Nghe nàng nói như thế ,
lúc này vẻ mặt Thúy nhi đã muốn khóc, hiển nhiên nàng đã có chút tin tưởng.
Theo Thúy nhi quan sát
mấy ngày nay , Dạ Thủy Linh xác thực không giống như chủ tử nhà nàng , vậy chủ
tử của nàng đâu? Chủ tử của nàng hiện tại đang ở nơi nào?
“ Ô ô...... Chủ tử......
Chủ tử, người tại sao lại ngốc như vậy ......” Thúy nhi khổ sở liên tiếp lau
lệ.
Nếu như ngày trước nàng
trông chừng chủ tử cẩn thận, không cho chủ tử có cơ hội tìm chết, hiện tại sẽ
không biến thành như vậy .
Nhất định là ngày
đó...... Như vậy, nói như thế , chủ tử nàng thật sự đã chết sao?
Thúy nhi không dám nghĩ
tiếp nữa, chủ tử trước mắt lại không phải là chủ tử,nàng cũng không biết nên
làm như thế nào.
“ Được rồi, ngươi cũng đừng
thương tâm ......” Đột nhiên, nàng như là nghĩ đến cái gì,” A! Ta nghĩ đến, chủ
tử nhà ngươi có một khối ngọc bội màu trắng rất đẹp hay không ?” Nàng nhớ rõ,
có một lão nhân gia tự xưng là Nguyệt lão công công đưa nàng một khối bạch ngọc
giống như tiền cổ.
Trước khi rơi xuống nước
nàng còn mang, hôm trước khi nàng xem , đã không ở trên cổ nàng .
Nói không chừng, tìm được
nó, nàng có thể dựa vào thứ đó mang nàng trở về ......
Bạch ngọc? Thúy nhi
nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo lại lắc lắc đầu,” Không có a! Tôi theo chủ tử
nhiều năm như thế , cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy chủ tử mang qua cái gì
gọi là vòng cổ bằng bạch ngọc.”Thúy nhi dùng ống tay áo lau đi nước mắt nơi
khóe mắt .
“Không có? Ngươi cẩn thận
ngẫm lại xem, không phải vòng cổ cũng được, có loại trang sức nào gần giống như
thế bằng bạch ngọc hay không, thí dụ như: Đồ trang sức hoặc là ngọc bội đeo bên
hông?” Nàng muốn Thúy nhi suy nghĩ rõ ràng một chút, đây là cơ hội duy nhất có
thể mang nàng trở về gì đó.
Đôi mắt khẽ đảo một vòng,
suy nghĩ tưởng, đáp án vẫn là giống nhau,” Không có.” Nội tâm khó hiểu vì sao
lại hỏi nàng chuyện này.
“ Được rồi, để ta tự mình
nghĩ biện pháp tìm vậy! Ngươi đã tin tưởng ta không phải chủ tử nhà ngươi, sau
này ngươi muốn gọi ta là chủ tử hay giống như những người khác gọi ta là Dạ phi
nương nương cũng được.”
Dạ Thủy Linh có chút lười
nhác ngồi trở lại trên ghế đá , tiếp tục thưởng thức hương thơm ngan ngát của
những cánh hoa bay trong gió mang đến.
“ Vì không để người nghi
hoặc, nô tỳ vẫn là kêu người là chủ tử đi!” Thúy nhi bình tĩnh nhìn chủ tử
trước mắt này không phải chủ tử, quyết định một lần nữa thích ứng với vị tân
chủ tử hiện tại này .
Tuy rằng thực luyến tiếc,
nhưng hiện tại nàng duy nhất có thể làm, chính là hầu hạ chủ tử hiện tại này
thật tốt, có lẽ có một ngày trong tương lai , chủ tử của nàng sẽ trở về .
“ Ừm! Ngươi đã quyết định
, vậy cứ như vậy đi! Ngươi nói ngươi tên là Thúy nhi ? Ta nhớ rồi, nhưng trước
hết đem mấy món này dẹp hết đi!” Nghĩ nghĩ, không đúng a! Nếu đem đi hết vậy
hiện tại nàng nên ăn cái gì?Cảm giác bụng có chút đói bụng, thật sự nhớ các món
ăn vặt ở Đài Loan a.
“ Dạ.” Thúy nhi vẫn cung
kính nghiêng người thi lễ như cũ , sau đó thu dọn mâm thức ăn ngọt trên bàn.
“ À! Đúng rồi! Nơi này có
món súp vịt hầm ngũ vị không?” Thực sự nhớ cái món ngon tuyệt với đó a.
“ Dạ?” Có chút không rõ
nhìn phía chủ tử, đó là cái gì a? Chưa từng nghe qua,” Dạ...... Chủ tử nói là
súp gì? Hay là chủ tử muốn thưởng thức món canh tảo, hương vị cũng thực sự rất
ngon!”
Canh tảo, đó là dùng nước
hầm xương hầm đến thật mềm thêm gia vị nấu đến mềm, sau đó bỏ rong biển vào vừa
sôi là nhắc xuống, thêm chút mật hoa, quả đào, cùng một ít dưa hấu thịt quả đi
vào, món khai vị này ngon vô cùng.
Nàng lộ ra biểu tìnhhoảng
sợ ,” Canh tảo?” đó là cái gì? Nàng thực sự không rõ, cái tên cổ quái kì lạ như
thế có thể ăn sao? “Quên đi, còn có món khác không?” Aiiii!! Món súp vị của
nàng a!
“Vậy món canh mật anh đào
thì sao ạ? Đã được ướp lạnh trước, nghe nói đầu bếp buổi sáng có làm qua mang
đến cho Vương Thượng, hình như vẫn còn, chủ tử uống một chén nhé?”Thúy nhi nghĩ
đến sáng sớm nàng mới ghé qua nhà bếp,có nghe đầu bếp nữ nhắc tới, thế này mới
nghĩ đến.
“ Ừm! Nghe cũng không tệ,
vậy này đi!” Cái tên này nghe không cổ quái lắm,hẳn là không khó ăn đi! Thế này
mới nở một nụ cười.
“Dạ, thỉnh chủ tử chờ
trong chốc lát, nô tỳ lập tức mang đến cho người dùng.” Thu dọn xong,Thúy nhi
xoay người rời khỏi hoa viên.
Dạ Thủy Linh quay đầu
nhìn hai ã thị vệ nhìn phía sau nói:” Các ngươi theo ta lâu như vậy không phiền
chán sao? Đều đi xuống trước đi! Ta muốn yên lặng một chút.” Thực chịu không
nổi, nàng cũng không phải phạm nhân, làm cái gì bám sát lấy nàng không buông
như thế.
Làm cho toàn thân nàng
cảm giác cũng không tự tại......
Mặt không chút thay đổi,
“Không phiền chán, Vương thượng phân phó qua, trừ phi là nương nương đi ngủ,
bằng không phải canh giữ ở bên cạnh nương nương .” Nữ hầu vệ đứng cách nàng hai
mét, hai người đồng loạt lên tiếng.