Trường Hà Trấn.


Người đăng: caokien333

Đế Triều Thập Vực, Thanh Vực, Thanh Hà giới . Thanh Hà Giới là một tiểu giới
nhỏ ở phía Tây Thanh Vực một trong hai vực của Thanh Thiên Đế Quốc, một trong
5 Đế Quốc của Đế Triều do Thanh Đế lập nên cùng bốn vị Đại Đế khác là Bạch
Đế,Viêm Đế,Hoàng Đế cùng với Hắc Đế .Ngược về dòng lịch sử mà nói Đế Triều so
với Thánh Triều lại càng cổ Lão, Đế Triều xuất hiện ở thời đại thượng cổ sau
khi Tam Hoàng biến mất, Ngũ Đế quật khởi nắm giữ vận mệnh của Nhân Tộc.

Thanh Hà Giới chỉ là một tiểu giới không có bất kỳ đặc thù gì, nó nằm sát bên
biên giới của Thanh Thiên Đế Quốc và Viêm Dương Đế Quốc, thêm vào đó nó lại
không năm trong lộ tuyến giao thương của các đại thành nên ít có người tới nơi
này. Trường Hà Trấn nằm tại Thanh Diệp Quận của Thanh Hà Giới, nơi đây lại
càng là một nơi khỉ ho cò gáy, nơi đây chỉ nổi danh một tí nhờ Thanh Diệp trà
cũng xem như một loại đặc sản của Thanh Hà giới.

Tiểu Minh Từ đang rất chán nản, hắn vào rừng đã mười hai ngày rồi mà kiếm
được chưa tới 1 lạng Thanh Diệp Thảo, lương khô cũng hết nhưng nếu hắn trở về
thế nào phụ thân hắn cũng mắng hắn một trận, đang suy nghĩ cách nào để giao
phó với phụ thân ,hắn ta nhìn thấy từ xa một thiếu niên đang từ từ đi lại ,
thiếu niên này niên kỉ không lớn chỉ độ 14 ,15 tuổi ngũ quan tươi sáng nhưng
trắng bệch ,thân thể gầy yếu.

“Vị tiểu ca này, có thể chỉ cho tiểu đệ đường đến Trường Hà Trấn không “
Thiếu niên chấp tay nhẹ giọng nói.

Tiểu Minh Tử cười cười nói “Nhà ta ở Trường Hà Trấn này, tiểu đệ cứ đi theo
ta lão huynh sẽ dẫn ngươi đến đó”, mặc dù hắn ta không đang không vui nhưng
phụ thân đã từng nói đã là nam nhi thì phải cố gắng giúp đỡ người khác.

-“Vậy làm phiền tiểu ca” Thiếu niên ngây ngô cười tay.

Thiếu Niên theo sự dẫn đường của Tiểu Minh Tử tới Trường Hà Trấn . Trường Hà
Trấn nằm rừng, trong trấn không nhiều người lắm ,nơi đông nhất trong trấn có
lẽ chính là trà lâu, du khách hoặc thương khách nếu có đến Trường Hà Trấn thì
có lẽ tới chính phần là để thưởng trà. Tiểu Minh Tử quay lại hỏi thiếu niên :
“Tiểu huynh đệ đến Trường Hà Trấn là để thưởng trà hay là có việc gì cứ nói ra
, truyện trong Trường Hà Trấn này mấy ai hiểu rõ hơn lão Minh ta ?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút nói : “ tiểu đệ đến Trường Hà Trấn là muốn tìm
một người tên Trần Huyền không biết tiểu ca có bao giờ nghe thấy chưa”.

-“Tiểu đệ muốn tìm Trần Lão à, đệ tìm lão có việc gì “ Tiểu Minh Tử ngạc nhiên.

-“Tiền bối nhà đệ với Trần Huyền tiền bối từng chí giao, đệ phụng mệnh trong nhà đi tìm lão”

Tiểu Minh Tử gật đầu nói : “ nhà Trần Lão nằm ở con hẻm nhỏ cuối đường, đệ
cũng cẩn trọng nhé, Trần Lão nổi tiếng tính tình cổ quái khó gần ,ta đây từ
nhỏ tới lớn cũng gặp được ông ấy không quá vài lần.”

-“Đa tạ tiểu ca” thiếu niên chắp tay cảm tạ rồi bước về phía cuối đường.

Căn nhà của Trần Lão đầu không lớn lắm, nhà được lớp mái gỗ sơn trắng có một
khoản sân nhỏ . Căn nhà nằm trong hẻm vắng nếu không cố ý tìm thì có lẽ chả ai
chú ý tới căn nhà này . Thiếu niên bước tới trước cửa nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ
ba tiếng.

-“Ai đó” trong nhà có tiếng vọng ra, một lão đầu từ từ mở cửa nhìn ra với ánh mắt dò xét, một lúc sau lão ta cất tiếng hỏi với giọng khàn khàn : “ nhà người tới đây có việc gì? “

-“Ta tới tìm nhà người” thiếu niên nở nụ cười, nụ cười như cảm giác gặp lại mợ người thân đã lâu không gặp.

-“Ta với ngươi có quen biết sao, đừng để lão phu đuổi đi” Trần lão đầu lườm hắn nói lớn rồi định đóng cửa lại, lão ta chắc chắn rằng không có quen với một tiểu tử như thế, ít nhất lúc lão quy ẩn tiểu tử thậm chí phụ thân hắn còn chưa ra đời.

Thiếu Niên cười cười chặn cửa nói : “ ngươi vẫn như nóng tinh như ngày nào đấy
Huyết Lão “.

Trần lão đầu khựng người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào thiếu niên, uy áp
mấy mươi năm lão không dùng đến tuông ra, chỉ riêng uy áp này có thể làm cho
Danh Nhân cảnh thất hồn lạc phách nhưng thiếu niên trước mặt vẫn bình thản như
không .”người là người nào ?” Trần lão đầu giọng nói không còn khàn khàn khó
nghe như trước thay vào đó là một giọng nói hùng hồn, mạnh mẽ.

-“ta có thể vào nhà trước không, ta một đường tới đây mấy ngày rồi không được nghỉ “ thiếu niên cười cười nói.

Trần lão đầu im lặng hồi lâu cuối cùng gật đầu mở hé của đủ cho thiếu niên đi
vào rồi ngay lặp tức đóng cửa lại, sân nhà lão rất sạch sẽ không có một thứ
gì khác chỉ có một bộ bàn ghế đá phía trên có một bộ ấm trà vừa đun hương thơm
thoang thoảng.

Thiếu niên yên lặng ngồi vào ghế ,tay cầm ấm trà rót một ly rồi đưa trà lên
hít một hơi sâu cuối cùng mới trận rãi uống. Trần lão đầu cũng ngồi xuống ghế
, ánh mắt lão mờ mịt và đầy nghi ngờ như đang cố gắng suy ra thân phận của
người thiếu niên.

Cuối cùng không nhịn được nữa Trần lão đầu lên tiếng hỏi : “nhà người rốt cuộc
là ai ?”.

Thiếu niên cuối cùng vẫn không trả lời vẫn ngồi thưởng thức ly trà, một lúc
lâu sau thiếu niên mới từ từ lên tiếng : “Nhân sinh mỗi người một khác, ta
bây giờ mới thật sự hiểu được lựa chọn của ngươi, chả trách năm ấy ngươi lại
xin ta nhận nhiệm vụ này, quả thật là đáng lắm đáng lắm” nói rồi thiếu niên
cười to ba tiếng.

Trần lão đầu nghe tới đây bỗng nhiên biến sắc quỳ xuống cất tiếng :”thuộc hạ
Huyết Vô Thường có lỗi không nhận ra chân thân chủ thượng mong chủ thượng
trách tội”

Đúng vậy lão chính là Huyết Vô Thường một trong Thập Nhị Vô Thường của Tà Tông
, năm đó nhận lệnh của Tà Đế quy ẩn giang hồ để thực hiện một nhiệm vụ bí mật
và thiếu niên bệnh tật yếu đuối này lại chính là tà trung chi tà, vạn tà chi
chủ : Tà Đế đã mất tích 17 năm về trước.

Thiếu niên mỉm cười khoát tay nói : “ không biết không có tội, nhà ngươi cũng
đứng lên đi mấy năm nay nhà người cũng khổ cực rồi”.

Huyết Vô Thường chắp tay nói : “ không khổ cực ,không khổ cực lão huyết có thể
có được cuộc sống bình yên thế này là ước nguyện lớn nhất trong đời của thuộc
hạ rồi, so với những huynh đệ khác thuộc hạ chẳng qua chỉ là một tên sợ chết”
nói rồi cuối đầu thở dài.

Thiếu niên cũng hồi tưởng một chút rồi thở dài nói : “người không nói ta cũng
biết so với việc làm một lão nhân lẩm cẩm chỉ biết uống trà, đọc sách rồi ươm
trà qua ngày người lại càng muốn cùng các huynh đệ vào sinh ra tử chiến một
trận thống khoái, ài mới ngày nào chúng ta tới nơi này còn dừng lại uống trà
, Lão Cốt còn bảo là sau này bá nghiệp thành nhất định sẽ quay trở lại chiếm
nơi này vì loại trà này “

Huyết Vô Thường vội động viên : “ đại nhân đừng nói thế, mười hai huynh đệ
chúng thần chính là do ngày nâng đỡ chiếu cố qua bao lần huyết chiến mới có
được thành tựu, không có ngài có lẽ mười hai huynh đệ chúng thần vẫn chỉ là
một bọn thổ phỉ hay gia nô cho người khác, có thể vì ngày mà chữa bệnh thì cho
dù chúng ta hồn phi phách tán chúng ta đều chấp nhận”.

