Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Đẩy mạnh một vị cao tầng bên trong đám người “tiếp viện” bay ra ngoài xa kia,
có lẽ người đó là cha nuôi của Như Ngọc, hắn rống lên to lớn mà lao về phía
Minh chém đến theo kiểu một mất một còn, đối với hắn đây có lẽ là một trận
chiến khó khăn nhất mà hắn từng gặp, lần này hắn phải dùng toàn lực khả năng
của bản thân, nếu không hắn chắc chắn phải chết.
Vũ Văn lao ra như một vị anh hùng tràn đầy khí thế khiến người người trong cơn
nguy nan mừng rỡ, con bài chưa lật của Vũ gia đã xuất chiến, thiên tài của Vũ
gia chúng ta đã phản công, tên đeo mặt nạ này chắc chắn phải chết không nghi
ngờ, Vũ Văn là vô địch.
Bọn hắn có lẽ là quá tự tin vào bản thân Vũ Văn một cách mù quán, cho nên khi
kết quả hiện rõ, cảm giác lại quá khó khăn chấp nhận.
“7 bước khoảng cách, 5 bước là có thể chạm kiếm nhau, ta chỉ có cơ hội ra một
kiếm trong vòng chưa đến 2 bước, khí lực của ta, tốc độ của ta, kĩ năng của
ta, tất cả đều phải dồn trong một đòn duy nhất này, thất bại ta chỉ có thể
chết” Vũ Văn đưa đầu óc vận chuyển đến cực độ, diễn biến ra mọi khả năng có
thể làm được để đánh bại Minh.
Khoảng cách đang từ 6 bước chuyển xuống 5 bước
“Đã đến lúc…”
Tưởng tượng ra một chiêu thức bay lên không ngay tức khắc, rồi lập tức tập
trung toàn bộ khí lực nơi kiếm nhằm gia tăng lực nặng và tốt độ kết hợp cùng
với cơ thể trọng điệp, một kiếm không thể phá và vô cùng nhanh chỉ trong tức
tắc hương Minh, Minh hẳn phải chết.
Vũ Văn là có ý như vậy, hắn đúng là định thi triển như vậy, thế nhưng, hắn chỉ
là vừa dồn lực vào chân để chuẩn bị bật cao lên, hắn lại phải khựng người ngay
tại chỗ, chỉ bởi vì…hắn đã chết.
Một giọng nói âm u, thâm trầm như u minh từ địa ngục kêu gọi truyền đến bên
tai hắn
“Xoẹt” hắn có thể cảm nhận được đầu lâu hắn bay lên, rời khỏi cổ mà đi xa.
“Xoẹt” hắn cảm thấy bản thân đã bị bổ từ trên xuống dưới, từ đầu cho đến chân,
phân cơ thể hắn ra thành hai nửa trái phải bằng nhau.
“Xoẹt” cơ thể hắn vừa bị chém ngang eo, trên dưới, mỗi bên một nửa.
“Xoẹt” một vết chém chí mạng chéo ngang kéo dài từ xương bả vai cho đến eo
hắn, cơ thể hắn được phân chia thành hai khúc.
“Xoẹt” vẫn là vết chém ngang chí mạng nhưng hướng chém lại là ngược lại, cơ
thể hắn vẫn bị chia thành hai.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”
Kiếm thứ sáu này, chỉ là một nhưng lại như ba, hắn cơ bản vẫn là thấy hai tay
đột ngột tách rời, đôi chân mất đi, tiếp đến là cái đầu cũng lìa khỏi cổ, hắn
lại chết.
“Xoẹt….”
Kiếm thứ bảy, một kiếm cuối cùng như thiên quân vạn mã tàn sát tứ phương, hắn
như là đang bị hàng ngàn, hàng vạn quân lính chia cắt từng miếng thịt trên cơ
thể, cơ thể hắn không còn nguyên vẹn, không còn nguyên vẹn…có lẽ là đã thành
một đống thịt bằm chuẩn bị đưa vào bếp làm bánh bao nhân thịt bán cho người
dân ăn. Một kiếm này, hắn không thể diễn tả thành lời.
…Tất cả chỉ như mộng ảo đi qua…
Nhìn cả hai, Vũ Văn lẫn Minh đều là cách nhau 5 bước, đối diện nhau mà đứng
như trời chồng, không một tia cử động, người bên ngoài không hiểu, họ chẳng
hiểu gì cả.
Tứ trưởng lão vừa bị Vũ Văn tát đến chảy máu miệng, rụng vài cái răng, thế
nhưng trước tình hình này, hắn cũng không nghĩ nhiều hay oán hận hành động vừa
rồi của Vũ Văn, điều quan trọng bấy giờ là giết chết tên nam tử đeo mặt nạ
này, Vũ Văn là người có thể thực hiện.
Mặc người la hét, mặc người nhắc nhở, mặc người mong chờ, hai người vẫn đứng
lặng yên nơi đấy, bọn hắn như những bức tượng được điêu khắc đến hoàn mỹ.
Nếu nói bên dưới là chốn tĩnh lặng, không khí đầy vẻ mong chờ, những tiếng la
hét, kêu gào như thức tỉnh con người trong khung cảnh tĩnh lặng đó, thì bên
trên, phía trên nóc nhà, nó là một quả bom, một ngọn núi lửa bùng nổ đầy vẻ
hưng phấn, đầy vẻ vui mừng đến tột độ, cái lão già bên trên đúng là đang run
rẩy, run rẩy đến trên từng phút giây khi nhìn Minh và Vũ Văn đối đầu trong tư
tưởng, hắn, có chút là như chết lặng.
Hắn là Linh sư, hay nói chính xác hơn, hắn là có tu vi Nhập Linh cảnh trung
kỳ, với sức mạnh linh lực chỉ được ban tặng cho những ai đã khai phá được đan
điền bước chân vào Nhập Linh cảnh, hắn có thể tăng phúc tầm mắt cũng như theo
dõi những diễn biến trận đấu một cách sắc nét nhất nhờ vào việc đưa linh lực
đến đôi mắt, từng cử chỉ, từng hành động, từng cái nhúc nhích cơ thể của Vũ
Văn và Minh, hắn đều nhìn ra tất, không hề bỏ sót.
Khi khoảng cách hai người còn gần 5 bước, hắn thấy rõ tiểu tử bên trái (Vũ
Văn) vừa cử động chân định là bay lên tàn phá về phía tiểu tử đeo mặt nạ, cái
hành động này khiến hắn rất là trố mắt, năng lực nhờ linh lực mang lại, hắn
hiểu, phân tích, đánh giá, và so sánh,…tiểu tử này hơn xa những thiếu niên
thiên tài Luyện khí tầng 12 cùng lứa ở trên Huyện, đây là một hạt giống cực
tốt để nuôi dạy trở thành lực lượng tối hậu của Dược Các. Thế nhưng, chỉ sau
đó chưa đến nửa giây, hắn là im lặng, im lặng đến không thể tin.
Hắn thấy tiểu tử bên trái chỉ vừa dậm chân liền là đã chết, một cái chết không
những quá nhanh, mà nó lại còn là chết theo nhiều kiểu, theo nhiều cách khác
nhau, đồng thời hắn lại như bị lôi kéo vào trong đó, chính bản thân hắn lại
cũng cảm nhận được bảy đường kiếm khác nhau bương trải khắp cơ thể, chia tách
bản thân hắn, không chừa một con đường sống.
Tỉnh lại ngay lập tức chưa đến một giây, mồ hôi hắn là đầm đìa, khó nhọc thở
lên hồng hộc, tim hắn đập thình thịch, ngọn lửa trong cơ thể bùng cháy, người
này, tên tiểu tử này….
