Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Nhìn Minh sáng sớm rời khỏi Lâm gia, người trong Lâm gia liền cũng rất ít
người biết, đa số thì là cao tầng, thế nhưng họ lại có sự mong chờ đặc biệt,
vì họ đoán rằng Minh sẽ đến Vũ gia do sự “nhờ vả” của Lâm Sung, việc hắn cầm
thanh kiếm trên tay cũng nói rõ lên điều đó, có điều, Minh tại sao lại đi một
mình? Không lẽ một mình tên “Ác Ma” lại có thể chống được cả Vũ gia? Chuyện
này chắc chắn là điều không có khả năng.

Bởi vậy, có người lại cho rằng hắn là rời đi vì việc khác, khiến bọn họ cũng
thở ra một hơi, Minh rời đi một lát cũng xem như là tốt, hắn còn trong Lâm gia
quả thật là một áp lực rất lớn với mọi người, hi vọng nếu hắn có thể đi luôn
thì tuyệt, chuyện Vũ gia thì chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa là người trên Huyện
do Lâm gia mời về sẽ đến Vu Dương trấn, lúc đó sẽ kết thúc…

À ha, người trên Huyện, liệu rằng có thể nhờ họ tiêu diệt tên tiểu tử “Ác Ma”
kia?...

“Kẹttttttttt….” Tiếng thanh kiếm được kéo lê dài trên đất gạch


  • Ta tà ra ta ta…

Minh vừa đi tiến ra ngoài đường lớn, kéo lê thanh kiếm, hắn vừa hát nhẩm miệng
tạo ra những âm thanh quái lạ, không đâu ra đâu, nhung nghe kĩ thì cũng rất
vui tai


  • Tứng tưng tờ rưng tưng tưng…

Cứ thế, hắn từng từng bước đi ra ngoài đường lớn, hắn không thẳng tiến đến con
hẻm đối diện thuộc Vũ gia, hắn dự là dựa vào thông tin của Lâm Sung mà tìm đến
Vân gia trước, giết xong bên đó lại qua bên này.

Điều kinh khủng và đáng sợ nhất Vu Dương dần bắt đầu….


  • Mân ca, một tên Lâm gia vừa bước ra ngoài

Đứng nơi đó hai bên đầu hẻm của Lâm gia, một tên thiếu niên nói với thanh niên
khoảng 20 đang đứng đối diện.


  • Ta thấy, bọn Lâm gia này lại không sợ chết, đã thế còn là một tiểu tử.

Minh hắn là cao đến 1m7 thế nhưng gương mặt lại là non nớt của thiếu niên vừa
lớn, được gọi là tiểu tử cũng là nguyên nhân này.


  • Không cần về báo cáo, chúng ta tự thân làm thịt tên này.

Người thanh niên ra quyết định, hai người bọn hắn chính là người được Vũ gia
giao nhiệm vụ dò xét động tĩnh Lâm gia, khi gặp bất kì cử động nào liền phải
lập tức báo lại, thế nhung trong tình hình này, gặp Minh bước ra, bọn hắn
không đi báo, bọn hắn tự tin bản thân có thể giải quyết được.


  • Đây cũng đúng là ý của đệ!

Thiếu niên hưng phấn dị thường, hai người nhanh chóng bước ra chặn đường Minh.


  • Đứng lại đi tên tiểu cẩu…

“Vụt” một bóng người quá nhanh vượt đến khiến cả hai đều hoa mắt, tiếp đó

“Ta đang rơi sao, vì sao đầu óc ta lại quay cuồng, sắp tiếp cận đất…”

“Cái này, đây rõ ràng là chân ta mà…”

“Ta ta, ta vì sao không thể nói! Còn cái thân thể không đầu vẫn còn đang bắn
ra máu huyết kia là ai, ta thật quen thuộc…”

“Bộc bộc” hai cái đầu lâu rơi xuống đất chạy đi vài vòng.


  • Á Â AAAAA…

Người dân đi đường thấy thế liền hét lên đầy sợ hãi, mạnh nấy chạy đi một cách
đầy tán loạn, chắc là họ muốn về nhà một cách nhanh nhất có thể.

Minh mỉm cười ngây ngô, hắn lại một bộ dạng tưng tưng bài hát không rõ nghĩa,
tiến dần về phía trước đầy tiếng thét trên con đường lớn Vu Dương trấn.

Tại phía hẻm Vũ gia, ánh mắt người Vũ gia nhìn đến tình tiết vừa rồi là rất
rõ, bản thân vài người biết rằng Vũ gia vừa mất đi hai đứa con cháu.


  • Ngươi nhanh chóng đi cao tầng, hai người còn lại theo ta.

Một nam tử phân phó, hắn không có ngu ngốc hành động theo kiểu xem thường
ngoại hình của Minh, nhìn động tác tuy không rõ lắm của Minh vừa rồi, hắn hiểu
tên nhóc con này tuy có lẽ tu vi không cao nhưng có chiến kĩ rất kinh người,
với vũ khí trong tay, Luyện khí có cao mấy, hắn đều là giết được, phải cẩn
thận, kêu gọi người là tốt nhất.

Lâm gia không biết từ lúc nào lại có một con “mãnh thú” như thế này?


  • Được. Ngươi đừng quên là bắn pháo tín hiệu.

Nói xong, tên kia nhanh chóng chạy vào Vũ gia…


  • Chúng ta đi.

Ba người lần theo hình ảnh tản bộ thông thả của Minh mà bước.

Con đường dần yên tĩnh vì váng người…

Tại bên trong Vũ gia, phòng Vũ Văn.

“Thông báo người chơi có thêm nhiệm vụ phụ!”

Âm thanh hệ thống dành riêng cho Vũ Văn vang lên, hắn ngạc nhiên vô cùng. Cái
hệ thống này theo hắn 13 năm nay, kể từ lúc sinh ra, nhưng hắn chưa bao giờ
thấy rằng nó sẽ có hai nhiệm vụ chồng chất, rõ ràng nửa tháng trước hắn mới
nhận nhiệm vụ “tiêu diệt binh đoàn đến từ Huyện do Lâm gia mời đến”, hắn còn
đang đợi để hoàn thành rồi trực tiếp thăng từ chuẩn Luyện khí tầng 11 lên đến
chuẩn Luyện khí tầng 12 đây, vậy mà bây giờ lại lòi đâu ra cái nhiệm vụ mới
khiến hắn vui bỏ xừ?

“Không, là nhiệm vụ phụ!”

Nhìn trên thanh nhiệm vụ như hư ảnh mờ ảo hiện ra trước mặt mà chỉ có mình Vũ
Văn thấy, hắn nhíu mày.

Nhiệm vụ phụ: Tiêu diệt Minh.

Phần thưởng chính: Trực tiếp trở thành “Thần”.

Phần thưởng kèm theo: Một bộ “Thiên Long Thần Không Chiến Giáp”, bao gồm
cả “Thiên Long Thần Không Áo Choàng” cùng với “Thiên Long Thần Không Thương”.

Thời hạn nhiệm vụ: Vĩnh viễn.

Khoảng cách với mục tiêu: 1324m, 1325m,….(con số không ngừng biến ảo tăng lên)

Mô tả nhiệm vụ: Minh, một tên vô danh tiểu tốt với tu vi chuẩn Luyện khí tầng
12, mặc dù là vô danh tiểu tốt nhưng lại cực kì khó để đánh bại được hằn, dù
là chỉ làm hắn bị thương đều không dễ.

Độ khó nhiệm vụ: 10 sao.

Lưu ý nhỏ: mỗi lần thất bại, người chơi sẽ bị giảm một lượng lớn tu vi, hãy
cẩn thận.

“Xoảng” một tiếng vang khá thanh thúy vang lên

Ly lước trà mà Vũ Văn chuẩn bị uống đã rơi xuống đất vỡ nát, cơ thể Vũ Văn run
lên bầng bật, hắn hình như vừa nhìn thấy một thú gì đó ghê gớm tột đột.


  • Thành Thần.

Vang vọng trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất hai chữ này…

Mãi hơn một phút sau, hắn mới tỉnh người


  • Minh, Minh, Minh!


  • Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào!


Nói xong, hắn lao ra ngoài cửa phòng, biến mất ngoài sân Vũ gia…

….

