C16


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Vấn đề này…ta nghĩ là nên đi về hướng tây – nam…

Tên nam tử đầu tiên hơi suy nghĩ nói


  • Xì….

Nữ tử duy nhất trong nhóm đột ngột chen vào, tay nào đưa lên một ra dấu


  • Các ngươi nhìn.

Lấy được sự chú ý của ba nam tử, nàng dùng tay chỉ một thiếu niên đang đi đến
khiến ba người kia phải quay sang nhìn.

Trước mắt họ là một thiếu niên chỉ chừng 13, 14 tuổi, da trắng, mắt vô hồn,
trên vai đeo đó một gói đồ, đặc biệt trong tay thiếu niên cầm một thứ mà khiến
ai nhìn sơ sơ qua đều phải mở to mắt mà dõi theo, đó là một thanh kiếm, một
món binh khí. Thiếu niên này dường như đang hướng về phía cửa phía Nam mà
tiến, dự là muốn ra ngoài.

Lâm Minh nhìn như không hề để ý nhưng hắn đếm sơ sơ cũng đã có hơn 20 cặp mắt
dõi theo hắn, trong đó có hơn 10 cặp là đến từ mười mấy người đứng dưới cổng
phía Nam.

“Nào, hãy đến đây, hãy cho ta thấy các ngươi làm được gì” hắn có thể gọi là
cười lạnh trong lòng.


  • Thiếu niên này rất lạ mặt, hình như không phải con cháu thế gia mà chúng ta
    biết.


  • Hắn cũng không có người đi theo. Nếu là con cháu thé gia thì phải có cao
    tầng đi cùng khi muốn ra ngoài săn giết yêu thú, nhưng mà thiếu niên này không
    có, xem ra chỉ là thế lực đơn phương.


Hai tên nam tử nằm ở một góc khác mờ ám phân tích, nếu quả thật như điều bọn
chúng nghĩ, thì bọn chúng sắp làm một việc mà bất kì tu luyện giả mạnh mẽ mà
thiếu thốn vật chất đều phải làm.


  • Xem ra là một tên nhóc thiếu hiểu biết, lấy trộm đồ tốt mà gia đình cất
    giấu đem ra ngoài.


  • Tốt nhất là đợi hắn ra ngoài, càng xa nới này càng dễ hàng động.


Bọn chúng không muốn cướp trực tiếp tại trong trấn, bọn thế gia mà biết thì
không hề có lơi, họ chỉ đành đợi thiếu niên mặt trắng nếu ra ngoài thì phải
vào sâu nơi rừng, nơi đó mới dễ giải quyết mà không để ai thấy, đặc biệt là
hai đại gia tộc cùng hai gia tộc phụ thuộc.

Quay lại bốn người, ba nam, một nữ.


  • Nếu có được thanh vũ khí này, chúng ta sẽ đỡ tốn thời gian rất nhiều, vả
    lại nếu hợp sức chúng ta có thể đồ diệt một con yêu thú cấp cao.

Bọn họ bàn một cách nhỏ tiếng.


  • Chúng ta nên theo dõi kì biến, không ổn liền rút.

Nam tử giống như là nhóm trưởng, đưa ra quyết định.


  • Được.

Ai cũng nên hiểu vấn đề.

Tại phía xa, một tên người làm Vũ gia dự là đi mua thêm đồ ăn dự trữ nhưng khi
thấy Lâm Minh trong tay mang theo thanh kiếm liền nhanh chóng chạy về thông
báo, nói không chừng hắn sẽ được thưởng.

Lâm Minh ngang qua cửa trấn đi ra bên ngoài. Trước mặt hắn là một dãy rừng
toàn những cây cao to um tùm, che phủ khắp lối, từ đó có thể nghe được những
tiếng hót trong veo của bầy chim lấp ló.

Hắn không chừng chờ gì mấy, ngay lập tức tăng tốc chạy thật nhanh một mạch
theo đường thằng, khuất vào bóng rừng.


  • Đuổi theo.

Vài chục người đứng dưới cửa trấn đều đuổi theo, không để bị Lâm Minh cắt
đuôi, trong lòng họ phập phồng không yên bởi nhiều nguyên nhân.

…..


  • Làm sao có thể?

Nhìn Lâm Minh lúc nào cũng duy trì được khoảng cách với bọn người đuổi theo,
tất cả mọi người đều không thể tin được. Họ tuy không biết Lâm Minh tu vi thế
nào nhưng bằng vào độ tuổi, có thể đoán được thiếu niên cao lắm, thiên tài là
Luyện khí tầng 4, tầng 5, vậy thì làm sao tốc độ có thể nhanh bằng bọn họ
những người đã là Luyện khí ít nhất là tầng 6 trở lên.

Bọn họ không biết, tốc độ Lâm Minh được như vậy là do hắn đang mượn xíu xíu
linh lực của Đan truyền vào cơ thể, để hắn tăng lên cái tốc độ di chuyển, đơn
nhiên làm điều này, cơ thể hắn cũng có tổn thương nhất định, nhưng nó không
đáng kể, bởi linh lực cực kì, cự kì thấp.

Từ việc Lâm Minh và Đan làm, vậy mới thấy được sự chênh lệch giữa Luyện Khí
cảnh và Linh Sư cảnh cao to như thế nào, chỉ chút xíu xiu linh lực cũng đã đủ
bạ bệ bất cứ Luyện khí cấp thấp nào.


  • Tiếp tục truy.

Người đuổi theo lúc này đã có vài người bỏ cuộc, bởi họ thấy được những gương
mặt mà họ không thể chống lại để tranh giành, cũng có một vài người đột ngột
suy nghĩ đến sâu sa, họ nghĩ rằng nếu lấy được rồi thì sao, nếu còn có gia
đình tại Vu Dương trấn thì cuối cùng cũng phải giao lại cho Vũ gia hoặc Lâm
gia hai đại gia tộc, họ bỏ cuộc cho đỡ phí công.

Người tiếp tục đuổi theo, nhìn sơ thì như người ngu, nhưng thật ra họ lại
thông minh hơn, họ nếu chiếm được vũ khí thì tất nhiên cũng sẽ giao lại cho
hai đại gia tộc, nhưng có điều họ sẽ không giao liền, họ cần nó cho cuộc săn,
khi săn đủ rồi thì quay về, giao nộp cho hai đại gia tộc.

“Rút lui bớt rồi sao? Xem ra nên dừng lại” Lâm Minh quay về phía sau nhìn, hắn
quyết định là đã đến lúc có máu đổ, nếu chết ít người quá thì không thú vị,
một trò chơi mà quá ít người chơi thì không vui, rất mất hứng thú.

Chạy thêm được 1 phút, hắn dừng lại tại một nơi vắng vẻ, yên ắng, khoảnh trống
giữa các cây cũng khá lớn, đủ chừng 3m hơn, rất thích hợp cho việc giao tranh.
Tất nhiên là do khoảng trống nên lợi thế thuộc về Lâm Minh cùng với thanh kiếm
nơi tay nhiều hơn, nhưng mà có vẻ như không ai để ý điều này, bởi họ tin rằng,
một người từng chải qua rât nhiều cuộc chiến với yêu thú, có được rất nhiều
kinh nghiệm chiến đấu, tu vi lại cao hơn thiếu niên miệng còn hôi sữa, bọn hắn
không thua, hoặc cũng có thể là quên mất điều này.


  • Coi ngươi chạy nơi nào?

Thấy Lâm Minh dừng lại, bọn người đuổi theo thở phào, xem ra là tiểu tử này
thể lực cũng không nhiều, vừa mới chạy có hơn 10 phút thôi là đã mệt rồi.

Vừa đáp xuống xung quanh, hơn mười người đuổi theo đều tách riêng ra thành 4
phe đối lập nhau, chia thành 4 hướng đông, nam, tây, bắc, bao vây Lâm Minh
chính giữa. Nhìn thì tưởng là bao vây Lâm Minh là chính, nhưng thật ra bọn họ
cũng không chú ý Lâm Minh nhiều, ánh mắt thận trọng, đề phòng cũng không dành
cho hắn mà là dành cho ba nhóm người khác, Lâm Minh chỉ là một tên tiểu tử,
không dáng ngại.


  • Các ngươi nên buông tha cơ hội này đi, thanh kiếm vốn đã thuộc về chúng ta.

Một tên to cao, vai rộng trong nhóm 5 người chợt lên tiếng, theo hắn thấy thì
nhóm hắn đông người nhất, kiếm của tên tiểu tử này đơn nhiên là của bọn chúng.

Ba nhóm khác nhìn nhau liên hồi.


  • Đông người thì giỏi lắm sao.

Nam tử như đội trưởng trong nhóm bón người chợt cười khẩy.


  • Thước Lộ, nhóm ta và ngươi cùng hợp sức lại để chiếm thì như thế nào? Có
    được nó chúng ta liền cùng nhau đi săn, thành quả đạt được cũng chia đều cho
    hai bên.

Hắn liếc qua một nhóm 3 người đối diện nói, xem ra hai người dẫn đàu hai nhóm
này có vẻ quen biết.

Thuốc Lộ nghe vậy đều như có đều suy nghĩ, hắn nhìn nam tử đối diện lại nhìn
ra sau với hai người bạn đồng hàng trao đổi gì đó.


  • Thước Lộ, bộ ngươi nghĩ hắn sẽ thật sự hợp tác với ngươi, theo ta biết thì
    không nói đến hắn là Luyện khí tầng 9, ba thành viên còn lại đều là Luyện khí
    tầng 8 đầy kinh nghiệm chiến đấu.

Tên to cao chen vào, hắn đơn nhiên là không muốn hai nhóm kia hợp sức lại, nếu
vậ, nhóm hắn không thể tranh cùng.

Nhóm Thước Lộ đều như tràn đầy kinh ngạc, hắn nếu nhớ không lầm thì hai năm
trước, nhóm nam tử chỉ có hai Luyện khí tầng 8 cùng với hai Luyện khí tầng 7
giống bọn hắn, nhưng mà qua hai năm, không ngờ lại bị bọn chúng vượt mặt, xem
ra mén tí nữa thì bị lừa.


  • Ngươi, chó chết.

Bị phá kế hoạch, nam tử bực tức vô cùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên to cao.


  • Hay là chúng ta hợp tác, Thước Lộ ngươi thấy thế nào?

Một nhóm ba người với vẻ mặt âm trầm khác đột ngột nói, tên dẫn đầu ra vẻ rất
thận trọng, như là muốn nói “chúng ta đều chỉ có ba người, nếu hợp lại là ăn
chắc, còn nếu không thì chỉ có nước đứng nhìn hoặc bỏ đi mà thôi”.

Thật chất trong lòng tên này rất âm hiểm, hắn bề ngoài thể hiện như vậy, nhưng
đưa ra quyết định chọn nhóm Thước Lộ là hắn đã trải qua cả một quá trình phân
tích có lợi cho nhóm hắn, bởi hắn thấy được yếu điểm của nhóm Thước Lộ chỉ
thông qua một việc đơn giản, Thước Lộ bị nhóm trưởng hai nhóm khác dắt mũi.
Vả lại, trong nhóm Thước Lộ đều chỉ là Luyện Khí tầng 8 như nhóm hắn, trong
túi hắn cũng còn chừa vài que tăm có chứa chất kịch động của loàn rắn hổ.

Không để ba nhóm khác kinh ngạc, quay sang nhìn nhóm ba người còn lại, Lâm
Minh đột ngột lên tiếng


  • Không cần lập nhóm gì đâu, vì cho dù có lập hay không, các ngươi vẫn sẽ
    cùng nhau chôn xương tại nơi này.

Hắn bình thường, nhẹ nhàng nói to rõ từng chữ.

Mọi người từ bốn phía đều nhìn chằm chằm.


  • Tiểu tử miệng còn chưa hết hôi sữa mà cũng dám nói như thế, ngươi rất can
    đảm.

Hơi kinh ngạc chút, tên to cao, vai rộng không vui nói, hắn không ngờ một tên
thua hắn đến 25 tuổi, còn là con nít lại dám nói năng lỗ mãng như vậy, chưa kể
tiểu tử này đang còn là thế yếu nữa chứ, đáng lẽ, tiểu tử nên giao ra thanh
kiếm rồi xin tha mạng mới đúng.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #16