Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Và tất nhiên, có điều chưa nói đến, để cảm nhận được cái cảm giác mờ ảo, khác
thường mà mỗi thân thể có “linh mạch” trời sinh phát tán ra, người cảm nhận
đòi hỏi phải có một linh hồn mạnh mẽ, nếu không có thiên phú về hồn thì chí ít
cũng phải là người có tu vi “Vương Vị” trở lên.

Lâm Minh hoặc chính xác hơn là Đan có thể phát hiện được, tất nhiên là do hồn
hắn đã đủ năng lực để cảm nhận thứ cảm giác đó.


  • Đúng là Thủy hệ.

Nhìn ấn kí có hình thù như một hạt sương nhỏ bé, hắn gật đầu, xem ra thì hắn
tuy đã “già đầu” nhưng vẫn còn chưa có“lú lẫn”.

Vội bước xuống giường, hắn dự là tính nâng nàng ta bỏ lên giường, nhưng mà hắn
chợt nhớ cái gì đó, nàng ta hình như là có tè ra quần, đưa lên thì không tiện.


  • Cái này chắc là của bé cưng đây.

Cầm trên tay cái tay nải nhẹ tưng vừa mới lôi ra từ mép gầm giường, mở ra thì
đúng thật toàn đồ con gái. Hắn không nói hai lời liền lột phăng đồ đang bận
trên người cô nàng rồi mặc đồi mới vào, tất nhiên trong quá trình đó, hắn là
có lau chùi qua cái chỗ nhạy cảm chỉ vừa mọc lên vài cọng lông nho nhỏ mềm
mượt.

Đặt nàng lên giường, sau đó để nàng ta nghỉ ngơi nơi đó, còn hắn ngồi trên ghế
tu luyện? Đối với hắn, chuyện đó sẽ không xảy ra, kể cả chuyện để nàng ta nằm
dài trên đất cũng vậy, hắn đơn giản là nằm chung trên giường, thậm chí hắn còn
ôm nàng ta vào lòng như một đôi tình nhân.

Như ban đầu đã nói, hắn thích mùi thơm của nàng ta, và sau này, hắn còn sẽ
biến nàng ta thành nữ nhân của hắn, “Yêu nghiệt” hắn không để lọt ra “ruộng
ngoài”, có nàng, hắn sẽ như có thêm cánh.

Căn phòng đột ngột trở nên tĩnh lặng, mọi thứ đều chìm dần vào giấc ngủ bình
yên, bắt đầu cho sự kết trái của một mối tình tràn đầy niềm vui, hạnh phúc,
tất nhiên với Lâm Minh đó không hẳn là niềm vui thật sự, phải chăng đó chỉ là
do lý trí hắn tạo ra vì tình cảm của hắn vốn nào còn vương vấn trên cõi đời…

……………..

Trời đã về chiều,


  • AA AAA aaaaaa…..

Không nói thì cũng biết, nguyên nhân tiếng hét, cũng như nơi bắt nguồn, đơn
nhiên không phải ở chỗ Lâm Minh rồi, hắn không thể làm những chuyện bại hoại
như vậy.

Cái tiếng hét này là đến từ một căn phòng không xa phòng Lâm Minh, vì dù sao
thì phòng của hắn cũng thuộc khu phía Nam của Lâm gia. Tại đó hình như là có
vụ hiếp dâm thì phải.

Một thằng con cháu Lâm gia bại hoại ở trong tình thế “lửa gần rơm lâu ngày
cũng thành tro” đã nghĩ rằng bản thân là người Lâm gia nên “chím chú” bốc
khói, lao ngay vào một căn phòng dựng tạm dành cho nữ nhân Vân gia ở mà “chim
muốn vào hang nước”. Tiếng thét này có lẽ là chỉ vừa bắt đầu cho quá trình
“Chim tìm hang”.

Trong phòng Lâm Minh, một nàng thiếu nữ với khuôn mặt gần như là nửa đen, nửa
trắng đang yên giấc bỗng giật mình tỉnh dậy.

Cảm thấy hơi choáng đầu óc, nàng nhẹ đưa tay vuốt ve, cơ thể bật ngồi dậy, ngơ
ngác nhìn xung quanh. Nàng tựa như nhớ rằng, nàng vừa mơ thấy ác mộng, một ác
mộng với gương mặt con quỷ có cái đầu hai sừng.


  • Muội tỉnh dậy rồi sao?

