Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Nhìn cái gì mà nhìn, cút về nhà hết đi, có tin ta mang người tới đạp từng
    nhà không?

Đảo ánh mắt không hề vui vẻ nhìn mọi người xung quanh, Vũ Uy hét toán lên như
thả trôi bớt những bực tức trong lòng, sau đó hắn biến mất theo một hướng trái
ngược với Lâm Minh.


  • Hình như hướng hắn đi là Lâm gia? Hừ, thì ra là con chó con của Lâm gia,
    ngươi chờ, rồi sẽ có ngày chúng ta còn gặp lại.

Đến bấy giờ, Vũ Uy mới sựt nhớ ra, Lâm Minh đúng là hướng theo con hẻm thuộc
phạm vi Lâm gia mà tiến, hắn thật không ngờ Lâm gia còn có người dám ló mặt ra
ngoài, ừm nghĩ lại, thì chắc là con cháu Lâm gia ra ngoài rèn luyện đến giờ
mới về, vậy cũng tốt, sau này còn cơ hội trả thù ngày hôm nay.

Mọi người nghe thế liền mạnh ai nấy trốn cho nhanh, Vu Dương trấn giờ đều là
của Vũ gia, người trong trấn sợ Vũ gia còn hơn sợ chết đói, tốt nhất là cái gì
liên quan Vũ gia đều phải trốn cho nhanh là tốt nhất.

Nhìn dòng người “về nhà”, lại nhìn hướng Lâm Minh rời đi, Như Ngọc cũng không
mấy để ý, nàng lại tiếp tục suy nghĩ chuyện gì đó mà như mất hồn đi về Vũ gia.
Tất cả đều trở lại bình thường.

Riêng Lâm Minh, hắn còn phải gặp khá nhiều rắc rối đang chờ phía trước.

….


  • Đứng lại!


  • Ngươi là ai?


Vừa đến trước của Lâm gia, hắn liền bị 6 người nam tử vóc dáng to con vây
quanh lại, ai nấy chắc chắn đều có vẻ mặt hùng hổ, dữ tợn, trong đó còn có một
nam tử cầm một thanh đao dài, trông đầy tính dọa người.


  • Ấy khoan, từ từ.

Không hỏi cũng biết cái tình cảnh trước mặt này là gì, Lâm Minh lập tức giơ
tay biểu thị sự chờ đợi, sau đó hắn vội loay hoay cơ thể từ trên xuống dưới
như đang tìm một thứ gì đó.


  • Ủa ủa…

Thêm một lần nữa sờ túi quần rách nát, rồi lại sờ men theo tới cái ngực tả
tơi, cuối cùng là lập tung cái túi vải đựng quần áo đầy lủng lổ, hắn nhăn nhó
bản mặt, cái thứ đó hình như hắn làm rơi mất trong quá trình “du lịch rừng
hoang”, cái lệnh bài của Lâm Sung.

Liếc qua một cái những bản mặt như muốn ăn thịt người, hắn truyền tin cho Đan
“cầu cứu”, hắn không muốn đổ máu, vì xét thế nào thì bọn người này đều làm
đúng chức trách, không thể đổ lỗi mà giết mất.(tính cách thay đổi một cách
chóng mặt)


  • Giỡn mặt với bọn ta!


  • Bắt hắn lôi vào tra khảo.


Không chờ đợi gì nữa, 6 tên nam tử to con này ngay lập tức kéo hắn vào thẳng
Lâm gia.

“Ầm” cửa lớn của Lâm gia đóng lại, kết thúc cho một quá trình co đầu rụt cổ
bấy lâu, Lâm gia sắp trở lại một cách đầy mạnh mẽ….

Bên trong Lâm gia,


  • Mấy vị đại ca chời chút, đừng nóng, rồi sẽ có người đến trả lại trong sạch
    cho ta.

Nằm trên vai một trên nam tử to con, Lâm Minh không hề cử động tay chân gì,
hắn chỉ là lên tiếng kêu bọn họ đợi, Lâm Sung đang trên đường đến.

Có lẽ do 6 người cho rằng thiếu niên 14, 15 tuổi này tu vi không đáng kể, nên
vác hắn trên vai một cách rất nhẹ nhàng, không hề lo lắng mà từng bước, từng
bước tiếng về “hình phạt đường”, có thể tên này là nội gián của Vũ gia, cần
phải tra tấn lấy lời khai.

Tuy nghĩ vậy, thế nhưng 5 người còn lại đều giáo giác nhìn chằm chằm mọi cử
động của Lâm Minh, để khi hắn muốn giở trò thì ngăn cản còn kịp.


  • Không cần đợi, ngươi rồi sẽ được trả lại sự “trong sạch” nhanh thôi.

Một tên năm tử trong đó cười lên như đùa nói khiến Lâm Minh cũng không biết
nói gì, thôi thì đợi người đến mọi việc sẽ rõ.

Bị khiêng trên vai, Lâm Minh đảo mắt qua quan cảnh Lâm gia sau hơn một năm,
hắn có chút thắc “Hình như dân số Lâm gia tăng lên hơi bị nhiều thì phải?”

Tuy ngày trước hắn không có nhìn mặt người Lâm gia, hay tìm hiểu về Lâm gia
quá nhiều, thế nhưng bằng vào cảm giác hắn vẫn có thể cảm nhận được sự khác
biệt về số lượng người giữa năm trước và năm này của Lâm gia.


  • Cha ơi, cha ơi.

Ngay lúc này, tự dưng lại có một đứa bé gái khoảng 8, 9 tuổi chạy về hướng 6
người nam tử, vẻ mặt non nớt không ngừng vui vẻ tươi cười nhìn tên nam tử đang
khiêng Lâm Minh mà gọi, có lẽ hai người là cha con.


  • Tiểu Ni, mau dừng lại.

Tên nam tử bên dưới Lâm Minh quát nhẹ,


  • Cha hiện đang làm nhiệm vụ, không thể chơi đừa với con được.

Bên ngoài thì hắn hắn túc nói, nhưng đôi mắt lại mong lung, hiền hòa nhìn bé
gái xinh xinh chỉ vừa dừng lại gần đó.


  • Vâng ạ.

Khuôn mặt bé gái xịu xuống buồn bả, nàng quay người rời đi.

Chưa hết, chưa hết, xung quanh lại bắt đầu ồn ào, Lâm Minh lại nhức đầu vô
cùng.


  • Mọi người ơi, người rừng này.


  • Tào lao, gian tế Vũ gia đấy, không thấy bị người áp giải à.


  • Vân muội, hay chúng ta đi theo, dám nghĩ là sẽ bị đem đến “hình phạt
    thường” xử tội thôi.


  • …..


Lâm Minh dù không muốn, nhưng vẫn nghe rõ từng chữ, từng âm thanh, ài… Hắn chỉ
biết than thở trong lòng, tất cả đều do hắn “đột ngột” xuất hiện tại Lâm gia,
cho dù là lúc trước hay lúc này, có lẽ hắn phải tìm ra một ngày nào đó mà làm
quên hết người Lâm gia, để sau này khi gặp hắn sẽ không cần ngạt nhiên đến
vậy.

“Ồ, cứu tinh tới”


  • Dừng lại.

Một tiếng quát to truyền đến, tiếp đó Lâm Sung “độc nhãn long” xuất hiện trong
bộ dạng như gà mắc đẻ, luống cuống vô cùng. Hắn không tin được rằng, bọn người
vô tri này lại dám đổi sử với chủ nhân hắn như vậy, phải nên trừng phạt thích
đáng cho mỗi người.


  • Gia…gia chủ.

6 người có chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Lâm Sung, nhưng cũng rất nhanh
liền bình tĩnh mà khom người hành lễ.


  • Thả người xuống, mau lên.

Lâm Sung không phát ra âm thanh quá to hoặc nhỏ, hắn chỉ là gằn giọng từng
chữ, từng chữ một rất rõ ràng, thế nhưng nhìn vào cái bản mặt hơi nhăn, già
già của hắn liền sẽ cảm giác được, án mạng sắp xảy ra.


  • Vâ…ng.

Không hiểu gì hết, nhưng bọn hắn rất sợ cái bản mặt này của Lâm Sung, bọn họ
nhanh chóng buôn Lâm Minh xuống.


