Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Kết thúc, tất cả đã hạ màn một cách nhanh chóng.
Nhìn ba người, nằm tại ba nơi, Minh không có gì để nói, hắn chỉ là nhìn thêm
vài lần rồi lại quay về với Vân Linh, một trận “hành” rất đơn giản.
Vân Linh vẫn đứng nơi cũ nhưng mà hồn đã như không ở, nàng cứ trơ mắt đó mà
nhìn Minh, có thể tuy không nhìn ra rõ ràng cái gì, nhưng nàng vẫn thấy được
hai vị trưởng lão Lâm gia quyền cao chức trọng ngã xuống ra sao.
Ban đầu, Minh tiến về Tam trưởng lão bằng cách đi từng bước bình thường, trong
khi đó Tam trưởng lão tiến về Minh lại bằng cách gần như là chạy những bước
ngắn, bên phải hai người không quá xa, lệch có lẽ là khoảng 150 Ngũ trưởng lão
đang lề mề từng bước tiến về phía chỗ cũ của Minh mà không thèm liếc mắt nhìn
hai người.
Ngay lúc này, dị biến có tính khiến cho đôi mắt người thường theo không kịp
phát sinh. Minh biến mất ngay tại chỗ, Vân Linh chớp mắt liền đã không thấy
Minh, thế nhưng, lại thêm một lần chớp, nàng thấy Minh đang đứng trước người
Tam trưởng lão, còn Tam trưởng lão lại hướng xuống đất té xuống, thân thể đã
không hề phản ứng.
Chớp một lần nữa, Minh lại biến mất, nhưng lần này có chút khác biệt, Vân Linh
có thể còn thấy, nàng thấy một dải dài thân ảnh như gió bị lu mờ, nhạt nhòa
đi, nó giống như là hình ảnh mà nàng sẽ nhận được trong khi bản thân tự quay
vòng vòng với tốc độ cao. Chỉ hơn một lần chớp mắt tiếp, Minh đã hiện ra và
chặn đường Ngũ trưởng lão, “vù” nàng chỉ cảm nhận như một cơn gió vừa lóa qua
mắt, Ngũ trưởng lão lại cũng đổ gục, chưa đầy 5 giây, mọi chuyện đã kết thúc.
Nhìn Minh đang mỉm cười ấm áp với nàng, Vân Linh “thình thịch”, tiếng tim nàng
sao lại hiện rõ như vậy, nàng chỉ còn biết đứng nơi đó mà lắng nghe nhịp tim
bản thân đập càng lúc càng rõ, cái cảm giác này, nàng khó hiểu, chỉ là nàng
rõ, Minh, ngươi mạnh lắm, ta cũng muốn mạnh như ngươi, ước gì có một ngày ta
và ngươi cùng sánh vai thì tốt biết mấy?...
Mặc Vân Linh còn đơ người, Minh tự tiện cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng buốt,
đáng yêu và tràn đầy sự mềm mại của nàng mà dắt nàng tiếp tục đi, bỏ mặc lại
ba vị cao tầng còn nằm nơi đó không một ai dòm ngó.
……
Khu phía Bắc Lâm gia chính là khu nằm tại trước cửa lớn ra vào của Lâm gia,
tại đây khu Bắc lại được chia ra các bốn điểm rõ ràng A B C D, điểm A là nơi
nghỉ ngơi của người làm Lâm gia, điểm B là khu nhà bếp, điểm C kế bên được xem
như là phòng ăn, điểm D là nơi giặt giũ quần áo. Hiện tại Minh cùng Vân Linh
đang ở điểm B, dự là chuẩn bị lấy đồ ăn rồi sang điểm C mà ngồi đó.
Nói đến thì cũng may, kể từ lúc Minh đụng độ nhóm người kia liền không còn gặp
ai ngăn trở nữa, hai người liền thuận lợi đến đây, có vẻ như các cao tầng Lâm
gia đều siêng năng mà đóng cửa tu luyện hay đi đâu đó, con đường khu phía Tây
rất là vắng, thỉnh thoảng thì cũng có vài người đi qua đi lại chạy việc, thế
nhưng chỉ là người làm, họ không có quyền nói gì hay phán xét Minh và Vân
Linh.
Cầm trên tay, mỗi người một tô thức ăn với rau và đậu hũ chiên là chủ yếu, lý
do nghèo như vậy là do Lâm gia đang ở thế bị “kẹt”, có đậu hũ ăn là coi như
cũng còn may, Minh và Vân Linh bước vào điểm C, chính xác hơn đó là một căn
phòng to lớn, thoáng mát.
Đặt chân vào căn phòng, Minh chắc chắn là nhìn thoáng qua bên trong cái, nhớ
lại năm trước, hắn cũng chưa một lần đến nơi này, đi ngang qua thì có.
Bên trong căn phòng, nó chẳng có gì nhiều, ừm, chỉ là có cửa sổ nhiều để cho
thông thoáng, bàn ghế cũng nhiều, căn phòng này được thiết kế giống như là ở
những tiệm ăn bình thường bên ngoài Lâm gia, có bàn, có ghế, là bằng hữu thì
tựu lại một bàn mà ngâm nga câu hát.
Hiện tại là do trời chỉ về chiều không lâu, chưa phải tối nên phòng khá vắng,
đếm đến đếm lui thì ngay lúc này tại nơi đẩy chỉ có 12 người, tất cả điều là
tầng lớp thanh thiếu niên, Minh và Vân Linh cũng nằm trong đó.