Hồi lâu, vẫn chưa thấy hai người cử động, Tứ trưởng lão cùng với nhóm người
phía sau đồng tâm giết đến Minh, tranh thủ cơ hội hắn bất động giết hắn.
Cầm đầu đám người, Tứ trưởng lão và một tên cao tầng khác là nhanh nhất, hai
bên song song chém về phía Minh.
Kiếm gần đến, cũng là lúc Minh nhúc nhích con mắt.
“Vụt”
Không nghĩ ngợi, ném ra thanh kiếm đang cầm trên tay thật mạnh về vị cao tầng
kia, Minh chỉ chú tâm đến Tứ trưởng lão.
“Phọc”
Thanh kiếm đâm qua tim, xuyên qua thân thể vị cao tầng này mà nối tiếp bay về
hướng đến một tên Vũ gia khác theo sát phía sau.
Không kịp phản ứng, hai người ngã xuống một cách nhanh chóng,
Phía bên kia, Tứ trưởng lão một kiếm chém đến, thế nhưng tốc độ và kĩ năng của
Minh đã là vượt đến một cấp độ khác, hắn chỉ là đơn giản xoay bước chân, luồng
lách một cái nhỏ nhẹ liền là để thanh kiếm vụt ngang mặt hắn.
Giơ tay phải lên cao, thật nhanh chém xuống, Tứ trưởng lão vừa ra một kiếm làm
sao kịp phản ứng mà đón đỡ, hắn chỉ là trơ mắt nhìn nó tiến đến.
“Xoẹt” tay Minh như một thanh kiếm bén nhọn, chém đứt đầu hắn.
“Bịch”
Thi thể Tứ trưởng lão ngã xuống, Minh cũng là ngay lập tức biến mất trong mắt
những người yếu kém.
“Vụt vụt vụt” hắn như thoắt ẩn, thoắt hiện, lúc đây, lúc đó vờn quanh người Vũ
gia.
“Xoẹt xoẹt xoẹt” từng âm thanh như thanh kiếm cắt vào da thịt vang lên không
ngất, thân thể người Vũ gia không ngừng rơi rụng, lại thêm một cảnh máu me đầy
rùng rợn như tô điểm của một bức tranh đơn sơ hiện lên…
A aa aa…
Tha mạng…
Từng tiếng, từng tiếng, vang lên không ngừng…
Chỉ là 10 giây sau, không khí bên trong Vân gia đều trở yên tĩnh, không một
tiếng động, có chăng ngay lúc này đây Vân gia chỉ còn lại là một màu máu với
những khúc thân thể bị biến dạng, phân đôi, phân ba. Nơi đằng xa góc khuất,
đâu đó trong Vân gia vẫn là còn người Vũ gia ẩn núp, bịch miệng chính bản thân
để cơ thể không phát ra tiếng động làm “Ác Ma” chú ý, bọn hắn hi vọng giữ được
cái
mạng.
Đứng tại nơi đó, trước mặt một cái xác bị chính đôi bàn tay hắn cắt xén, Minh
quay đến nhìn tự thân quần áo, vốn là xanh nay đã thành đỏ, một màu đỏ chết
chóc, hắn cũng là không biết nói gì, có lẽ là hơi chút thở dài.
Hắn trong một lần hưng phấn quá độ vì phát hiện ra tiểu tử đang đứng như trời
chồng kia mang trong mình một “trò chơi của bậc đại năng”, hắn đã để bản thân
biểu lộ thực lực quá nhiều trước mặt cái “nhóc con” nhìn lén trên nóc nhà, xem
ra lại là phải cẩn thân hơn, ít bộc lộ bản thân hơn một chút.
Tạm bỏ qua vài chuyện đó, hắn liếc mắt trái phải, nhìn đến những góc khuất
đang có người Vũ gia còn sót ẩn núp, hắn có lẽ là nên làm việc chính sự, cái
mục đích chính mà hắn phải đến Vân gia.
Chớp mắt, hắn chọn bên phải, tiến đến