  • Ta nói rồi, rất nhanh liền sẽ được trả lại sự trong sạch mà.

Phủi phủi tí quần áo như ra vẻ, Lâm Minh bình thường nhìn 6 người nói.

“Bốp”

“Bốp”

Không nói một lời, Lâm Sung ngay lập tức tát bay hai trong số sáu người nam
tử, khiến họ hộc một ngụm máu lớn mà bay ra xa xa. Sức mạnh của Luyện khí tầng
12, Luyện khí tầng 8, 9 như họ không thể đỡ được, bay ra xa đã còn là may mắn.


  • Dừng.

Ngay khí Lâm Sung chuẩn bị hạ tay tát tên thứ ba, Lâm Minh phản ứng có chút
chậm mà đưa tay ngăn chặn đòn tấn công khá mạnh mẽ của Lâm Sung, với kết quả
này, hắn khá là hài lòng, Lâm Sung vẫn còn nằm trong vùng kiểm soát.


  • Đi thôi, chúng ta còn vài thứ cần nói chuyện.

Bỏ tay Lâm Sung xuống, Lâm Minh quay người về một hướng mà rời đi, Lâm Sung
không nói một lời liền rời đi theo sau Lâm Minh, trông như một người hầu. Bỏ
lại nơi đó rất nhiều cặp mắt có hiếu kì, có kinh ngạc, có bất ngờ, cũng có sợ
hãi vì suýt bị dập nhìn theo bóng lưng hai người.


  • Dạo này, Vu Dương trấn có những chuyện gì xảy ra?


  • Lâm gia đang bị dồn ép?


Lâm Minh hết sức bình thường hỏi, hắn mặc dù không mấy biết tin tức Vu Dương
trấn thay đổi, thế nhưng nhìn vào nét mặt của nhiều người Lâm gia mà hắn vừa
liếc qua, đâu đó trên những nét mặt kia, đó là sự lo lắng, dè chừng, sợ hãi
một thứ gì đó.


  • Vâng thưa chủ nhân. Lâm gia đúng thật là đang bị chèn ép, cụ thể hơn thù
    Vũ gia…

Lâm Sung lộ vẻ sầu khổ, mái tóc đã có thêm nhiều sợi bạc trắng phấp phới trong
gió nhẹ, hắn dần kể lại sự tình hơn một năm qua. Cái ngày được tiên đoán đang
gần kề, chỉ hơn 3 tháng nữa thôi, liệu rằng có chủ nhân nơi đây, lời tiên tri
sẽ đúng đắn?

…..


  • Được rồi, ngươi về đi.

Sau khi nghe hết sự tình diễn biến của Vũ Dương trấn, Lâm Minh cũng không quá
mấy biểu hiện, hắn còn tưởng có Linh sư này nọ đến viếng thăm, nào ngờ chỉ là
một đám Luyện khí Vũ gia nổi loạn, đậu xanh.


  • À, nhớ là phái hai tên cùi cùi nào đó vác hai thùng nước lớn đến phòng ta,
    để ta tắm rửa.

Không quan tâm mấy, Lâm Minh muốn về phòng tắm rửa., nghỉ ngơi một giấc cho
khỏe người, tiếp đến là lịch trình chuẩn bị cho con đường lên Huyện, ừm, hình
như lúc nãy Lâm Sung có nói là cầu viện trợ từ người trên Huyện, vậy thì đợi
bọn người kia xuống liền “quá giang” lên Huyện.


  • Vâng.

Hơi cúi người với bóng Lâm Minh đang rời đi, Lâm Sung cũng bắt đầu trở lại với
công việc bản thân.

….

Chưa đến 3 phút trên con đường được xem như là vắng vẻ, không bóng người vì
đơn giản là ít người qua lại chỗ này, Lâm Minh lại đứng trước cái căn phòng
tồi tàn, rách nát mà bản thân đã có gần 13 năm nằm liệt tại giường bên trong,
hắn xem như là có chút xíu hoài niệm.

“Cấm”

Nhìn cái bảng với chữ “Cấm” to lớn được dựng bên ngoài phòng, Lâm Minh hơi gật
đầu, đây là yêu cầu trước khi đi của hắn với Lâm Sung, phòng hắn tuyệt không
để ai đụng đến.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #33