Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Thế nhưng hắn không vội tấn công, hắn cũng không phải tên ngu cứ đâm đầu vào
đối thủ khi chưa biết thực lực của người ta, hắn phải cẩn thận.
Tại gần nơi đang diễn ra trận chiến,
Nhìn thi thể ba người thành sáu khúc nằm tai trên con đường vắng vẻ gần Vân
gia, nhóm tất cả có 12 người lập tức dừng chân một chút, trong đó tên được
trung niên nghi hoặc nhìn đến.
Tứ trưởng lão đứng ra phân tích, vẻ mặt hắn rất là âm trầm, hắn là người dẫn
đội
của nhóm người này.
Qua những vết chém “ngọt lịm” này, hắn có thể đoán được phần nào thực lực của
Minh, nếu không phải tu vi ít nhất là Luyện khí tầng 10 thì đừng hòng có sự
gọn gàng như bổ dưa hấu. Lâm gia không biết từ khi nào lại có một thiên tài
nhỏ tuổi thế này, hắn thấy Vũ gia lại có thêm gánh nặng cần cân đo đong đến.
Tạm gác mọi chuyện này, hắn ra quyết định, chuyện có pháo tín hiệu là chuyện
rất quan trọng, cần phải giải quyết trước, tiểu tử đó tạm gác qua một bên,
ngày sau người trên Huyện về đến cũng là lúc kết thúc ân oán hai nhà Vũ – Lâm,
việc lợi dụng sức mạnh của Vũ Van cũng đã chuẩn bị sẵn.
Mọi người lập tức nhanh chóng khởi hành, xem bộ hắn không có liên tưởng việc
xảy ra của Minh và tình hiện tại của người Vũ gia tại Vân gia là một thể.
Cách đó khá xa, Vũ Văn đứng trên nóc nhà gần bên Vân gia mà quan chiến, hắn
không tham gia, dựa trên mô tả Minh không đơn giản, hắn phải thu thập tình
hình trước đã.
Liếc mắt qua hướng đối diện, hắn nhíu mày, hắn phát hiện ra một trung niên lạ
mặt đang ngồi uống rượu trên kia nhìn hắn lộ vẻ mỉm cười, biểu cảm hình như
còn có sự hứng thú, trông quá kinh dị khiến hắn không rét mà run, “Lẽ nào tên
kia là bê đê?”, hắn nghĩ là trung niên kia trong cơn say thích hắn.
Nếu câu này mà để lão kia nghe được, chắc chắn rằng Vũ Văn là sẽ răng rơi đầy
đất, hệ thống rời xa, tính mạng chìm vào bóng đêm vô tận, hắn chết.
Lại thêm một tiểu tử còn nhỏ đã có tu vi Luyện khí tầng 12.
Thú vị, thú vị, không ngờ một cái trấn nhỏ, nghèo nàn thế này lại sinh ra
được hai cái thiên tài.
Lại uống một ngụm, lão cười cười, nếu có thể, lão muốn hai tên nhóc này nhập
Dược Các của lão. Nên nhớ rằng, lão nói đến hai từ “thiên tài” là không phải
nói đến danh hiệu được Vu Dương trấn công nhận, hắn là đang nói đến danh hiệu
được người trên Huyện công nhận.
Trở lại trận chiến,
Minh nhìn đám người, hắn tựu thở dài
Giọng nói trung niên âm trầm vang lên, đúng là hắn đang giả giọng.
Mắt phải hắn lóe lên, thanh kiếm được giơ thẳng đứng trước mặt, ánh sáng mặt
trời chíu vào thân kiếm tạo nên phản xạ quang ra khắp nơi, khá là chói mắt,
đây có thể gọi như nghi thức chuẩn bị khai giết người mà trong một giây nổi
hứng hắn nghĩ ra.
Vị trung niên kia hơi giật mình thốt nhẹ, chính điều đó lại khiến hắn muốn có
Minh hơn hết, hắn trong chuyến đi này phải đạt được tiểu tử kia mà dắt lên
Huyện.
Vũ Văn nhíu mày nặng, chuyện rất lạ
Hắn có thể nghĩ đến một phương án này, giấu đằng sau chiếc mặt nạ đó chưa hẳn
đã là gương mặt trung niên, có thể là giả giọng, cái này ở thế giới kiếp trước
của hắn có gặp rất nhiều.
Lục trưởng lão nghe những lời ngạo mạng như vậy liền là run rẩy cả râu mép,
khó kiềm được cơn giận, hắn đã là cử động khí lực, chuẩn bị là lao đến trảm
rớt Minh, nhưng ngay lúc này, hắn bị Thất trưởng lão cản lại.
Thất trưởng lão vốn im lặng, nay lên tiếng, hắn chỉ là câu giờ, vừa rồi có
pháo hiệu không biết từ ai bắn ra, thế nhưng tiếp viện sẽ đến ngay lập tức đây
thôi, hắn cũng đã từng là người sử dụng chiêu này.
Minh nói một câu khiến mười mấy người Vũ gia sửng sốt, Minh là biết tất bọn
này dự định là làm gì, hắn hiểu vì ngày trước hắn gặp tình trạng này không
biết bao nhiêu lần.
“Tên mang mặt nạ này là người bắn? hắn làm vậy là có ý gì, tự chôn bản thân?
Tên điên!” Người Vũ gia kinh ngạc ngẫm nghĩ, bọn hắn cho là như vậy.
Minh lại nói thản nhiên, hắn đang lôi kéo tính tò mò của người Vũ gia, đằng
sau chiếc mặt nạ đó, có lẽ, hắn đang nhếch miệng cười đầy quái đảng.
Vẫn duy trì tư thế cầm kiếm dựng đứng như thế, hắn bình thường vô cùng nói,
một câu nói rất nhẹ vang vọng, tiếp đến ngay lập tức không để người khác kịp
tiêu thụ…
Âm trầm quát lên, nghiêng kiếm qua một bên thật nhanh, ánh sáng chói chang
chiếu vào liền khúc xạ đến bên nhóm người Vũ gia khiến ai nấy đều phải che mắt
vì chói.
Ngay lúc này, Minh phóng đến bọn họ với tốc độ rất nhanh.
Lục trưởng lão và thất trưởng lão đều gào lên.
Dù phải che mắt, dù không nhìn thấy, thế nhưng theo phản ứng và kinh nghiệm,
bọn hắn biết Minh đang làm gì, cơ thể bọn hắn ngay lập tức rời lui lại, rời đi
chỗ vừa đứng, trong khi đó hắn lại gia lệnh ném những ngọn giáo bằng gỗ nhọn
về phía trước, nếu Minh phỏng thẳng đến thì chắc chắn sẽ trúng hắn, hoặc ít
nhất có thể ngăn chặn hắn tiến đến.
“Vù vù…”
Hơn 10 ngọn giao bay đến vói tộc độ là rất nhưng, Minh đôi mắt lóe lên, hắn
không thể làm gì khác hơn là ưỡn người khiến cơ thể nằm dài trên đất né đi
những ngọn giáo bay ngang qua. Hắn có lẽ là sẽ xẻ đôi được cả một ngọn giáo
nhọn này nếu như số lượng chỉ có một, vói tốc độ này, số lượng này, trình độ
bản thân hiện tại, hắn rất khó có thể làm gì khác ngoài việc né đi.
Một giây sau, tất cả những ngọn giáo đã bay dính vào nơi nào đó ở phía sau, đó
cũng chính là lúc hai vị trưởng lão của Vũ gia đã trở mình quan sát được tình
hình bên phía Minh.
Nhưng cơ hội Minh còn nằm nơi đí, trong tư thế khó có thể đối chiến, mang theo
trọng đao, Lục trưởng lão bật đà lên không trung một cách cao nhất có thể, bay
thẳng về phía Minh, cho hắn một cú quyết định sinh mạnh.
Để chắc chắn Minh không có đường thoát, mang theo thanh kiếm của bản thân,
Thất trưởng lão cùng với một vị cao tầng có vũ khí bên mình lao nhanh đến chỗ
Minh, phòng hắn trốn thoát.
Trên đường nhắm chỗ Minh, hắn là phân phó bọn người phía sau, không có vũ khí,
bọn hắn không nên tham chiến, đi vào chỉ có là bị loạn binh phân thây, đối với
Minh trong tình trạng này, ba người bọn họ đã đủ giải quyết.
Minh nằm tại đó, con mắt phải chuyển động liên tục mà quan sát nhanh nhất
những cử động của ba người, ghi nhớ lại trong đầu, hắn đã nhìn ra bức tranh
tổng thể, tính toán kế tiếp là phản đòn.
Kế đến thời gian như được quay chậm lại.
Minh nằm ngửa trên mặt đất, Lục trưởng lão là người nhảy lên trên không và hắn
sẽ là người đến chỗ Minh trước nhất, chạy trên đất sẽ tiếp cận hắn sau Lục
trưởng lão chỉ 2 hai giây là Thất trưởng lão cùng Vũ Lợi. Mọi chuyện đều đã
được tính toán chu toàn.
Trên không, Lục trưởng lão dụng đạo hạ xuống, tất cả khí lực của Luyện khí
tầng 11 đều dồn vào đạo, tăng thêm sức ép, sức nặng và sức bén cho đao, hắn
muốn một đao này liền nhanh và lập tức chia Minh ra làm đôi.
Đạo hạ xuống, chỉ kém nữa giây khi nó đụng đến Minh, hắn nhanh chóng lật người
qua một bên, tránh đi.
Đạo nắng cắm mạnh xuống đất tạo nên tiếng gió và bụi phủ mờ, Lục trưởng lão
thấy không chúng liền dùng tất cả khí lực vào bàn chân, hắn đáp xuống đạp ngay
vị trí Minh vừa lăn, đòn này chắc chắn là trúng.
Đúng là trúng, nhưng là Minh đánh trúng.
Một quyền được dựng từ dưới lên thật mạnh mẽ nhắm vào đôi chân của Lục trưởng
lão, Minh muốn mệnh của hắn.
“Đùng”
Đôi chân gãy nát, máu văng tứa tung, tiếp đến một quyền liền lại lao thẳng đến
ngũ tạng Lục trưởng lão, lại đến khung xương, đến trên đầu, nó là xuyên suốt
cả cơ thể Lục trưởng lão, nó không bỏ qua bất cứ chỗ nào khi cơ thể Lục trưởng
lão ngã xuống, lão đã chết không thể chết hơn. Khí lực hơn 8000 cân chứ không
phải 1000, 2000 cân như Lục trưởng lão.