Chương 44: Chương 44



Là ai? Là ai đang cùng
nàng nói chuyện?

Thanh âm này nàng nghe
rất quen thuộc tất......

“Có ta ở đây bên cạnh
nàng, tất cả mọi việc không cần lo lắng.” Nghe thấy nàng ngừng khóc, hắn khẽ
vuốt nhẹ lên trán nàng, như muốn vuốt ve tất cả sự bất an của nàng.

Tuy rằng hắn không biết
nàng mộng cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được sự bàng hoàng bất lực của nàng
, có lẽ là vì nàng tới nơi này lâu lắm , suy nghĩ nhớ Trung Nguyên đi!

Trong mộng, một cái thân
ảnh mơ hồ xuất hiện ở trước mắt của nàng , trong mắt lưu lại nước mắt làm cho
nàng nhìn không rõ bộ dáng người nọ .

Ai? Là ai đứng ở nơi đó?

Nàng chậm rãi đứng dậy,
còn muốn chạy qua nhìn rõ ràng bộ dáng người nọ , lại không dám tới gần, nàng
sợ chỉ cần nàng vừa đi qua, người kia sẽ giống như người nhà nàng , cách nàng
càng ngày càng xa......

Nàng không cần, nàng
không thích cảm giác cô đơn một người như vậy , thế là khi nàng lại muốn ngồi
xổm xuống không đi , thong thả chậm rãi phát hiện thanh âm người kia càng ngày
càng rõ ràng, hình ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng.

Cảm giác rất quen thuộc
...... Cho dù là là thanh âm hay là thân ảnh...... Cuối cùng nàng mới bừng tỉnh
đại ngộ......

Là...... Xích Nhĩ Đa?

Nàng đột nhiên từ trong
mộng bừng tỉnh, chậm rãi mở đôi mắt ướt át , thấy gương mặt phóng đại của hắn,
thật sự xuất hiện ở trước mắt của nàng , vì sửng sốt ba giây, dọa cứng người,
thối lui về phía sau.

Ánh mắt đề phòng nhìn nam
nhân trước mắt mười phần nguy hiểm .

“Ngươi...... Ngươi đang
làm cái gì?”Không lẽ hắn lại muốn đối với nàng xằng bậy nữa chứ!?

Xích Nhĩ Đa một tay gác
trên trán, như là đang nhìn trò hay trước mắt, nữ nhân cảm xúc hay thay đổi
, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Sao vậy? Ngủ không được
sao? Nếu không muốn ngủ , chúng ta sẽ làm chuyện khác một chút đi!” Lời nói hắn
tà ác nói ra làm cho người ta mặt đỏ tim đập .

Nghe thấy hắn nói như thế
, nàng không khỏi đem chân quấn càng chặt hơn, “Ngươi….”Cổ nhân này thật sự rất
đáng giận , vậy mà ban nãy nàng nằm mơ thế nhưng còn thấy hắn…..

“Ai ngủ không được a? Là
ngươi nằm ở trên giường của ta nha? Như vậy muốn ta làm sao mà ngủ?!” Nàng tức
giận nói.

“Làm sao mà ngủ? Vậy buổi
chiều không phải nàng còn ngủ rất tốt sao? Đến bây giờ mới tỉnh.” Xích Nhĩ Đa
vẫn liền nghiền ngẫm nói.

Còn dám nói? Còn không
phải đều bởi vì hắn, Dạ Thủy Linh ở trong lòng nghiến răng nói.

“Lại đây!” Thấy nàng
không có ý định muốn ngủ, hắn đành phải mệnh lệnh nói.

“Không cần!” Lời nói của
hắn, làm cho nàng thối lui đến cuối giường, lưng đã dán sát vào tấm ván gỗ cuối
giường, lạnh như băng làm cho nàng sợ run cả người.

“Nhưng nếu nàng không
đến, ta sẽ không cam đoan đến khi ta mất kiên nhẫn, sẽ làm ra chuyện gì đâu”

Nhưng nữ nhân này
luôn cố tình, luôn kháng cự hắn, chống cự hắn, cho tới bây giờ vốn không có
người dám đối với hắn như vậy, chỉ có nữ nhân này, không biết trời cao đất rộng
vẫn chọc giận hắn.

Nàng càng không phục,
càng giãy dụa muốn chạy trốn khỏi bên cạnh hắn , càng thêm khơi dậy ý
tưởng dục vọng muốn chinh phục nàng của hắn .

Làm cho hắn vô tình trong
lúc đó, đối với nàng sinh ra hứng thú, hắn sẽ không tin tưởng, hắn muốn lại
không chiếm được, hắn không chỉ muốn con người của nàng , ngay cả lòng của
nàng, hắn cũng muốn đoạt lấy.

Hắn phải nghĩ biện pháp,
làm cho nàng không thể đào tẩu từ bên cạnh hắn, hơn nữa yêu thượng hắn thật sâu
......

“Ngươi......” Cuối cùng,
vì không cho kế hoạch hắn thực hiện được, nàng đành phải thuận theo bò lại bên
người hắn nằm xuống, mắt đẹp vẫn mở trừng trừng nhìn hắn không chớp.

Hắn tán thưởng nói:”Thế
này mới ngoan! Yên tâm, đêm nay ta sẽ không làm gì đối với nàng đâu , nàng mau
ngủ đi!” Đại chưởng thuận thế đem thân hình nhỏ nhắn của nàng ôm vào trong
lòng, nhắm hai mắt lại .

Thình lình xảy ra hành
động này, làm cho nàng quên phản kháng, chớp đôi mắt to long lanh nước mắt,
không thể tin được tên cổ nhân này bỗng dưng lại hảo tâm như thế .

Đôi mắt của Xích Nhĩ Đa
mở ra lần thứ hai, “Còn không ngủ?” Đại chưởng của hắn dưới chăn bắt đầu
dao động ở trên người nàng , nhẹ nhàng ôm ấp bộ ngực sữa no đủ của nàng.

“Ngô...... Ta...... Ta
muốn ngủ......” Dạ Thủy Linh vội vàng bắt lấy bàn tay tà ác của hắn trong lòng
, sau khi phòng ngừa hắn không giở trò gì với nàng, gắt gao nhắm chặt đôi mắt
lại.

Thấy Linh nhi ngoan ngoãn
nhắm mắt lại, hắn cũng ngừng tay, thế công xâm lược thu hồi, ôm nàng đi vào
giấc ngủ.

Hai mắt vốn dĩ đã nhắm
chặt, thân mình nàng cứng ngắc , nhưng chỉ trong chốc lát sau, thân mình dần
dần thả lỏng, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Trong mơ màng, nàng đem
thân mình càng vùi vào trong ngực Xích Nhĩ Đa , nơi kia phát ra cảm
giác ấm áp giống như trong giấc mộng mới vừa rồi, bất tri bất giác, nàng tựa hồ
lại bị kéo vào trong giấc mộng.

Nhưng khác ở chỗ là, lần
này mơ thấy không phải ba ba cùng mụ mụ......

Một thoáng sau, đôi mắt
đen lợi hại khẽ mở, nhìn nữ nhân trong lòng , nặng nề ngủ, trong lòng vẫn có
rất nhiều ưu phiền không thể hiểu nổi.

Hắn rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì? Hiện tại bình tĩnh ngẫm lại, những lời nói vừa rồi thế nhưng có thể
thốt ra từ trong miệng của hắn, chính mình cũng khó tưởng tượng.

Đột nhiên như nghĩ tới
cái gì, nàng vừa mới giống như khóc trứ nói cái gì? Mẹ? Đó là cái gì? Là mã
sao? Nàng muốn cưỡi ngựa ? Hay là nhớ Cực Phong ?

Hắn trầm tư một hồi lâu ,
quyết định ngày mai rủ Cách Phổ Tùng Trí cùng nhau vào rừng săn thỏ......

Như vậy, nói không chừng
tâm tình nàng sẽ tốt hơn.

Cứ quyết định như vậy ,
Xích Nhĩ Đa ngắm Dạ Thủy Linh, chậm rãi nhắm lại hai mắt, nặng nề đi vào
giấc ngủ......

Chân Tình Ngàn Năm - Chương #44