Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Lâm Minh nghe có người nói vậy, vẻ mặt liền không tốt, hắn không nói một lời
nhanh chóng liền rời đi, hắn cần phải ngay lập tức tắm rửa. tẩy trần cái cơ
thể này.
Không phải quái vật, hình như là người rừng.
Là Thạch Sanh đó mấy chế
WTH? Mày vừa nói gì?
….
Tiếng bàn tán lại bắt đầu, Lâm minh liền cảm thấy nhức đầu, bàn tư thế anh
hùng của hắn thì không nói, thế nhưng đừng có nói hắn theo kiểu không mấy tốt
đẹp này chứ, ài…
Khoan, nhìn kìa, hình như trên tay hắn là…
Phải rồi, đó là…
…Kiếm.
Phát hiện trên tay hắn còn mang đó một thanh kiếm không mấy sạch sẽ, mọi người
liền có lửa nóng trổi dậy, thế nhưng họ ngay lập tức bị dập tắt, vì họ thấy
trong đám người vây quanh cùng nhìn thấy thanh kiếm, có một nhóm 5 người thanh
thiếu niên, nhóm người này ai cũng biết, đó là con cháu Vũ gia, đại gia tộc
đang chuẩn bị nắm quyền hành cả Vu Dương trấn.
Tên thanh niên lớn tuổi nhất có thể gọi là người dẫn đầu trong nhóm cười tà
nhìn Lâm Minh, hắn cũng không ngờ cái số bản thân lại tốt vậy, vừa mới dạo một
vòng lại thu hoạch đến một thanh kiếm, dựa vào cha hắn là trưởng lão Vũ gia
kết hợp cùng với tu vi Luyện khí tầng 8 khi ở 19 tuổi như hắn, hắn chắc chắn
sẽ xin được gia tộc thanh kiếm này mà không cần phải đưa vào kho binh khí.
Dẫn đầu nhóm người, hắn tiến về phía Lâm Minh, bốn người hai nam, hai nữ cũng
nối bước, mặc dù biết là bọn họ không có cửa với thanh kiếm, thế nhưng bốn
người họ đi theo cho vui, không được?
Và đặc biệt, trong nhóm năm người này, có một thiếu nữ chỉ 16 tuổi nhưng lại
rất xinh đẹp, nàng vừa đẹp lại vừa mang tiếng tốt, trong trấn ai gặp nàng đều
kêu gọi một cách rất thân mật mà lại rất cung kính “Như Ngọc tiểu thư”, đúng,
nàng không ai khác mà chính là Vũ Như Ngọc, người đã từng tranh chấp con Mèo
meo với Lâm Minh hơn một năm trước.
Lâm Minh đảo mắt một vòng, lại nhìn về phía nhóm 5 người đang tiếp cận, cuối
cùng, hắn nhìn lên thanh kiếm “cùn” đã mang theo bên mình hơn một năm.
Hắn nhìn nhóm 5 người phía trước chỉ còn cách hắn hơn 10m, hắn giơ thanh
kiếm lên nói một câu, mà câu này hắn cũng không cần người khác trả lời.
“Vụt” âm thanh của thanh kiếm kêu lên trên không trung.
Lâm Minh đã quăng thanh kiếm, để nó bay trên không lăn lộn vài vòng.
“Kẹng keng” thanh kiếm rơi xuống đất, ngay trước mặt nhóm 5 người, thanh kiếm
không hề phản khán, nó nằm im nơi đó.
Lâm Minh không để ý, hắn rời đi về hướng Lâm phủ. Bỏ, hắn đúng là bỏ thanh
kiếm.
Bỏ thanh kiếm lại, không phải là vì hắn sợ bọn kia hay gia thế sau lưng bọn
chúng, hắn bỏ chỉ đơn giản vì ba lý do. Thứ nhất, hiện giờ hắn cảm thấy thân
thể có chút mệt mỏi vì đường xa, hắn muốn lập tức về tắm rửa, nghỉ ngơi một
giấc cho đã. Thứ hai, thanh kiếm hiện tại đối với hắn không quá mấy quan
trọng, bỏ thanh kiếm để đổi việc tránh khỏi rắc rối nhỏ có thể hóa lớn (giết
con, cha lại ra, cho nên rắc rối nhỏ có thể hóa lớn), hắn tiết kiệm được thời
gian. Thứ ba, là cái lý do quan trọng nhất, đó là hình tượng, hắn đã giết
người thì ít nhất cũng phải đẹp trai tí, thân thể bù xù thế này, hắn không
thích, về nghỉ cho khỏe, cái lý do này có vẻ hơi vô lý, nhưng thôi kệ.
Nói lý do, lý chấu thì như vậy, thế nhưng nếu bọn khỉ kia làm quá, hắn thịt
tất cả, còn chọc điên hắn lên thì con mẹ nó, máu đổ Vu Dương trấn.
Nhìn thanh kiếm, lại nhìn bóng lưng “khất cái” đang rời đi, nam thanh niên dẫn
đầu có tên là Vũ Uy cùng với cái tính cao ngạo, tự mãn lại bắt đầu ảo tưởng.
“Là sỉ nhục ta?” hành động quăng kiếm của Lâm Minh hắn tưởng ra rằng một người
đang quăng khúc xương bố thí cho con chó hoang, máu hắn nổi lên ùn ục.
Hắn lại nhìn về phía sau vài tên đệ tử Vũ gia giống hắn, hắn thấy vẻ mặt của
họ cũng giống hắn, đó là lửa giận nhìn bóng lưng Lâm Minh đang rời đi.
Cuối cùng, hắn nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt hiếu kì, ngạc nhiên của họ
hiện lên trong mắt hắn đó lại là sự chê chọc, cười nhục. Da mặt hắn co rút khó
coi, hắn muốn giết người.
Nhưng mà tóm lại thì đúng là Lâm Minh đang xỉ nhục bọn họ, cái kiểu vứt kiếm
thế thì ai chẳng hiểu, mẹ kiếp, cắt con cờ hắn.
Vũ Uy nói không quá lớn, nhưng âm thanh lại rõ từng chữ, từng chữ vang vọng
lòng người, nhìn vào thì ai cũng biết là hắn nổi máu.
Ngươi giỡn mặt với bọn ta?
Mẹ kiếp ngươi.
Hai tên thiếu niên phía sau cũng hét lên, bọn hắn đang rất giận, không ngờ bọn
hắn đường đường là con cháu Vũ gia lại bị sỉ nhục như vậy, móa nó.
Bên cạnh họ, thiếu nữ kia vẻ mặt không tốt đẹp thì có thể nhìn ra, còn Như
Ngọc thì như mới tỉnh ngủ sau tiếng hét, nàng còn không biết nãy giờ xảy ra
chuyện gì, có lẽ do nàng ngay từ đầu đến giờ đã quá bận tâm vào một vấn đề nào
đó, nàng hầu như là ngơ ngác ở lúc này.
Lâm Minh chỉ vừa đi được vài bước, dù nghe được tiếng la hét, hắn vẫn không
quay lại, hắn tiếp tục đi như không hề nghe thấy gì.
Nhưng mà cơ thể hắn lại tựa run run lên khó tả, từ phía sau không ai nhìn
thấy, hiện tại cái vẻ mặt cười nhếch mét đầy vẻ ác độc của hắn đang hiện, nó
giống như một thăng giết người hàng loạt vừa mới từ trại tâm thần đi ra.
“Come on baby, để ta xem các ngươi có gì” đó là những gì hắn muốn lúc này, lý
do, lý chấu lúc nãy chỉ là bịa, xỉ nhục người ta rồi giết người ta, thế nó mới
thú vị, khà khà. (Tác: não đã loạn chưa, tè hé)
Thấy Lâm Minh dường như không quan tâm lời nói bọn hắn, mà mặc dù hắn có nghe
hay không nghe thì cũng bị dập mà thôi, Vũ Uy đã muốn ra tay, hiện tại trong
Vu Dương trấn hắn muốn làm gì thì làm, giết ai thì giết, hãm ai thì hãm, gia
thế cho điều đó.
Vừa mới bước ra một bước đà để chuẩn bị bật thân thể một cách nhanh nhất đến
Lâm Minh, Vũ Như Ngọc liền ra ngăn cản, cái tính người tốt của nàng ta lại nổi
lên.
Nàng ngăn chặn Vũ Uy ra tay là vì nàng thấy Lâm Minh “run sợ”, nàng thấy tội
cho hắn, nàng cho rằng hắn tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, hỗn láo một chút
cũng là bình thường.
Nàng có vẻ đã nhầm lẫn việc run người vì cảm giác hưng phấn khi sắp giết người
với cảm giác run người lên vì sọ hãi.
Trong cơn nóng giận, hắn nào phân biệt ai ra ai, đưa tay định tác một phát thì
bắt gặp Như Ngọc đang đứng trước mặt, hắn tuy không muốn cứng người thế nhưng
hình ảnh một ai đó nhỏ tuổi hơn hắn thoáng hiện ra trong đầu khiến hắn buộc
phải cứng người, lơ quơ tát trúng Như Ngọc là hắn không xong.
Vũ Uy cố gắng phân định nguyên nhân vì sao hắn làm vậy để cái nữ tử chuyên lo
chuyện bao đồng này hiểu là hắn đang làm đúng, không cản hắn nữa.
Như Ngọc nói câu này liền khiến bốn người cùng mí mắt ai cũng phải giật giật,
đúng là từ phía sau có thấy hắn run run đấy, nhưng mà rõ ràng bần đầu là hắn
đang sỉ nhục chúng ta, cái này không thể bỏ qua, nếu không mặt mũi chúng ta,
mặt mũi Vũ gia để đâu.
Không nói đến bọn này, Lâm Minh vẫn đang đi càng ngày càng xa kia nghe được,
đôi chân cũng có chút khúc khuỷu như muốn ngã, hắn mà sợ đến nỗi phát run?
Hơi quay đầu nhìn lại, tiếc thay hắn không thấy mặt mũi Như Ngọc vì Như Ngọc
đang đứng chặn Vũ Uy, thành ra hắn chỉ là nhìn thấy dáng người thon gọn, đẹp
đẽ, uyển chuyền mà thôi, hắn tiếp tục rời đi, chuyện đó thì thôi kệ, đến được
thì dứt, không được thì cũng chẳng sao, về ngủ.
Nhìn Lâm Minh càng lúc càng khuất bóng, bốn người Vũ gia như tức điên lên mà
kêu “móa nó” không ngừng trong lòng.
Như Ngọc nói thế thì có nghĩa là nàng ta muốn xen vào chuyện này, dù có nói
thế nào thì nàng ta vẫn can ra cho bằng được, bốn người biết điều đó, và chỉ
tức tối trong lòng, bởi bọn hắn không dám làm gì Như Ngọc, Như Ngọc có quan hệ
đến một người, một người thiên tài vừa danh chấn Vu Dương trấn vừa qua.
Cắn răng đầy cay cú, nhẫn nhịn run tay mà lấy thanh kiếm nằm dưới đất, bốn
người bỏ mặt Như Ngọc mà tức tối rời đi, “mẹ nó, trời đánh thánh giựt nhà
ngươi, cái con quỷ”, cũng không biết câu này là chỉ Như Ngọc hay Lâm Minh.