Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Cửa phòng đóng lại chỉ còn hai người.
Hai người nhìn nhau “say đắm”, tuy nhiên ánh mắt họ lại khác nhau, một thì lộ
vẻ bình thản vô cùng, một thì lộ vẻ kinh ngạc, có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Đan là người phá đi “đắm đuối” này, hắn đói muốn chảy cả xương, rãnh đâu nhìn
hoài.
Lâm Sung chợt tỉnh mình, lại nhìn Đan chút.
Hắn rời phòng đi kêu người chuẩn bị thức ăn cho Đan. Đứa bé được tiên đoán sẽ
là người cứu gia tộc hắn, đứa bé nằm liệt giường từ trước đến nay 13 năm, tỉnh
lại, hắn cũng có chút vui, chút buồn, nhưng buồn lại chiếm ưu thế nhiều hơn,
vài năm gần đây chuyện làm ăn của Lâm ga bọn họ như đang bị ai đó phá, thua lỗ
không ngừng, dựa theo tiên đoán và hiềm khích từ lâu, hắn có thể khẳng định là
Vũ gia giở trò, chỉ là không biết bằng cách nào thôi.
Thấy Đan tỉnh dậy, hắn cực ít vui là vì hi vọng của lời tiên đoán, lấp ló đâu
đó trên người thiếu niên gầy gò như cây gậy.
Hắn buồn là vì thời hạn 15 năm chỉ còn 2 năm, đứa bé vừa tỉnh lại trên giường
kia liệu có thể giúp gì được cho hắn trong khoảng thời gian ngắn kẹo này?. Thế
giới tu chân, mạnh được yếu thua, người giúp hắn, trừ tai nạn cho gia tộc chỉ
có thể là một người nào đó với thực lực cực kì mạnh mẽ.
Hắn không mơ ước Linh sư xa vời, nhưng chí ít cũng là Luyện thể tầng 12 cực
hạn có thể một cân 3,cân 4, bởi gia tộc hắn theo lời đoán là bị một thiên tài
nào đó của Vũ gia diệt, suy ra là nguyên cái Vũ gia, mà Vũ gia hiện tại cũng
giống Lâm gia hắn đều có 2 Luyện khí tầng 12 cực hạn, nếu tính thêm tên thiên
tài mà Vũ gia “giấu” (hắn cho là vậy) chừng mười mấy tuổi cũng là luyện khí
tầng 12 cực hạn thì thành 3 đánh 2, Lâm gia hắn tuy không thua ngay nhưng mà
thua từ từ. Còn về vì sao hắn dám chắc thiên tài Vũ gi là một thiếu niên chứ
không phải dạng đồng lứa hoặc nhỏ hơn vài cái tuổi so với hắn là bởi hắn có
tình báo cùng với suy luận.
Trong câu dự đoán có hai từ “thiên tài”, thiên tài là người có tu vi ở cùng
lứa hơn xa mọi người, hắn đến giờ chưa có phát hiện ai cùng lớn già đầu như
hắn lại có tu vi cao hơn hắn, chỉ có bọn trẻ, thanh thiếu niên, mà Vũ gia thì
chỉ có hai người được coi là thiên tài ở độ tuổi này, đó là Vũ Phi cùng Vũ Như
Ngọc, một 16 tuổi có tu vi Luyện khí tầng 7, một 15 tuổi có tu vi Luyện khí
tầng 6, thế nhưng hắn loại bỏ ngay hai người này, vì chỉ còn 2 năm, bọn này có
tu luyện thế nào thì đều không có khả năng lên được Luyện khí tầng 12, vì vậy
hắn kết luận là Vũ gia đang giấu, giấu một thanh thiếu niên nào đó mà người
này có thể diệt được Lâm gia hắn.
Còn về thiếu niên gầy gò, không kể đến tiên đoán, hắn thật dù chết cũng không
tin chuyện thiếu niên này có thể giúp gì được cho hắn, thân thể không có ấn
ký, tức không có linh căn, không thể tu luyện, thời gian thì còn hai năm, hắn
không thể nghĩ ra được thiếu niên có thể giúp gì cho Lâm gia hắn. Thế nhưng,
suy nghĩ nhiều, hắn vẫn hạ quyết định.
Tiên đoán có thể không đúng, bản thân hắn cũng không tin chuyện tiên đoán này,
hắn có lần đã từng cho rằng cha hắn bị người gạt, nếu đúng thì hắn chỉ có thể
tin thiếu niên gầy gò, còn nếu Vũ gia có thiên tài thật, thiếu niên gầy gò
hoàn toàn vô dụng thì hắn chịu, Lâm gia hắn xong. Cho nên điều cần làm lúc này
là phải gắn kết thiếu niên này lại với Lâm gia, tạo điều kiện tốt nhất cho
thiếu niên, hắn thực hiên chiến thuật “Nuôi một người chẳng mấy lớn lao, tốn
bao nhiêu của đâu mà lo”.
Lát sau Lâm Sung quanh lại cùng với hai nha hoàn mang đầy thức ăn, nhìn tình
trạng của thiếu niên, hắn sợ thiếu niên ăn không đủ.
Đan yêu cầu kéo bàn thức ăn lại ngay sát giường hắn để hắn có thể tận lực ăn.
Lâm Sung không đợi hai nha hoàn làm, hắn một tây nhẹ nhàng khiên cái bàn đặt
sát giường Đan.
Lâm Sung hỏi
Nhìn bàn đầy thức ăn, hắn vội nói, rồi bắt đầu ăn nhanh, mặc kệ người xung
quanh.
Lâm Sung nhìn hắn, quay về hai nha hoàn phẩy tay, ý bảo họ ra ngoài. Sau khi
cửa phòng đóng lại, Lâm Sung ngồi ngay ngắn trên một cái ghế, chờ đợi Đan ăn
xong, hắn có vài lời muốn nói.
