Chương 16: Chương 16



Thấy nàng do dự, Dạ Thủy
Linh lại thêm một câu nữa ,” Ta chỉ là đi dạo xung quanh, một lát sẽ trở lại,
cho nên không cần lo lắng.” Này đương nhiên là lời nói dối của nàng .

Nếu có thể thuận lợi rời
đi nơi này, nàng làm sao mà ngu ngốc trở về?!Nếu vừa rồi đã lừa một lần, nàng
nghĩ, nói lại lần nữa chắc cũng ko soa đâu!

Nghe nàng như thế nói,
cung nữ nghĩ nghĩ, chỉ cần Vương Thượng chưa đến, mà nương nương nhanh chóng
trở về,hẳn là sẽ không sẽ bị phát hiện .

“Vậy được rồi! Nhưng mà
Dạ phi nương nương phải đáp ứng nô tỳ, phải trở về nhanh một chút , bởi vì
Vương thượng nói giờ mẹo sẽ đến gặp nương nương.” Cung nữ cuối cùng chỉ có thể
miễn cường đáp ứng.

Cái gì? Nàng không có
nghe lầm chứ!? Cái cổ nhân thối kia muốn tới gặp nàng, hắn mới không có tâm tốt
như vậy đâu! Tám phần là có cái mục đích gì , xem ra nàng phải nhanh chóng đào
tẩu, nàng nhất định phải chạy trước giờ mẹo mới được.

“ Ừm, đã biết!” Sau đó,
nàng bước đi nhanh hơn, rời khỏi Xuân Tuyết các.

Đây là một buổi sáng sớm
thật tươi mát, trong trẻo,nàng một mình đi trên hành lang vắng vẻ, nóng lòng
muốn chạy thật nhanh khỏi chỗ quỷ quái này,chung quanh thật im ắng lại bị phong
cảnh xung quanh hấp dẫn không thể rời mắt.

Một luồng giớ thổi mang
theo mùi thơm ngát của hương sen buổi sáng tinh khiết. Trên bầu trời cao, mờ mờ
ẩn hiện lên một màu xanh trong suốt như viên ngọc phỉ thúy tốt nhất, từng đám
mây lơ lưng trôi qua. Đàng xa kia từng đóa hoa mẫu đơn yểu điệu nhẹ nhàng như
khiêu vũ lay động trong gió.

Gió nhẹ nhẹ lướt qua
khuôn mặt tinh xảo của nàng thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ tốt đẹp một lát ,
trước kia, nàng chưa từng có được cảm giác tốt như thế này,ở đô thị phiền muộn
cùng áp lực, ở trong này một chút cũng không cảm giác được.

Nhìn thấy bốn phía xung
quanh là những chiếc cầu lượn quanh trên mặt hồ, trên mổ thành cầu đều sơn son
thiếp vàng, tinh xảo hoa lệ, bốn vách tườn cao bao xung quanh, bên duwois tràn
đây hoa cỏ thơm ngan ngát, bị gió cuốn phiêu du trong gió

Nàng lẳng lặng đi tới bên
hồ, vài chú hạc trắng tao nhã lượn bay trên mặt hồ, có đôi đứng bên thành hồ
điệu đàng chải chuốt những sợi lông trắng muốt của nhau, thản nhiên tự đắc,
thập phần ân ái, thỉnh thoảng còn có mấy đôi uyên ương nhàn hạ tựa đầu vào nhau
ngủ trong bóng cây râm mát.

Một cây cổ thụ cao to xòe
tán rộng, từng nhánh cây vươn một cách mạnh mẽ, phủ bóng bao trùm xuống mặt
hồ,những làn gió nhẹ đung đưa cành lá, làm những cánh hoa rung động nhẹ nhàng
rơi xuống mặt nước hồ trong xanh,tất nhiên là rơi vào một mảnh hương diễm lệ.

Đôi mắt Dạ Thủy Linh vẫn
còn chưa kịp nhìn ngắm hết tất cả các cảnh đẹp là lúc nàng phát hiện một căn
nhà gỗ cách đó không xa, đang nhốt rất nhiều con ngựa.

Ông trời đối với nàng
thật tốt, nàng nhẹ nhàng tung tăng chạy đến bên chuông ngựa, đi từ nãy đến giờ
bầu trời đã bắt đầu ửng đỏ, sáng rực rỡ, chung quanh bắt đầu có tiếng xôn
xao,nói vậy hẳn là giờ mẹo .

Động tác nàng cần phải
nhanh hơn , tận đáy lòng âm thầm dự tính.

Có rồi!” Ta thật sự là
quá thông minh.” nàng mừng thầm, ý nghĩ thật tốt.

Mặc dù ở nơi này không có
tắc xi , chỉ có ngựa, nhưng so với đôi chân nàng tì dùng nó thì tốt hơn nhiều.

“Cưỡi ngựa chắc chắn là
nhanh hơn” Nhưng mà điều kiện đầu tiên là làm sao len lén dắt con ngựa đó mà
không bị phát hiện.

Nàng đầu tiên là trốn
đằng sau gốc cổ thụ nhìn ngó xung quanh, khi phát hiện xung quanh thực sự không
có người, mới lén lút đi vào chuồng ngựa, đến bên một gốc cột có buột sẵn con
ngựa.

Nàng chọn con ngựa đứng
gần nàng nhất, nhưng không ngờ đó là một chú ngựa màu đen tuyền, trên đầu còn
có một ấn phong màu đỏ rực rỡ đúng là con ngựa mà Vương thượng thích sử dụng
nhất -- Cực Phong.

Con ngựa này tính tình
rất khó huấn phục, hơn nữa tính tình vô cùng ương bướng, ngoài bỏ Xích Nhĩ Đa
có thể khống chế nó , bất luận kẻ nào chỉ cần muốn trèo lên ngựa, lập tức sẽ bị
nó hất té xuống.

Dạ Thủy Linh khuôn mặt
nhỏ nhắn lặng lẽ đến gần, bàn tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng vuốt ve theo khuôn mặt
dài ngoằng của nó.

Dáng vóc của con ngựa này
thật đẹp , thoạt nhìn cũng có thể thấy được nó chạy rất nhanh, chọn nó là tốt
nhất.

“ Con ngựa ngoan, ta sẽ
không thương tổn mày .” Nàng nhẹ nhàng thì thầm vào tai nó.

Nàng trước kia có nghe
qua, trước khi muốn cưỡi ngựa, trước tiên phải bồi dưỡng cảm tình với nó, mới
có thể cưỡi nó.

Chỉ thấy con hắc mã kia
hoàn toàn không để ý tới, cứ mãi nhìn nàng, tính tình hỏa bạo phát ra thanh âm
“Tê tê --” .

“ Suỵt...... Đừng kêu,
con ngựa ngoan , con ngựa tốt, tự do của ta toàn dựa vào mày , hiện tại chỉ có
mày có thể giúp ta rời đi nơi này “ Nàng kiên nhẫn trấn an hắc mã đang xao động
, chờ nó an tĩnh lại.

Nói cũng kỳ quái, vốn dĩ
cũng ầm ỹ không thôi, hắc mã đột nhiên như là nghe hiểu lời của nàng, trở nên
vô cùng ngoan ngoãn không phát ra hí thanh cùng tiếng vó ngựa.

Chân Tình Ngàn Năm - Chương #16