Lúc này tại một chiếc bàn mà tụ tập đến 6 người thanh thiếu niên, không hề có
nữ nhân, một thanh niên tróng đó tự dưng hét toáng lên.
Minh không quá chú ý, hắn và Vân Linh tiến lại một chiếc bàn trong còn trống
mà ngồi xuống.
Ngươi…
Xì….
Vừa định hỏi Minh những câu hỏi mà trong lòng nàng khao khát biết đáp án, Minh
ngay lập tức ngăn chặn Vân Linh.
Vẫn là có vẻ dịu dàng đó, Vân Linh chỉ biết ngước mắt nhìn hắn, nàng lại không
nói gì như tuân theo ý của hắn, cầm trên tay đôi đũa tre, nàng và Minh bắt đầu
“nhìn nhau” mà ăn.
Hai người đã là im lặng, thế nhưng bên bàn sáu người không xa kia thì nó không
được như vậy, giọng nói to lớn luôn truyền sang.
Liệt chó chết, cướp mất tay trên của ta.
Có lẽ là bọn hắn nói đến vụ hấp diêm vừa diễn ra không lâu kia.
Lâm Ly, người đừng buồn nữa, hay là chúng ta đem Lâm Liệt đánh cho thành
liệt luôn, cho ngươi hả giận.
……
Có phải muội muốn biết ta là như thế nào mạnh mẽ như vậy?
Quay lại bàn Minh và Vân Linh, ăn chỉ được nửa chừng, Minh nhìn nàng mà hỏi.
Vân Linh động tác hơi dừng, nàng ngước đầu nhìn hắn, chỉ là cái gật đầu, nàng
không mở miệng, nhưng vẫn thấy được tính tò mò vo cùng hiện ra qua đôi mắt
lóng lánh của nàng.
Mình mỉm cười, Vươn người lên bút mái tóc đen mượt của nàng
Hắn nói chỉ có vậy, chỉ là như khuyến khích Vân Linh thường xuyên tu luyện,
đừng quá bận tâm chuyện người đời.
Không biết hắn làm thế này có được hay không, hay có khi lúc Vân Linh lớn nàng
lại “ta chỉ xem huynh là ca ca” thì…cũng không sao, dù là ca ca hay là nam
nhân của nàng hắn không quan trọng, quan trọng chính là có thể mượn được sức
mạnh của nàng hay không mà thôi.
Vân Linh như có điều suy nghĩ, ngày hôm nay tuy hành động không có nhiều nhưng
diễn biến tâm lý của nàng lại rất căng thăng, và hôm nay nang đã nhận rằng bản
thân vì sao lại sợ, cái sợ đến từ đâu, đúng vậy tất cả đều là một từ, “Yếu”,
là do nàng yếu. Nhìn Minh phát uy, nàng muốn mạnh mẽ, mạnh mẽ để không chỉ
vượt quá cái nỗi sợ của nàng, mà nàng còn có một viếc muốn làm, một việc trong
tương lai.
Tâm tính nàng dần thay đổi, Minh có thể thấy và hắn nên đến lúc chuyển đổi kế
hoạch.
Minh như truyền cho Vân Linh một thứ gì đó, có lẽ là sự tin tưởng, mong mỏi
Vân Linh trưởng thành, nó sẽ là đông lực không ngừng thúc đẩy Vân Linh…
Nhìn Minh, Vân Linh chỉ có thể dùng đôi mắt lấp láp không ngừng soi mói thứ gì
đó ở hắn, tậm trạng nàng có nhiều thứ khung bậc
Nàng hạ quyết tâm. (Tác đã sai lầm, lần sau rút kinh nghiệm, không đưa vào
tình tiết như thế này, ài)
Ngay lúc hai người như là yên bình nhìn nhau, tiếng nói lại truyền đến, đích
nhắm là Vân Linh, chuyện Minh và Vân Linh đến đây, để ý chút liền phát hiện.
Hừ, ngươi tưởng ta không có ý nghĩ đó? Mẹ nó, ngươi nhìn cái bản mặt của nó
xem, xấu xí thế kia, nếu mà có nổi hứng liền cũng sẽ bị mất ngay lập tức.
Trời, ngươi để ý quá, bắt nó về, đêm đến đem ra làm thịt thì cần gì phải
thấy cái bản mặt của nó, không ấy ngay bây giờ cũng được, lấy cái ban trùm đầy
lại là xong, cái phần mơn mởn vừa lớn ở từ cái cổ trắng muốt trở xuống liền là
của ngươi, muốn làm gì chả được.
Đù, cái này được, Lâm Ly, ta thấy ý này hay, là anh em tốt, chúng ta thấy
ngươi nên làm vậy để giải tỏa đi bực tức ngày hôm nay.
Lâm Ly liếc đến liếc lui, liếc qua Vân Minh thân hình đang run rẩy lên khi
nghe bọn hắn nói, lại nhìn về phía 5 người anh em tốt của bản thân, hắn như có
ý nghĩ kì dị
Năm người bất ngờ cùng nhìn hắn một chút….sau đó cùng hiện lên vẻ của mấy
thằng đê tiện mà ai cũng hiểu được.
Được, anh em tốt.
Khà khà khà…
Từng cắp mắt đầy vẻ dục vọng tập trung nhìn về bàn Minh…
P/s: Dạo này là kì thi, nên Tác có lẽ sẽ ít đăng chương vì phải học bài ôn
thi, qua thi rồi, tác sẽ bù.