Đan vừa xé một cái đùa gà vừa nói.
Lâm Sung thoáng sửng người, sau đó liền cũng vào chủ đề, Đan đã muốn thì hắn
làm.
Lâm Minh, ngươi đã tỉnh.
Ừ.
Đan gật đầu, tiếp tục ăn., trong đầu hắn liền hiểu, tên thân thể gầy gò này là
Lâm Minh.
Ngươi cảm thấy trong người thế nào?
Khỏe.
Lâm Sung thấy lạ trong mình, thiếu niên này thật kì lạ, không, vốn ngay từ đầu
thiếu niên đã kì dị rồi, liệt từ lúc gần như mới chào đời, vậy mà thức dậy
liền đòi ăn, uống, nói chuyện vô tư bình thường, không lo lắng hay hoang mang,
mọi thứ trước mắt thiếu niên đều trở nên bình tĩnh dị thường.
Cái này Lâm Sung đã chuẩn bị sẵn, cha mẹ của Đan sẽ là người Lâm gia và chết
dưới tay người Vũ gia.
Đan lạnh nhạt nói
Lâm Sung hoàn toàn giật mình, hắn lúc này thấy thiếu niên gầy gò trước mặt như
một người trưởng thành đầy kinh nghiêm cuộc sống, không như thiếu niên hay đứa
trẻ.
Đan lại nói, câu này như hối thúc Lâm Sung.
Lâm Sung nhìn khuôn mặt hốc hác đầy vẻ bình tĩnh đến lạ của thiếu niên, hắn
cũng chẳng vòng vo nữa. Hắn lấy trong túi ra áo ra một cái lệnh bài bằng gỗ có
chữ Lâm to bự được điêu khắc tinh xảo trong lệnh bài.
Hắn đưa cho Đan cái lệnh bài.
Sau này nếu có chuyện gì cần thì đến, liền cầm lệnh bài này gặp bất cứ
người Lâm gia nào, họ đều sẽ dẫn ngươi đến nơi của ta.
Mau chóng khôi phục sức khỏe mà ngươi nên có.
Lâm Sung nhanh chóng bước ra ngoài cửa rời đi, thấy thiếu niên như người
trưởng thành đầy lão luyện thế này, hắn cũng chẳng cần quan tâm cái gì.
Không nhìn bóng lưng Lâm Sung, Đan hơi ngừng ăn, tay cầm lệnh bài, miệng
hiện nụ cười mỉa mai.
Khi Lâm Sung nói câu “Đáng tiếc, cha mẹ ngươi bị người Vũ gia giết hại”, Đan
hắn nhìn thấy sự giao động nhỏ xíu chỉ bằng cái liếc mắt, với kinh nghiệm của
hắn, sự không thành thật, sự bịa chuyện của Lâm Sung hiện ra rõ ràng.
Thú vị.
Vừa sống lại liền đã dính vào chuyện vui.
Không biết nguyên nhân mọi chuyện từ đầu đến đuôi như thế nào, trung niên vừa
rồi tại sao lại nói với hắn như vậy, hắn không quan tâm, nếu có gì xảy ra thì
“binh tới tướng đỡ”, hắn hiện tại chỉ lo cho bản thân.
Còn về cha mẹ hắn, sống cũng được, chết rồi cũng chẳng sao, hắn vốn đã không
còn bất cứ tình cảm nào trên thế gian, tu luyện vốn trở về bản nguyên của vận
vật, mà vạn vật thì vốn....vô tình. Trong nhiều thời đại cũng như đến hiện tại
và sau này, hắn chỉ có thể dùng lý trí để duy cảm xúc, vui, buồn, thở dài,
yêu,...hắn đều dùng lý trí thực hiện, cho nên tính tình hắn rát thất thường.
Không lâu sau, hắn dùng xong bữa, liền lập tức ngồi xếp bằng trên giường, hắn
phải làm điều này đầu tiên nhất.
“Hồn phân tam cực” một loại thủ pháp mà chỉ có những đại năng mới có thể thực
hiện, nó giúp cho nguyên hồn vốn có trong cơ thể chia thành ba cực, ngự trị
những công việc khác nhau.
Đan sử dụng thủ pháp này nhằm giúp hắn tu luyện, một phần hồn sẽ tập trung tu
luyện bên trong Hư Vô thể, một hồn khác sẽ tập trung tu luyện bên trong thân
thể “Lâm Minh”, một hồn chủ đạo cuối sẽ điều khiển cơ thể làm những kế hoạch
Đan muốn. Suy ra, hắn không cần phải cứ nhắm mắt ngồi tu luyện một chỗ như
những người khác, sau khi phân hồn hắn vẫn sẽ hoạt động bình thường, nhưng cơ
thể lại giống người khác không ngừng tu luyện. Thủ pháp này giúp hắn tiết kiệm
rất nhiều thời gian.
Cảm nhận linh khí tràn vào hai cơ thể, hắn không khỏi lắc đầu, nếu dựa vào
linh khí như thế này, thời gian hắn trở về thời đỉnh phong lúc trước rất xa
xôi, cực kì lâu, phải chi hắn may mắn hơn chút vào một giới nào đó có linh khí
nồng đậm hơn, hắn khẳng định chỉ cần 1 tháng là cao, sẽ lên đến Luyện khí tầng
12.
Hắn cần nhốt bản thân trong phòng thêm một tháng để khôi phục thân thể có da
thịt, đơn nhiên nếu về chuyện ăn uống thì hắn không thể khôi phục lại cơ thể
nhanh như vậy, hắn đã vận dụng linh khí bổ túc thêm cho cơ thể, đẩy nhanh quá
trình khôi phục.