Sống Lại Ở Vu Dương Trấn.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Con người khi sinh ra vốn đã được tự nhiên định đoạt, một, có “linh căn” trở
thành cường giả, vung tay một phát mưa rơi, múa đổ, hai, không có “linh căn”,
trở thành người thường, gia đình đời đời bị ức hiếp, không thể trở mình, tính
mạng không nơi tay, sinh ra có cái mạng đã sánh ngang với con kiến, vạn kiếp
bất phục…

Vu Dương trấn, Vũ gia,


  • Không có ấn ký, tại sao lại không có ấn ký?

Một vị trung niên tầm hơn ngũ tuần, trên tay bế một đứa bé có đôi mắt nhắm
chặc chưa từng mở, hai mắt lão nhìn chằm chằm ngực đứa bé, đôi mắt như bốc
hỏa. Con dâu lão, không ngờ lại sinh ra một đứa bé không hề có ấn ký, tức
không hề có linh căn, nói trắng ra hơn là nó không hề có khả năng tu luyện,
định trước là phế vật, người thường.

Nhưng mà cái điều khiến lão bốc hỏa nơi đây chính là, con trai hắn là một tu
luyện giả thiên tài, hắn ngày xưa cũng vậy, linh căn lại được tiếng di truyền,
cha truyền con nối, vậy tại sao con dâu của hắn lại sinh ra một đứa con không
có linh căn, điều này chỉ có thể nói lên một điều, con trai hắn bị cắm sừng,
còn lão thì bị nhổ râu.


  • Tại sao, tại sao, mau trả lời ta !

Lão hét lên, quăng đứa bé trở về mới mẫu thân của nó còn nằm trên giường đầy
mệt mỏi, nước mắt nàng chảy ra nhiều lắm.


  • Con…con…

Nàng nhanh tay đón đỡ, dịu dàng ôm đứa bé vào lòng, sắc mặt nàng trắng bạch,
đôi môi khô khốc run lên, tí tách từng giọt nước lăng xuống nơi gò má mà nói
không nên lời, nàng không hiểu vì sao lại như vậy, nàng xin thề nàng trước nay
chỉ yêu có một mình Vũ Phong, không hề gian dối, phản bội.


  • Kìa Vũ huynh, đừng nóng vội, con ta chắc chắn không hề làm chuyện gian díu,
    cái này có thể là nguyên nhân khác, là nguyên nhân khác mà thôi, huynh phải
    tin cha con chúng ta.

Kế bên giường, một trung niên khác cũng tầm ngũ tuần, vẻ mặt đầy sốt sắn, lo
âu. Lão chính là cha ruột của thiếu phụ nằm trên giường, xui gia với trung
niên kia.


  • Đúng, đúng rồi, chúng ta thử máu, thử máu là biết ngay thôi.

Lão hoàn toàn tin tưởng vào sự trong sạch của con gái mình, đây là quyết sách
đích yếu cần phải làm ngay bây giờ, nếu không, gia tộc nhỏ nhoi của lão phải
hứng chịu lửa giận của Vũ gia. Tuy đích xác là chuyện đứa trẻ này rất kì lạ
nhưng mà chính tay lão là người nuôi con gái từ nhỏ đến lớn, lão biết tính
nàng ra sao, ngoan, hiền thế nào, lão không tin chuyện con lão có ngoại tình
với người khác, lão tuyệt đối tin là do vấn đề khác nên đứa trẻ mới như vậy,
chuyện lạ trên đời cũng có rất nhiều mà.


  • Được, ta cho hai cha con ngươi toại nguyện.


  • Người đâu, mang chậu nước tới đây mau.


Gương mặt lão trung niên kia đầy dữ tợn nhìn hai cha con, nếu kết quả chỉ ra
là ngoại tình thì lão lập tức cho người san bằng Mộc gia.

Ít lâu sau,


  • Vũ huynh thấy không, là một thể, con ta không hề có ngoại tình gì đâu.

Nhìn hai giọt máu của trung niên ngũ tuần họ Vũ cùng với đứa trẻ hòa vào nhau
như cùng một nơi xuất xứ, trung niên họ Mộc vui vẻ hẳn lên, hắn hiện tại không
có quan tâm là cháu hắn sau này trở thành phế vật, thường nhân, hắn bây giờ
chỉ quan tâm giải oan cho con hắn, tránh nguy cơ diệt tộc thôi.

Trung niên họ Vũ nhìn tình cảnh trong chậu nước, sắc mặt tuy có chút khá hơn,
tức giận hơi ngui ngoa nhưng mà thay vào đó lại có chút buồn phiền, cháu hắn
tại sao lại thành ra thế này, làm sao có thể như thế được, sau này Vũ gia của
hắn phải sống sao đây trước miệng đời, trước mặt kẻ đối địch Lâm gia. Hắn, con
hắn điều là tu luyện giả thiên tài, cháu hắn lại là phế vật, thường nhân ?

Cấm, cấm, cấm, phong bế, phong bế, phong bế, hắn phải cần làm những điều này
ngay bây giờ, nếu không thiên hạ biết được sẽ chê cười, mặt mũi hắn và Vũ gia
đều mất sạch, danh tiếng mất, tinh thần Vũ gia sẽ sa sút, là cơ hội lớn để Lâm
gia nuốt gọn Vũ gia. Hắn là gia chủ đương nhiệm nên cần phải làm điều này.


  • Hừ.

Lão quay người bỏ đi, rời khỏi căn phòng mất mặt này.

Chỉ vài mươi phút sau, tất cả những ai biết chuyện, nếu là người nhà đều buộc
câm như hến, buộc phải quên đi trí nhớ này, còn là người ngoài, 6 thị nữ, 2
gia đinh, 1 người làm đứng bên ngoài trực cửa đều phải chết.

Cùng lúc đó, tin tức Mộc Vận, nương tử của thiên tài Vũ Phong qua đời vì lý do
sinh khó, cả mẹ lẫn con đều mất truyền đi khắp Vu Dương trấn, không nhà nào
không biết.

Tối đêm đó, Mộc Vận cùng với đứa con phế vật của mình theo chân cha chốn về
Mộc gia, từ nay về sau thay tên giữ họ, không còn là Mộc Vận nữa.

Hai ngày sau, Mộc gia,


  • Phế nhân, là phế nhân.

Nhìn đứa trẻ nhắm mắt, không hề cựa quậy trong cái nôi đung đưa, trung niên họ
Mộc như cười lại như khóc lẩm bẩm, hắn trông chán nản vô cùng.

Kể từ lúc sinh ra, tính luôn đến ngày hôm nay đã là ba ngày, đứa bé không có
khả năng tu luyện kia lại chưa một lần động đậy ngón tay, bàn chân, chưa hề
khóc lên một tiếng, chưa hề mở mắt nhìn gì một cái, có chẳng chỉ có bản năng
hít thở, bú sữa được kê vào miệng, đi tiêu không báo trước.

Đứa trẻ bây giờ đã không còn là phế vật, thường nhân nữa, nó bây giờ đã là phế
nhân không hơn không kém.

Giây lát sau, đầu lão xoay chuyển, đôi mắt đầy quả quyết nhìn con gái hắn vẫn
còn khóc lóc, thương tiếc trước tình trạng con của nàng.


  • Con gái, chúng ta phải bỏ nó thôi.

Lão nói.

Mộc Vân điếng người, ngơ ngác nhìn cha nàng, sau đó, ngay lập tức nàng lấy con
từ trong nôi ra ôm chặc vào trong người. Cơ thể dần tiến xa ra phía sau, đôi
mắt sợ hãi hoang mang


  • Không…đừng làm điều đó với con con…cha không nên, con không muốn.


  • Con à con, ta biết, ta biết mà, con rất thương nó, nó là máu thịt của con.


Nhưng mà, nó là phế nhân, lớn lên cũng chẳng làm được gì tích sự, chỉ có nằm
dài như thế này cho đến chết.

Lão ra lời khuyên, lão cũng vì muốn tốt cho con lão.


  • Bây giờ con còn trẻ, còn đẹp, còn có thể sinh đứa khác, phải bỏ nó, bỏ nó
    đi thôi. Nếu ta nhớ không lầm, Vũ Phong rất yêu con, đợi khi hắn về, ta sẽ tìm
    cách đưa con trở về Vũ gia.


  • Không, không, con không bỏ, không bỏ, nó là con của con, là đứa hài tử tội
    nghiệp, đáng thương nhất trên đời, nó cần tình yêu thương của con để giúp nó,
    nó cần còn và con cũng càn nó, cha đừng làm vậy.


Nàng ta quả quyết từ chối trong nước mắt, ôm con không rời, hầu như không để
ra sơ hở nào, nàng sợ chỉ cần nàng hơi lỏng tay, cha nàng sẽ ngay lập tức cướp
nó đi khỏi tay nàng.

Thấy vậy, trung niên trong đầu tiếp tục suy nghĩ cách, hắn nhất quyết phải vứt
bỏ đứa nhỏ này. Lúc sau, hắn thở dài bỏ đi.

Đêm đã khuya,


  • Thổi thuốc vào, nhanh lên.

Vài bóng đem vây quanh phòng của Mộc Vân, một giọng nói truyền ra.

Hai phút sau,

"Kẹtttttt" tiếng cửa phòng mở ra.

Lát sau,


  • Đem nó đi vứt đâu đó càng xa càng tốt, hoặc giết luôn cũng được, nhớ là
    phải gọn gàng.

Một bóng đen bế một bóng đen nhỏ nói với hai bóng đen khác.


  • Vâng.

Hai người nhanh chóng mang theo bóng nhỏ rời đi.


  • Xin lỗi, ta cũng chỉ muốn tốt cho con.

Một tiếng thở dài biến mất trong màn đêm…

Hai bóng đêm vụt đi trong đêm,


  • Chúng ta thật là phải vứt nó hay sao ? Ta cảm thấy nó thật tội nghiệp.


  • Chịu thôi, gia chủ đã nói thì ta phải làm, kể ra đứa nhỏ này cũng thật đáng
    thương, đã không thể tu luyện mà lại còn là phế nhân, ài.


  • Được rồi, phía trước là rừng hoang, với năng lực của chúng chỉ đến sâu 700m
    là cùng, hơn nữa là không xong với bọn thú dữ.


  • Nhóc con, bọn ta xin lỗi.


Bóng đen nhìn đứa nhỏ trên tay, trong lòng có niềm tiếc nuối.

Lâu sau,


  • Để đây thôi. Chúng ta nên quay về được rồi.

Dự quay lưng rời đi, bỗng một trong hai bóng đen thấy một đóm lửa lập lèo
không xa như đang tiến đến nơi này.


  • Mau núp.

Nói nhỏ một tiếng, hai bóng đen liền phi lên cây cao, bất động dòm ngó xuống
dưới.


  • Gia chủ, có thật là đến nơi này?

Một giọng nói từ xa vang đến gần.


  • Không sai được, cha ta trước khi qua đời đã chỉ định, ngày hôm nay chắc
    chắn phải đến nơi này.

Một giọng trầm trầm mang đầy vẻ của người trung niên vang lên, tiếp đến bọn họ
đã tiến đến bên dưới gốc cây mà đứa trẻ bị vứt bỏ.


  • Gia chủ, mau nhìn, bên dưới gốc cây có một đứa bé.

Một người khác trong đoàn ba người này nhanh mắt nhìn thấy vật lạ dưới cây
liền hô lên.

Vị trung niên dẫn đầu nhíu mày, lập tức nhìn theo hướng người kia chỉ ngay lập
tức thấy đứa trẻ bị bỏ dưới cây, hắn kinh ngạc thốt lên.


  • Đây là, chẳng lẽ tất cả điều cha ta nói đều là thật sự.

Hắn nhanh chóng bế đứa trẻ lên, nhẹ nhàng vuốt mặt trắng nỏn nà của đứa bé.
“Còn thở, còn sống, nhưng mà đứa bé này thật khác lạ, mà thôi kệ, cứ theo lời
ông già mà làm” hắn nghĩ thầm.

Nghe vậy, hai người phía sau tính tò mò nổi lên càng thêm mạnh mẽ. Từ lúc đến
đây cùng với gia chủ, trong lòng bọn họ rất hiếu kì rồi, giờ thêm câu này lại
khiến bọn hắn không kiềm chế được nữa.


  • Gia chủ, rốt cuộc chuyện là như thế nào, mau kể cho hai bọn ta nghe với,
    không lẽ người không tin tưởng chúng ta sao?

Hai người liếc mắt nhau, một người đại diện lên tiếng.

Trung niên quay đầu nhìn hai người, trong đầu suy nghĩ liên tục, giây lát sau
hắn thở ra mộ hơi.


  • Đã vậy, ta cũng không giấu các ngươi, nhưng mà nên nhớ là chuyện này phải
    giữ kín cho đến khi chết, hiểu chứ?

Hai nam tử tầm gần 40 này kể ra cũng đã theo hắn rất lâu, tính toán cũng đã
được 33 năm, hai người quả thật rất trung thành với hắn đến hiện tại, nghĩ ra
hắn không cần dấu diếm họ.


  • Vâng.

Hai người nhanh chóng gật đầu, im lặng lắng nghe trung niên kể.
“Là Lâm Sung, gia chủ Lâm gia”, hai bóng đen trên kia nhìn mãi hồi lâu liền đổ
mồ hôi hột, vừa sợ bị phát hiện, kết quả là chết, lại vừa tò mò nghe bọn người
bên dưới kể.


  • Chuyện này, mà khoan, các ngươi dò khắp xung quanh xem còn vật gì hay thứ
    gì khác không.

Hai người tuy cục hứng nhưng mà cũng phải làm theo, ba người chia nhau ra dò
dò.

Lát sau,


  • Không có gì.


  • Không có.


Hai người báo cáo, may là bọn chúng chỉ dò bên dưới, không dò trên cây, nếu
không sẽ có án mạng.


  • Vậy chắc là không sai. Đi, chúng ta vừa đi vừa kể.

Lâm Sung tỏ vẻ, sau đó ba người quay về, càng lúc càng xa cái cây có hai bóng
đen.


  • Chúng ta nên làm gì đây, có hay không theo dõi bọn chúng.

Thấy bọn người đi khá xa, một tên bóng đen hỏi nhỏ.


  • Không được, Lâm Sung không phải dạng vừa, chỉ cần sơ suất chốc lát liền sẽ
    đi tong cái mạng trong tay hắn. Chúng ta tốt nhất là nên ở nơi này thêm chút,
    sau đó nhanh chóng quanh về báo cáo.

Tên bóng đen còn lại bình tĩnh phân tích tình hình, mang tiếng hai từ “gia
chủ” ai cũng đều là Luyện khí tầng 12 gần như đỉnh phong trở lên, hai cái
luyện khí tầng 8 như bọn chúng không phải đối thủ, nếu đụng độ bọn hắn chẳng
khác nào con kiến bị chà đạp cho đến chết.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #1