Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Nhìn hai cha con, lại nhìn dáng vẻ chưa hoàn toàn phát triển hết của thiếu nữ
cùng với tính cách nàng thể hiện, Lâm Minh nhận ra vài điều. Hắn gãi gãi đầu
giông giống đứa ngốc, đôi mắt ngây thơ vô số tội trơ trơ nhìn thiếu nữ xinh
xăn nói.
“Ha? Thì ra là một tên ngốc” thiếu nữ nghĩ trong lòng, bên ngoài nàng lại càng
vui vẻ hơn.
Nàng tranh thủ biết đáp án, thế nhưng khi nhìn sắc mặt Lâm Minh ngay sau câu
hỏi, nàng cảm thấy hối lỗi vô cùng.
Gương mặt Lâm Minh biến đổi thành nhăn nhó đầy buồn bả
Nước mắt rơi xuống trên má, hắn nghẹo ngào nói, sau đó chạy thật nhanh đi mất
hút.
Thiếu nữ thấy hắn chạy nhanh rời đi với hai dòng nước mắt liền thốt lên không
được lời, sắc mặt nàng xịu xịu xuống thầm trách bản thân “đáng lẽ không nên
hỏi hắn, nhìn hắn ngốc thế thật thội nghiệp”.
Nàng quay về sau chạy về phía cha nàng cách đó không xa đang thở dài chuyện
trước mắt, bản thân hắn cũng không ngờ tên kia lại như đứa ngốc vậy, đụng tí
là khóc.
Nhìn ra thiếu nữ đang buồn, hắn dịu dàng nói, hắn muốn an ủi nàng.
Thiếu nữ chạy đến ôm trung niên, đôi mắt dễ thương lộ vẻ muốn hối lỗi
Nàng muốn gặp lại hắn để xin lỗi…
….
Rời khỏi nơi vừa rồi một đoạn, mặt Lâm Minh nhanh đổi lại bình thường, lấy ống
tay lau đi vệt nước mắt “giả dối” do hắn dùng linh lực kích động dây thần kinh
“lệ rơi”. Đây là cách hắn chọn để né tình huống vừa rồi một cách nhanh nhất.
Vừa rồi hắn nếu chạy đi hoặc bỏ mặt thiếu nữ, biết đâu cha nàng không vui liền
gây phiền toái cho hắn, còn nếu trả lời bình thường thì thiếu nữ kia sẽ
“nhây”, hỏi liên tiếp không tha hắn, hỏi cho đến khi nào nàng ta thỏa mãn mới
dừng lại. Bởi vậy hắn phải giả ngốc, kích động sự thương hại của thiếu nữ kia,
tranh thủ cơ hội chuồn mất.
Nhìn xung quanh một chút, tuy có người nhưng cũng không ai làm phiền gì hắn.
Nhìn phía trước, cửa ra vào Lâm gia đã thấy trước mắt, hắn bước nhanh.
Cửa ra vào của Lâm gia rất to, nó dài chừng 20m, cao chừng 5m, đứng bên ngoài
canh giữ cửa, kiểm tra người xem có phải người Lâm gia là một nhóm 6 người to
cao, vạm vỡ được chia ra làm 3 3 đúng hai bên, xem ra bọn hắn luyện tập để
tăng tự thân khí lực rất chăm chỉ.
Lâm Minh bước ngoài, không ai nói gì, chính là thuận tiện như vậy. Sáu người
vạm vỡ này chỉ kiểm tra người từ ngoài đi vào chứ không kiểm tra người từ bên
trong đi ra.
“Bên phải là ngõ cụt, bên trái thông ra đường lớn, đối điện là nhà người khác”
Lâm Minh quan sát thấy được, ra là cổng Lâm gia nằm trong một hẻm nhỏ.
Mại dô, mại dô, khoai nướng đê
Ai đậu xanh, đậu đỏ, đậu phộng không
Rau má, rau máu, rau mú, rất bổ máu
Ai tàu hủ hông, tàu hủ đây
“Xì xao, ầm bang, si na ma li ha, oh, ko, no mo to,… ma ri a o da qua…”
Chưa chính thức ra đường lớn, hắn cũng đã nghe rất nhiều âm thanh phồn nhiễu
từ nhiều hướng khác nhau truyền đến.
“Không có gì đặc biệt, ừm, phía bên kia là?” Hắn nhìn một con hẻm phí đối diện
hởi lệch một chút so với con hẻm đường vào Lâm gia, hắn nheo mắt lại bởi Đan
nhìn rõ phía xa, sâu trong hẻm cũng là có những nam tử cường hãn đứng bên
ngoài canh chừng cho một gia tộc nào đó.
“Chắc hẳn là Vũ gia” hắn nghĩ.
“Bên trái là một cổng lớn, bên phải là một con đường, trước mặt là một quan
thức ăn và không chỉ có thế” tạm bỏ qua con hẻm, hắn tiếp tục phân tích tình
hình.
“Cửa ra trấn, có lẽ” hắn tại bên trái có thể thấy cánh cửa bằng sắc rộng lớn
cao đến 10m hơn, dưới cửa là những người to lớn, ăn mặc trang phục coi như là
rẻ mạc, lộ vẻ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào và nếu rách thì quăng.
Không nhìn phía bên trái quá nhiều, hắn rời đi về phía bên phải, hôm nay hắn
chỉ là đi dạo xem xét tình hình trong trấn chút thôi, bên ngoài trấn hắn chưa
cần.
“Tiệm ăn, quán rượu, tiệm vải, hàng rong,…”
Tại một tiệm ăn gần đó, một nam thanh niên lên mặt giận dữ khiến tiểu nhị
trước mặt hắn xanh lè, đầy sợ hãi.
Tên chủ tiệm nhanh chóng chạy ra, vẻ mặt đầy mồ hôi vuốt giận cho tên thanh
niên.
“Bốp” chủ tiệm tát mạnh vào mặt tiểu nhị, quát
Tiểu nhị là một thiếu niên hơi gầy, bình thường liền rớt nước mắt, trong lòng
cực kì ấm ức, oan uổng, thế nhưng vẫn cắn răn, cuối đầu xin lỗi.
Lâm Minh bỏ qua, lại tiến về phía trước.
Tại một quầy hàng bán những thứ trang sức không quý gia nhưng lại đẹp đẽ, một
thiếu niên cầm trên tay một vòng đeo bằng thủy tinh lấp lánh mà mỉm cười như
đầy hâm dọa nói với một trung niên đầy vẻ khổ sở.
Trung niên cắn răn cố gắng nói.
Lâm Minh rời đi.
Một đôi nam nữ đang “mượn” tiền của một bà lão bán rau ven đường.
Bà lão khó khắn nói, vẻ mặt khổ cực có thể hiểu.
Nam thanh niên kia lại càng thêm tức giận, dữ dằn nói.
Bà lão chuyển sang van xin, hai tay vội ôm tất cả bó rau vào lòng thật chăc,
bà biết nam thanh niên chuẩn bị làm gì.
Hắn dùng lực lượng mãnh mẽ nhào vào bà lão, cướp đi số bó rau kia, hắn một số
quẳng đi thật xa, một số bỏ dưới chân mà chà đạp.
Bà lão khóc lên, cả người ôm chồm về phía hai chân thân niên kêu gào.
Hắn đạp mạnh vào ngực bà lão, đẩy bà lăn về phía xa, hắn đưa tay phủi bụi quần
áo rồi dắt thiếu nữ có vẻ mặt hả hê bên cạnh đi về một quầy khác đòi tiền
tiếp.
Tại nới kia, bà lão nằm bất động, một dòng máu chảy ra ngoài, lan ra gạch đất,
đa
số ai nhìn thấy cũng phải âm thầm tiếc thường.
Đôi nam nữ ghé qua một tiệm bán nhan tiếp tục “mượn tiền”, chuyện vừa rồi bọn
hắn xem như không có chuyện gì.
Lâm Minh rời đi.
Một nam thanh niên tát mạnh vào mặt một tiểu nam tử khiến hắn có vài cái răng
văng ra ngoài.
Hướng khác, một thanh niên đang ôm chồm một thiếu nữ nước mắt dầm dề mà đi vào
một con hẻm gần đó.
Và còn nhiều chuyện tương tự như thế vãn đang tiếp diễn. Lâm Minh hắn chỉ nhìn
chút liền bỏ đi, tiếp tục hành trình. Phải nói bọn người kia rất may mắn, nếu
Lâm Minh mà còn như ngày xưa vừa bước vào đời thì bọn “súc sinh” kia đã bị hắn
phân thây trăm mảnh.
“Quầy bán rau, quầy bán thịt, nơi bán cá,…”
“Dược Các, thế lực thần bí nhất trong trấn”
Lâm Minh đứng trước một tòa lâu to cao có hai tầng, không khỏi nhớ ra điều gì.
Hắn lại tiếp tục rời đi.
Không lâu sau,
“Lại là một cửa trấn, xem ra trong trấn đến đây là hết”, hắn dừng lại khi nhìn
thấy một cửa ra vào to lớn không ai canh giữ.
Hắn định vòng lại quay về nhà, hắn đã hoàn thành việc đi dạo xem xét chút tình
hình.
Đôi mắt Lâm Minh như có ánh sáng xẹt qua, hắn lập tức quay về một hướng, nhắm
đến một nơi gần đó mà bước đến.
Trước mặt hắn lúc này là một quầy hàng đơn sơ, không xe, không ghế, ngồi dưới
đất là một lão già chừng 70, hai mắt mờ nhạt hít lại, mỉm cười để lộ hai cái
răng còn sót lại trong hàm nhìn Lâm Minh.
Trước mặt hắn, ở dưới đất đặt nơi đó bốn cái lồng bằng tre (nghèo không tiền),
một cái nhốt một con mèo lông trắng bạch, một cái nhốt một con chim có hai màu
đỏ xanh đẹp đẽ, một cái là một con chó nhỏ màu vàng đang ủ rũ nằm trong lồng
tre, cuối cùng là một con gà rừng co màu đen đen.
Bề ngoài hắn nói vậy, chứ trong lòng hắn thầm kêu khổ “xui xẻo rồi, gặp đúng
tên mặt trắng, không biết con cháu thế lực nào nữa đây”. Nhìn Lâm Minh ăn mặc
sạch sẽ, quàn áo xem như là thượng hạng, da dẻ lại có màu trăng bạch của kẻ
“ít làm hay ngủ trong nhà”, hắn biết chuyện xui đã đến.
Lâm Minh cũng không chú ý vẻ mặt hắn, lại càng không nghe hắn nói, hắn lúc này
chỉ là nhìn chằm chằm con mèo có bộ lông mềm mịn trắng tuyết đang lười biếng
nằm trong lồng tre hưởng ánh nắng chiều.
Hắn nói thẳng mặt với lão giả.