Tà Đế thở dài, có thể nói hắn có được ngày hôm nay tất cả cũng nhờ căng bệnh
này của hắn . Hắn sinh ra trong một gia đình tiểu quan ở Tiểu Hoa Quốc, một
quốc gia nhỏ của Tiên Giới, năm hắn mười hai tuổi hắn được một vị Khí sư phát
hiện và thu làm đệ tử, vị Khí Sư ấy nói hắn có tinh thần cùng nghị lực hiếm
thấy, là đỉnh cao tư chất của Tinh Thần Sư thế nhưng từ trên đỉnh vinh quang
hắn lại bị đá xuống vực sau, năm mười tám tuổi hắn lần đầu phát tác đại bệnh
, sư phụ hắn vì hắn không tiếc mọi giá cuối cùng mời được một vị Thần Y tới
chữa bệnh cho hắn, vị Thần Y ấy xem xong cũng thở dài nói, hắn chính là bị
đứng thứ nhất trong mười đại tuyệt kiếp Thiên Tàn Thể, cứ mỗi mười tám năm hắn
sẽ gặp một lần Thiên Tàn Kiếp, Thiên Tàn Kiếp này mang đến nổi đau tột độ ,
cho dù may mắn sống sót qua được đại kiếp này thì mỗi lần chủ thể sẽ bị tàn đi
một phần thân thể, cho đến khi nào chủ thể tàn hết tứ chi, ngũ giác cũng
chính là lúc chủ thể tàn mệnh.

Chưa được bao lâu tai họa lại ập tới, sư phụ hắn vì muốn giúp hắn chống lại
Tàn Kiếp đã dùng hết tinh lực chế tạo ra một chiếc mặt nạ gọi là Linh Diện có
khả năng tăng cường tinh thần lực không may dẫn tới sự chú ý của Linh Tông
thiếu chủ, ham muốn bảo vật nên đã sai Linh Tông cường giả tới cướp, sư phụ
hắn vì hắn cuối cùng hao cả sinh mệnh chặn đường cho hắn chạy trốn. Từ đó hắn
thề sẽ bắt Linh Tông thậm chí là tất cả bọn chính phái nhưng xà tâm phải trả
giá, hắn đổi tên chiếc mặt nạ từ Linh Diện trở thành Tà Diện, sau này hắn
vào sinh ra tử cùng chống chọi Tàn Kiếp cuối cùng trở thành một cường giả
không ai không biết không ai không sợ.

Biết mình không thể sống quá 180 năm, mọi chuyện hắn làm đều chỉ có một mục
đích là thực hiện lời thề ấy, hắn mưu tính sắp đặt rất lâu chỉ để rồi một
ngày hắn tự tay hủy diệt Linh Tông, nhưng trớ trêu thay cuối cùng hắn vẫn
không đủ thời gian, khi mà thiên tà thể hoành hành lần thứ biết mình không
thể kịp thực hiện lời thề này, hắn liều mình bất chấp hiểm nguy tiến vào đệ
nhất hiểm địa Cổ giới, trời không phụ lòng người hắn từ một Cổ Tộc thi thể
lấy được “Ám Thiên Kinh” có thể che Thiên Tàn Mệnh Kiếp cho hắn để hắn có thể
trùng sinh một lần nữa, hắn ta lại chiếu theo Cổ Tộc chi điểm cũng tìm được
trong người Cổ Tộc cường giả trùng tạo Cổ Tộc thân thể.Vốn Cổ Tộc chính vạn
tộc chi chủ nhưng cuối Thái Cổ thời kỳ lại bị diệt tộc một cách, Cổ Tộc chi
địa cũng biến thành phế tích hiểm địa, thân thể của Cổ tộc chính là Vạn Cổ đệ
nhất thân thể cho dù là thần tộc cũng không có thể bằng, hắn tốn 10 năm để
nghiên cứu rốt cuộc hắn cũng tìm ra cách để có một thân thể thậm chí siêu việt
Cổ Tộc chi thân, hắn sử dụng lại Bất Tử Tâm của Cổ Tộc cường giả, thêm vào
Long Huyết, Phụng Nhãn, Hổ Cốt, Quy Giáp cùng với nội tạng của 2 tên tiên
thiên Thần Ma cuối cùng kết hợp với Tinh Thần siêu cấp của hắn.

Bỏ ra nhiều công sức cuối cùng hắn ta không chỉ thoát được Tàn Thể mà còn có
được thân thể Vạn Cổ đệ nhất.


Chân Tà Truyện - Chương #2