Quay lại Minh,


  • Tà tà ra ta, tá ta…

Vẫn điệu bộ ấy, vẫn câu hát ấy, vẫn cầm một kiếm ấy, Minh rất gần Vân gia, chỉ
cần thêm vài ba phút nữa là liền đến.

Không gian xung quanh con đường đầy vẻ se lạnh, không một bóng người.

Phía sau hắn, nằm tại đó ba thi thể nhưng là sáu khúc người, đây rõ ràng là ba
người bám đuôi Minh, không ngờ bọn hắn lại chết ở đây, không phải là bọn hắn
không tấn công Minh sao?


  • Cái này là…sẽ rất là thú vị đây.

Nhìn trên tay một cái ống có chưa một lượng nhỏ thuốc nổ có màu xanh đậm, Minh
hơi bất ngờ, xem ra hắn lại có trò “đốt pháo bông”đầy mới mẻ, và hắn dự là
khai hoa ở trước cửa Vân gia.

….

Tại “Dược Các”, ở nơi lầu cao nhất, một vị trung niên nhìn như gần 40 nhưng
thật chất là lão già này đã gần 80 tuổi rồi, hắn hiếu kì nhìn ra cửa sổ, vị
trí hắn nhìn đúng là Minh vẫn đang đi lê thê như đang dạo.

Toàn bộ quan cảnh giết người nhanh như chớp của Minh lúc nãy, hắn đã hoàn toàn
thu vào trong mắt. Đối với Minh, hắn rất có lòi khen ngợi, một tên tiểu tử từ
nơi nhỏ bé lại có trình độ kĩ thuật kinh người như thế, thật là khó được, khó
được, có lẽ là ngay cả những con cháu thiên tài ở trên Huyện cũng không thể
làm được.


  • Hắn có phải là Vũ Văn tiểu tử như lời ngươi nói?

Chỉ vào hình ảnh Minh, trung niên này liền hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh nheo mắt nhìn ra xa theo hướng chỉ tay, hắn nheo mắt hết cỡ
nhưng vẫn không thấy gì ngoài mờ mịt không rõ vật, nơi này rất xa so với năng
lực nhìn thấy của một Luyện khí như hắn, hắn không thể thấy được.


  • Thưa Tổng quản, thứ lỗi cho tiểu nhân không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.

Hắn lễ phép, có chút xấu hổ nói cung kính.

Chuyện quái gì đây? Tại sao vị Các chủ “Dược Các” lại lễ phép như vậy? Tổng
quản, chức vị gì đây? Người trung niên này có thân phận là gì? Vả lại, hắn làm
sao có thể nhìn được với một khoảng cách xa mà ngay cả Luyện khí tầng 12 đều
không thể thấy? Qúa quái lạ, trung niên này chắc hẳn là…


  • Không sao, ta không trách ngươi.

Trung niên có chút vui vẻ ngoài ý muốn mà mỉm cười, hắn quay người lại không
nhìn ra cửa sổ nữa, hắn men theo lối bước xuống lầu


  • Ta sẽ ra ngoài một chút, chó làm phiền ta.

Nói rồi, hắn nhanh chóng khuất người sau những bậc thang bằng gỗ chỉ để lại
Các chủ “Dược Các” đầy nghi hoặc.

….


  • Nhóc con, xoi mói ta nãy giờ vẫn chưa đủ a, bây giờ lại chuẩn bị quan sát
    trực tiếp hơn.

Minh nói thầm trong lòng, tên trung niên đó lầu đầu nhìn hắn, hắn đã biết, thế
nhưng hắn vẫn không quay lại đối mắt, hắn không muốn tạo ấn tượng quá lớn, kẻo
lại không gặp may, thử nghĩ, một tên Luyện khí lại có thể cảm nhận được một
Linh sư đang theo dõi, hậu quả cũng đủ biết, chắc chắn ràng, vị Linh Sư sẽ kéo
tên Luyện khí về dưới trướng mà dạy dỗ, mà cũng có thể nói không chừng là vị
Linh sư thấy ghét nên giết.


  • Mà thôi kệ, thấy được thì thấy, có về thì cũng về thử, xem ngươi có thể cho
    ta được những thứ tốt nào?

Hắn vẫn là bước, cửa Vân gia bị Vũ gia khống chế đã ngay trước mặt…


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #48