Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Nói thế, hắn liền truyền linh lực vào phi thuyền khiến nó bay cao lên thêm
chút, trên 1m so với những ngọn cây bên dưới, đứng trên đây hắn đã đủ chững
kiến phim hay.
“Hử?”Lâm Minh chạy được gần đến nửa đường liền hơi có chút thắc mắc “Ba nhóc
con này định làm gì?”
Theo lẽ đáng lý Lâm Minh không thể thấy hoặc phát hiện ra vị trí của ba người
kia, thế nhưng nên nhớ rằng, hắn nhìn thì chỉ có một cái thân thể nhưng thật
chất lại là hai thân thể hòa trộn vào nhau với cùng một hồn chủ, và Đan là
người chia sẽ tầm nhìn, cảm ứng cho Lâm Minh khiến hắn có thể biết rõ mọi thứ
đang diễn ra trong khi hắn không hề ngẩng đầu nhìn bất cứ thứ gì.
Mặc dù vậy, dù biết là Đan có rất nhiều năng lực, Lâm Minh hắn vẫn luôn hạn
chế sử dụng sự chia sẽ, hắn có lẽ dùng Đan nhưng chỉ khi hắn cần, ngoài ra thì
đa số Đan chỉ là tập trung biến đổi dòng linh lực và còn làm nhiều “biến đổi”
khác, có nhìn thì cũng chỉ là xem cho vui, không hề lên tiếng hay truyền tin
gì cho Lâm Minh.
Trong trường hợp này, Đan chia sẽ thông tin vì đối phương là Linh sư, linh sư
có linh lực và linh lực là một sức mạnh không tầm thường, với sức lực Luyện
khí như Lâm Minh thì chắc chắn rằng sẽ quá khó khăn để thăm dò, truy tìm hoặc
phát hiện bọn họ khi bọn họ muốn ẩn mình, còn việc đánh nhau với Linh Sư là
chuyện hoàn toàn không thể, Linh lực không phải là một dạng sức mạnh đùa, dù
cho hắn có khí lực lên đến cả vạn vạn cân thì cũng không thể đấu tay đôi,
đương nhiên chuyện này sẽ không xảy ra, lên đến 3000 cân đối với Luyện khí
thường và 1 vạn cân chuẩn Luyện khí đã là cực hạn khí lực có thể tăng ở Luyện
khí cảnh, muốn khí lực tăng hơn nữa thì chỉ có thể đạt Linh Sư cảnh và phát
triển theo con đường “Luyện thể”, lúc đó mang vạn vạn cân thì chỉ một búng là
chết một Nhập Linh cảnh bình thường.
Thế nhưng, dù không đánh lại một Linh sư bình thường, Lâm Minh cùng với tu vi
Luyện khí vẫn có tự tin tránh né vài ba chiêu và duy trì được một khối thời
gian sống sót trước lúc kiệt sức mà bại. Linh lực tuy không thể thấy, trừ phi
có thuộc tính, hắn vẫn có thể cảm nhận được đôi chút đối phương sẽ thi triển
vào đâu nhờ vào việc đêm nào hắn cũng làm.
“Hình như cái phi thuyền đó là một sản phẩm của Nghệ linh sư…., ngon cơm, vậy
là ta sắp có đồ chơi mới” Lâm Minh vừa chạy vừa tính toán, trong đầu hắn tuy
nghĩ vậy nhưng cảm giác hắn không hề hưng phấn, nó vẫn cứ đờ đờ như người mệt
mỏi, buồn chán.
“Nhưng mà là nên đập bất tỉnh, đá đít đuổi đi hay là trực tiếp cho bọn chúng
về gặp cha ông bàn chuyện đầu thai?” Đây có lẽ là một thắc mắc khó được chọn
ngay trong hắn, bởi với hắn, ba chuyện trên là như nhau.
“Cơ hội sống lại nhờ vào cách ứng xử của các ngươi vậy” dùng thái độ đối xử
đời của đối phương để kết án là việc hắn thường dùng để giải quyết các vấn đề
lựa chọn này, nhưng lâu lâu hắn lại chỉ thích giết người khiến người tốt chết
oan không biết nhiêu lần.
Lâm Minh dự là chạy đến vị trí bên dưới chác thuyền chừng 200 liền bất ngờ
nhảy lên “chào hỏi” để tạo chút kinh ngạc cho ba người trên phi thuyền bằng gỗ
mộc mạc như con đò đưa rước trên sông, bỗng chốc…
“Mùi này là…linh khí nồng đậm thế này thì rất thích hợp cho Luyện khí cảnh,
Lâm Minh trúng số” cả Đan lẫn Lâm Minh đều có chút bất ngờ mà nghĩ như vậy,
hắn dần mườn tượng ra được điều gì đó, xem ra phi thuyền đến nơi này và tản ra
linh thức đều có nguyên nhân.
Hắn cũng không dám chắc suy đoán hiện tại như ẩn như hiện là đúng, bởi Linh sư
cần méo gì linh dược cấp thấp thế này, chẳng lẽ kiếm về cho con cháu ăn?, vô
lý, nhìn trẻ thế thì gia tộc chắc cũng phú ông rồi, linh dược cỡ này chắc chất
cả đống ở nhà, ra nơi nầy tìm kiếm làm gì,…hắn nghĩ ra nhiều hướng chỉ bởi hắn
không hề biết trong ba người đó có một người là Luyện khí cảnh.
Hắn không biết liền không phải hắn cùi, để nhìn ra đẳng cấp cảnh giới hắn cần
phải phát ra linh thức truy nhập cơ thể người cân kiểm tra dò xét, mà khi phát
ra linh thức hắn liền sẽ bị Linh sư phát hiện, hắn bại lộ một cách ngu ngốc,
thế thì
còn gì là bất ngờ.
“Xem ra cần phải chào hỏi rồi, nhưng trước khi đó….”
Nhìn trước mắt là một gốc cây mục nát với thân cây đã biến mất, còn lại duy
nhất là cái gốc rễ cao chưa đến nữa mét, nằm bên trong gốc rễ đó là một cái
cây mảnh khảnh, nhỏ bé nhiều nhánh với duy nhất một quả màu hồng đỏ lơ lửng
trên cái cành thứ hai từ trái đến qua, thứ ba từ dưới đếm lên.
Liên hệ Đan quan sát động tĩnh phi thuyền bên trên nằm khuất sau những tán lá
cây khá dày đặc, Lâm Minh bước một chân vào phạm vi bán kính 200m của cái gốc
cây mộc mạc kia.
“Ầm ầm” Mặt đất rung chuyển khá dữ dội trong một vùng bán kính, bao gồm phần
bên dưới chân Lâm Minh.
Lâm Minh nhanh chân đạp mạnh nơi đất bên dươi nhằm lấy lực mà bay vòng về phía
sau, đồng thời thoát khỏi phạm vi rung chuyển.
“Khrèo khào…” hắn vừa rời, mặt đất liền dần nứt ra, chớp mắt vỡ tung làm đất
đá gần đó bay vùn vụn nhiều phía, từ bên dưới một con mãng xà to lớn đưa cái
đầu cùng với một phần ba cái thân trồi lên, đôi mắt xanh lục như chứa đầy kịch
độc nhìn chằm chằm Lâm Minh trong giây lát.
Xuất hiện trước mắt Lâm Minh là một con rắn với làn da đen kịt, chưa biết đầu
cuối bao dài nhưng chỉ mới lộ ra một phần này cũng đã đủ khiến hắn phải ngước
cao đầu mà nhìn, nó cao đến 6m, rộng chừng 2m là ít, Lâm Minh bên dưới nhìn
đúng như bé nhỏ, một đứa con nít không sức chống cự.
Đây là con yếu thú to lớn nhất mà từ trước đến giờ hắn từng gặp trong rừng.
“Bọp, bọp” Nước miếng hay kịch độc từ đôi răng nanh dài nhọn, to bự hơn cả ngà
voi gấp vài lần rơi xuống vài bãi lớn.
“Cấp 13, gần thành Linh thú” Vội lưu lại hình ảnh cùng phân tích cấp bậc yêu
thú,
Lâm Minh lập tức dùng lực tác động mặt đất bay sang bên trái
“Rầm” cái bản mặt to bự của con mãng xà liền nện vào mảnh đất Lâm Minh vừa
đứng, mặt đát rung chuyển chớp nhoáng.
Chỉ liếc mắt duy nhất một cái ra sau, Lâm Minh nhanh chóng chạy thật nhanh
vòng theo bên trái, hắn cần kéo dài khoảng cách trong khi…
“Vù vù” Cái đầu con rắn đang rối rít chường, bò đuổi theo không dứt đến nỗi
“Rầm, rầm” đụng gãy ba cái cây liên tiếp mà nó không hề hứng, tốc độ của nó
không giảm truy lùng theo phía sau Lâm Minh.
“Tốc độ nhanh hơn ta 3 lần, dự tính 2 giây sau ta chắc chắn nằm trong miệng
nó” liếc xỏ về phía sau, hắn tính toán, dựa theo tốc độ hơn người thường của
hắn mà vẫn bị tốc độ con rắn bỏ xa, đủ thấy…. chẳng có gì đáng kinh người so
với hắn, đây chỉ là chuyện thường ở huyện, may là không nhanh hơn gấp 10, nếu
không buộc “Đan” phải ra tay.
Chỉ vừa qua một giây, Lâm Minh ngay lập tức dập đất thật mạnh mà lấy đà bật
lên cao ngược về phía sau để có thể bay qua được cái đầu cao đến hơn 1m khi nó
nằm xuống.
“Khè khè” hắn vừa đi, cái lưỡi như cây hai chỉa đầy sắc nhọn tựa như hình dáng
hai chiến binh to con cầm đại đao chém tới.
“Rặc phạch” một cái cây cao lớn chỉ vừa mới bên cạnh Lâm Minh không lâu liền
bị đánh bay mất nửa đoạn thân về phía xa.
“Hủy đi đôi mắt ngươi trước”
“Roạt” kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Minh uốn lên một đường cong đầy sự khéo léo trên
không trung mà đáp xuống ngay trên đỉnh đầu còn mãng xà.
“Ài, dù có mạnh hơn ta thế nào, thì ngươi vẫn chỉ là yêu thú, di chuyển với
ngươi rất đơn thuần”
Lâm Minh không ngần ngại mà lập tức cắm thanh kiếm vào con mắt trái của con
mãng xà. Kiếm vừa đâm đến chạm vào nhãn cầu mãng xà rồi ghim vào thật sâu cũng
là lúc Lâm Minh dứt khoát buông tay đạp chân phóng lên người mãng xà lấy đà
bay về phía một cái cây gần đó, tiếp đến hắn đạp đạp cái cây đó mà lấy hết sức
bay qua cái cây khác ở xa hơn chút, đến cây khác đó, hắn lại vẫn chưa cảm thấy
an toàn cho lắm, tay hắn vòng vòng cái cây khiến cơ thể xoay xoay, sau đó bật
nhảy cả thân mình về phía cái cây kế bên, hai tay nắm giơ lên nắm chặc cành
cây mà bản thân bắt được…
“Rạch” nhánh cây có lẽ hơi mục, hắn té xuống đất mà đau hết cả mông.
“Gào grào khàoooo….”
Mãng xà rít gào vì mù mắt là chín, đau đớn là mười, máu nó sực sôi, tức giận
tứ phía, hận thù muốn nuốt sống Lâm Minh mới xả được cơn giận…
Chỉ vừa chạm lấy tay chạm mông và nghe tiếng kêu
“Vù…” “Ầmm” tiếng gió cực mạnh cùng tiếng cây bị đánh nổ truyền đến
Lâm Minh chỉ trong nhánh mắt đạp vào cái cây phía trước mặt để làm thế bay ra
ngược phía sau.
“Ầm” Đôi chân hắn chỉ vừa cách cái cây làm đà 30cm thì ngay lúc đó một chiếc
đuôi to tổ chảng lại có gắng thêm một cái sừng trắng tinh nhọn hoắc đầy gai
chém ngang qua cái cây làm nó ngã xuống, phần đầu của cái sừng đầy gai nhọn
chỉ kém chưa đến 3cm là cứa ngang chân hắn.
Con mãng xà trong cơn “điên loạn” vì bị mù một bên mắt đã dùng cái đuôi to bự
quơ đi lung tung một mạch khắp nơi.
“Ầm ầm ầm”
Lăn lăn trên đất cỏ một đoạn, Lâm Minh dừng lại cơ thể mà lặng nghe từng tiếng
đổ ngã phia sau, hắn đứng dậy, đôi lộ vẻ tiếc nuối hiện ra, hắn có lẽ phải
dùng đến Đan giải quyết sự tình, Lâm Minh không đủ sức gánh nổi con yêu thú
cấp 13 này.