là có biện pháp nuôi nhiều người như
vậy .

Thúy nhi bưng một chậu
nước ấm, hôm nay trời rất lạnh, sợ chủ tử dùng nước giếng lạnh như băng rửa mặt
chải đầu sẽ tổn thương gương mặt do giá rét , cho nên nấu một ít nước ấm, pha
loãng mang đến.

Cánh tay treo một cái
khăn, sau đó đến bên cạnh giường nâng chủ tử đứng dậy rửa mặt, tiếp theo cầm
lấy y phục của chủ tử mặc vào giúp nàng .

Trang điểm sửa soạn xong
xuôi, thay bộ y phục đỏ thẫm, trên đầu giắt trâm ngọc, bộ y phục này chất liệu
vô cùng tốt, lớp ngoài mềm mịn như tơ, vây chung quanh là lớp lông thú trắng
mịn như tuyết, trên cổ cũng thực sự rất ấm áp.

“Tốt lắm! Chủ tử hôm nay
nhìn thật sự là cực kỳ xinh đẹp, nhìn xem, bộ y phục này là hôm qua mới đưa vào
cung , có thích hay không?” Thúy nhi tán dương.

Chân Tình Ngàn Năm - Chương #45