Lâm Minh ngồi nơi chiếc ghế đối diện nàng, mỉm cười đầy ấm áp, gương mặt của
hắn bây giờ hiện lên trong mắt nàng đã nào còn bộ mặt của quỷ hai sừng đầy dữ
tợn, gương mặt lúc này đã là như mang lại cho nàng chút ấm áp của cuộc sống kể
từ khi gia đình nàng bị Vũ gia bắt nhốt.

Lâm Minh không giả thì thôi, chứ đã giả rồi thì dù có nói là “Tiên nhân”
chuyển thế thì người ta cũng tin răm rắp, dụ dỗ một bé gái còn ngây thơ, chưa
trải quá mấy chuyện đời cũng như tình cảm là chuyện quá bình thường.


  • Ưm…

Nhìn hắn hồi lâu, mặt nàng có hơi chút đỏ mà cuối gằm mặt, nhỏ nhẹ kêu lên một
tiếng, nàng lúc này hầu như quên bén hoàn cảnh bản thân như thế nào, tên trước
mặt này là ai, tại sao nàng lại ngủ thiếp đi,…Xem ra ở cái lứa tuổi 13 này,
con gái rất mẫn cảm với những lời nói ngon ngọt.

(Cái này thì Tác nói tào lao, F.A hơn 20 năm, nào biết nắm tay gái là thế nào.
Tác chỉ là đang dựa trên phim ảnh, anime và một chút sáng tạo, có gì ae chỉnh
giúp Tác)


  • Ta…ta….

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng nàng rất nhanh liền nhớ ra mọi chuyện, hai tay rụt rè
nhanh chóng ôm chặc cái mền chăn đang đắp, nàng run giọng như muốn nói điều
gì, đôi mắt lại chuẩn bị rớt nước mắt, cảm giác sợ hãi bỗng ùa về.

Đặc biệt, dù có nhớ gì thì nhớ, nhưng nàng ta không thể nhớ rằng lúc trước và
lúc này, nàng đã không mặc cùng một bộ đồ.


  • Ài, muội lại như vậy, ta từ đầu có làm gì muội sao?

Lâm Minh lộ vẻ chán trường, gãi đầu khó hiểu, hắn lúc này trông như một người
tràn đầy vẻ tội nghiệp vì bị vu oan.

Thấy hành động này, nàng ta chuẩn bị xước mướt lại như có cảm giác kì lạ, bình
tĩnh hơn chút, đầu nàng có hơi hiện ra câu hỏi mờ nhạt “Ta sợ cái gì, vì cái
gì ta sợ?”


  • Nếu muội có thấy sợ vì đã đột nhập phòng “cấm”, sợ bị Lâm gia phạt thì nàng
    cứ yên tâm, ta có thể đảm bảo sẽ không hề có chuyện gì, vì ta là chủ phòng
    này.

Lâm Minh bình tĩnh, từng giọng, từng tiếng thật vững chắc nói, hắn muốn giúp
nàng ta, bởi hắn có lẽ biết nàng sợ bị phạt, sợ bị chỉ trích, xem ra tuổi thơ
của nàng không mấy tốt đẹp, và chính nó là nguyên nhân đã khiến nàng rụt rè,
hay sợ hãi như thế này.


  • Thât…thật là như vậy.

Càng nhìn hắn, càng nghe hắn nói, nàng lại như cảm thấy bản thân có dũng cảm,
nàng ra sức hỏi lại.

Nghe vậy, Lâm Minh không trả lời, hắn chỉ là hiện lên một nụ cười hớp hồn
những thiếu nữ dễ bị dụ mà gật đầu đầy sự chắc chắn.


  • Xin giới thiệu, ta là Lâ…., tên ta chỉ một chữ “Minh”, còn muội.

Hắn ngay lập tức ra chiêu bài, tự thân đưa bản thân quay về tính cách có hơi
trẻ con, hắn muốn xóa tan khoảng cách giữa hai người đi một chút để tiện cho
việc “cua gái” sau này.

Nhìn Lâm Minh, nhìn nụ cười thân thiện như nắng ấm của hắn, nàng ta như sửng
người lại, có lẽ ngay lúc này, nàng ta không cảm nhận, nhưng con tim nhỏ yếu
có vô số xiềng xích u ám quấn quanh nàng đã đứt đi một vài chiếc, con tim nàng
như dần tìm lại được ánh sáng.


  • Ta…ta là Vân Linh.

Nàng cố hết sức nói ra tên bản thân.


  • Vân Linh, tên muội đẹp lắm!

Hắn lại giở ra chiêu bài.


  • Linh nhi, muội đói chưa, hay là chúng ta cùng đi ăn chung.

Hắn nhanh chóng gọi tên thân mật, rồi lại đổi chủ đề một cách nhanh chóng, hắn
muốn cho nàng ta không phải suy nghĩ quá nhiều.

Sau đó là bla….bla…(Tác mệt quá, thôi thì tời cho nó ảo chút, chuyện tình cảm
khó viết quá).

Qua một hồi nói chuyện, đàm điếm với cái biểu hiện giả tạo có một không hai
của Lâm Minh, rốt cuộc Vân Linh cũng dần bình tĩnh, nàng dần trở lại biểu hiện
cảm xúc bình thường, tuy nhiên nó lại có chút khuynh hướng thân thiết với Lâm
Minh, có lẽ mối liên kết của họ đã bắt đầu dần hình thành.


  • Vậy thôi thì sau nay muội cứ ở lại đây với ta, ta ngủ dưới đất, muội ngủ
    trên giường?

Nghe được lời kể lễ tứ cố vô thân cùng với nguyên nhân trốn vào nơi này của
Vân Linh, Lâm Minh đưa ra lời đề nghị, lời đề nghị này chắc chắn là hắn đã có
mưu đồ từ trước.


  • Không được, mẹ đã dạy ta rằng “nam nữ thụ thụ bất thân”, nam nữ không được
    quá gần nhau, nhất là chung một nhà.

Vân Linh có chút rụt rè nói, dù sao thì vẫn chưa quen thân với Lâm Minh lắm,
chẳng qua là nàng có chút hảo cảm với hắn mà thôi.


  • Vậy được rồi, để ta tìm phòng khác vậy, muội cứ yên tâm mà sống tại đây.

Lâm Minh hơi có chút buồn rầu, dụ gái không được rồi, thôi thì tìm cách khác,
tạm thời bây giờ cứ vun đắp trước.


  • Vậy có được không, ta nghe nói Lâm gia nào còn phòng trống, hay là để ta
    rời đi?.

Vân Linh nghe vậy liền phát hoảng, nàng cảm giác tội lỗi, vì dù sao thì tình
trạng nàng lúc này giống như cướp nơi ở của Lâm Minh vậy.


  • Không cần, Lâm gia này ta muốn ở chỗ nào là ở chỗ đó, muội không cần quan
    tâm. Sao rồi, có hay không cùng ta đi ăn trưa?

Hắn lại đánh lạc bằng chủ đề đi ăn, không nhắc lại chuyện nhà ở của nàng hay
là của hắn, nhưng mà hình như hắn có chút nói sai, giờ là trời chiều, có ăn
thì cũng phải ăn chiều chứ không phải ăn trưa.

Nhìn gương mặt đầy kiên định, hiền lành của Lâm Minh, nàng lại đột ngột cảm
thấy điều hắn nói, hắn sẽ làm được, bất giác nàng lại quên đi việc tội lỗi với
căn phòng, thay vào đó nào lại lo lắng hướng khác.


  • Ta xấu xí như vậy, ngươi không sợ ta gây trở ngại cho ngươi?

Nghe đến ăn trưa, nàng cũng rất đói, nhưng nhắc đến ra ngoài nàng lại buồn bã,
mặc cảm vì gương mặt xấu xí của nàng, Lâm Minh người tốt như vậy, nàng sợ Lâm
Minh sẽ gặp chuyện không hay, ngoài kia nàng biết có rất nhiều người hay chọc
ghẹo nàng, có khi lại liên lụy hắn.


  • Muội trong mắt ta liền không hề xấu chút nào. Muội yên tâm, rồi một ngày
    không xa, ta sẽ giúp muội trở về với gương mặt vốn có!


  • Vả lại, ta mà sợ cái gì sao? Chúng ta đi.


Đơn giản là biểu lộ gương mặt cười cợt, hắn lập tức chẳng cần ai cho phép mà
nắm tay Vân Linh mà rời đi khỏi phòng.

Rất là bất ngờ với hành động này của Lâm Minh, nhưng không hiểu sao, khi nhìn
bóng lưng hắn, Vân Linh có cảm giác an toàn khó tả, nàng bất giác không buông
tay hay giựt tay ra, thay vào đó nàng càng nắm chặc bàn tay hắn hơn, có vẻ sợ
hắn xa rời không chừng.

Hai người bắt đầu tay trong tay đi ra những con đường bên trong Lâm gia. (tình
cảm mịa gì ảo lòi, Tác gà v~)


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #35