Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Hắn vừa đi,


  • Hắn nói đúng, chúng ta không thể bỏ mặc, chỉ là một tiểu tử mà thôi, cớ sao
    còn sợ.

Một vi cao tầng cất tiếng, sau đó lủi thui đi về phòng binh khí.

Lời nói hắn lúc này nó như một cơn chấn động, từ từ lan tràn ra những người
khác.


  • Hài, người Lâm gia, tức chuyện Lâm gia, không thể bỏ mặc.

Lại một người rời đi, gần 10 người còn lại đều có do dự, nhưng nó không quá
lâu, chỉ là chốc lát.


  • Đi thôi, Lâm gia vẫn nên là Lâm gia.

Người lên tiếng liền là Tứ trưởng lão.


  • Ai không đi thì có thể thông báo, ngăn cấm con cháu lại khu này.

Hắn là người bước đi tiếp theo, tức khác chính lúc này, mọt giọng nói đầy vẻ
khiếp sợ trong cơn vừa tỉnh vang lên


  • Không được đi đâu hết.

Tức cả cùng nhìn đến, người nói chính là Đại trưởng lão của Lâm gia, hắn chỉ
vừa tỉnh sau cơn mê khiếp đảm mà rời khỏi căn phòng Lâm Sung


  • Lão đại, ý ngươi nói vậy là sao? Không lẽ chúng ta cứ để như vậy, để một
    tiểu tử đè đầu cưỡi cổ?

Tứ trưởng lão quay đầu nóng giận quát, chuyện xảy ra nãy giờ, Đại trưởng lão
không hề phản ứng gì, bây giờ thì lại ngăn, hắn không tức, không giận thì thật
không phải người.


  • Im miệng, ngươi thì biết cái gì?


  • Tất cả các ngươi không được đi đâu hết, hắn không thể đối phó, tìm hắn là
    các ngươi chỉ là chết.


Đại trưởng lão quát lên, tình cảnh vừa rồi đối với hắn mà nói, đó là một thứ
sức mạnh quỷ dị, một thứ sức mạnh không thuộc về Luyện khí cảnh, đều đó cũng
đủ thấy rằng, Minh không thể bị những cái người phàm tục như tụi hắn giết,
Minh ở Vu Dướng trấn là thế bất bại.

Ngoài ra, cũng nhờ vậy hắn lại có ý hay, Minh và Lâm Sung có quan hệ, vị tất
thế nào Minh cũng sẽ giúp Lâm gia bước ra khỏi thời kì khủng hoảng, có thể còn
hủy diệt Vũ gia, đưa Lâm gia lên nắm chủ đạo ở Vu Dương trấn, ý nghĩ rất
tuyệt.


  • Các ngươi không biết được, tiểu tử đó mạnh thế nào đâu.

Lê bước đến gần, vẻ mặt của Đại trưởng lão rất là nghiêm trọng, nghiêm trọng
đến chưa từng có.

Thấy được điều này, mọi người lại như có suy nghĩ lại năng lực của Minh.


  • Vậy giờ chúng ta làm sao?

Tứ trưởng lão nói, hắn cũng hiểu lời Đại trưởng lão nói, cái sức mạnh có thể
đá bay một Luyện khí tầng 10 một đoạn xa hay là giết người mà không ai kịp
thấy đúng là không còn là Luyện khí cảnh, nhưng dù gì thì cũng là người Lâm
gia, nhìn vài vị cao tầng tuy không mấy thân lại chết, hắn cũng không đành.


  • Bỏ mặc đi thôi, chính bọn họ đã là người tìm chết, không thể trách ai.

Hắn thở dài một hơi, lại nói.


  • Các ngươi phải còn nhớ rằng, tiểu tử này có quan hệ với Lâm Sung gia chủ,
    tức về phe ta mà thôi, cản hắn lại chỉ gây thêm tử vong.


  • Nhưng mà, Lâm gia ta thì sao, hắn đã cưỡi trên đầu thế này rồi, sớm muộn
    hắn cũng đoạt Lâm gia ta, phải diệt trừ hắn.


Một tên cao tầng đứng ra nói, cái này rất có lý nếu suy nghĩ theo kiểu bình
thường, nhỏ hẹp.

Ánh mắt mọi người ngưng trọng hơn bao giờ hết, cái này đúng là nhắc nhở bọn họ
một thứ rất quan trọng, nó quan trọng hơn việc vài người cao tầng bị giết.


  • Đoạt Lâm gia ta? Buồn cười quá đấy. Nên nhớ rằng, tiểu tử đó chỉ vừa 14, 15
    tuổi thì đã có sức mạnh ghê gớm như vậy, các ngươi nghĩ Vu Dương trấn nhỏ bé,
    lạc hậu, tài nguyên không hề có lại hấp dẫn với hắn?


  • Huyện, cái nơi mà chúng ta chỉ xứng là kẻ tầng chót của xã hội, sẽ là chỗ
    hắn đến, nơi đó mới thật sự là dành cho hắn.


Đại trưởng lão bình tĩnh phân tích nói, thế nhưng trong lòng hắn cũng không
dám chắc việc Minh có chọn Huyện để đi hay không, hay thích ở lại nơi này
hoành hành ngang ngược.

Nhìn mọi người cũng đang dần nhận ra sự có lý trong đó, hắn tiếp tục phân phó.


  • Lâm Lượng, ngươi kết hợp cùng với đội chấp pháp ngăn chặn con cháu Lâm gia
    ta đến nơi này, phong tỏa tin tức.


  • Những người còn lại theo ta đến kho binh khí.


Hơi tỉnh người, Lâm Lượng cũng là một trung niên gần 50, hắn liền vội nhận
lệnh rời đi.

Mọi người nối đuôi theo sau chân Đại trường lão, không gian nơi này rơi vào
yên tĩnh.

……

Phòng bính khí không gì khác hơn là nơi cất giữ binh khí chủ lực của Lâm gia,
vào ngày thường thì dường như là luôn đóng cửa không tiếp nhận bất cứ ai, tuy
nhiên, nếu là vào những ngày nguy cơ thì nó phải luôn sẵn sàng mở rộng cửa để
các cao tầng hay binh lực trung tâm của Lâm gia sử dụng, tiêu diệt thù địch.

Và tất nhiên, đối vói những cao tầng trọng yếu của Lâm gia thì mỗi người đều
có thể nắm giữ riêng một thanh, có điều là họ luôn để trong nhà, chỉ trừ khi
ra ngoài hoặc có địch, họ mới lấy ra xài.

Tình hình hiện tại của bốn trong tám người còn sống sót chính là vậy, quay về
nhà thì sợ Minh tìm đến ổ, vợ con chắc không xong, thôi thì lại phòng binh
khí, vả lại nơi này cũng gần, đến tiện, đỡ để minh đuổi kịp.


  • Mau mở phòng binh khí, chứng ta cần lấy binh khí đối địch kẻ thù.

Đứng trước căn phòng có đến sáu tên Luyện khí tầng 9 canh giữ, bốn người nhanh
chóng quát lên đầy gấp gáp, Minh sẽ đến ngay bây giờ.


  • Vâng.

Thấy bốn người vừa là cao tầng lâu năm, vừa là có vẻ mặt như là việc gấp gáp,
sáu người chắc chắn rằng là tin, vội vàng gật đầu đi đến mở cửa phòng nhanh
chóng.


  • Nhanh lên, lựa cho bản thân một món vũ khí, khi tên tiểu tử đó đến chính là
    lúc hắn phải chết.

Mọi người nghiến răng nghiến lợi, chạy vào thay nhau mà lục đò tung phong binh
khí, tìm cho bản thân một món thích hợp, thuận tay, để tí thích sát Minh có
thể tăng thêm tỷ lệ thắng.

Nói đến Minh thì hắn lúc này chỉ như là đi dạo hoa viên, hắn đúng là cho bọn
người kia thời gian.

Liếc mắt ra sau chút, hắn có chút mỉm cười, bọn người kia không ngờ là sau khi
hắn nói vậy lại vẫn là không hàng động gì, thui thủi theo sau mà thôi, nhưng
mà bọn hắn làm vậy đúng là quyết định rất đúng đắn, nếu không, hắn e rằng tay
bản thân sẽ còn dính rất nhiều máu, kích thích cơn thèm khát bao nhiêu thời
đại không được thấy máu và thi thể người, hắn nổi hứng lên liền giết người vô
tội thì khổ, nói không chừng lúc đó chính là ngày tàn của Lâm gia, ứng ngay
với lời tiên đoán. (sau này đúng là hắn giết thật).

Những cách giết người dã man, giết người không lý do hay vì mục đích gì, nhìn
nó, trong mắt Minh hay thậm chí là Đan, nó chỉ như một bức tranh đầy màu sắc,
giết người, đối với hắn chỉ đơn giản như là đang ngắm tranh, ngắm một cái
chuyện bình thường vô cùng.

Chưa đến 3 phút, hắn đã đi đến phòng binh khí mà ngày trước đã từng lấy đi
thanh kiếm “cùn”.


  • Chính là hắn, tất cả chia ra bày trận.

Chỉ vừa xuất hiện, mười người tất cả liền nhanh chóng mang theo vũ khí mà bản
thân kiếm được mà bao quanh, vây hắn lại thành một vòng tròn không lối thoát.

Mọi người phía sau cũng dùng lại không xa, quan chiến.


  • Sáu tên kia, mau đi ra ngoài, nơi này không phải chuyện của các ngươi.
    Đại trương lão đứng phía đó quát lên, hắn biết rằng nếu có vây công mất thì
    cũng sẽ chết là kết cục, hắn không muốn lại mất thêm sáu tên Luyện khí tầng 9,
    điều đó đồng nghĩa rằng, hắn đã trơ mắt bỏ đi một vị Luyện khí tầng 11 và ba
    vị Luyện khí tầng 10.

Nhìn nhóm người Đại trưởng lão, lại nhìn bốn người kia, sáu tên Luyến khí tầng
9 chắc chắn là lui ra, không vây Minh nữa, Đại trưởng lão vẫn là có sức ảnh
hưởng hơn.


  • Đại trưởng lão, ngươi…

Bốn người không tin vào tai và mắt mình, bọn họ dường như đang bị bỏ đi, mạc
dù cũng giống như lúc đầu nhưng nó lại khác ở cái mở miệng và không mở miệng,
bọn hắn cười chát chúa.


  • Hừ, ngay lúc đầu ta đã khuyên, thế nhưng các ngươi đã tự chọn cho bản thân
    con đường, bây giờ thì có trách ai, đừng có lôi người vô tội đi vào.

Đại trưởng lão tuy rằng là lộ ra tức giận với bốn người, trong lòng hắn cũng
rất buồn khổ, cao tầng Lâm gia có một vị là rất khó, nay chưa đến một giờ lại
đã chuẩn bị mất đi hết tám người, tương lai Lâm gia không biết sau này ra sao,
hắn không đau sao được, vả lại đó là còn chưa nói đến cái tình người cùng
chung sống ở Lâm gia vài chục năm, hài, hắn chỉ là thở dài.


  • Vì sao phải lui ra, các ngươi cứ đến đi càng đông càng tốt…

Minh đứng trong vòng vây mà thản nhiên nói, nhiêu đây đối với hắn không có
nhằm nhò, cho dù số lượng có lên đến hàng ngàn cũng vậy.
Hắn lại quay ra sau lưng,


  • …kể cả các ngươi mà, không càn lúp ló sau lưng.

Ý của hắn rất rõ ràng để hiểu…

Bọn Đại trưởng lão chỉ cuối đầu không nói, sáu người kia vừa lui ra liền cũng
sửng người lại, tên tiểu tử này quá láo, quá hỗn, phải trừng trị thích đáng.


  • Còn đứng đấy, mau lui ra.

Tứ trường lã lên tiếng kêu lên, hắn thay đổi cũng chỉ vì đại cục Lâm gia làm
trọng.


  • Mau đi ra ngoài.

Đại trưởng lão cũng kêu lên, áp lực đến từ hai người, khiến bọn hắn dù không
hiểu vì sao lại phải kêu bản thân bọn hắn lui ra, trong khi kể địch này chỉ là
một thằng nhóc, mà thằng nhóc thì có tu vi gì, Luyện khí tầng 3, 4? Thế nhưng
cuối cùng thì họ cũng phải lui, suy luận mắc bảo thằng nhóc này chác chắn có
vấn đề.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #43