Người đăng: Bless
Trần Vũ tỉnh dậy vì khó chịu. Có ai đó đang vò tóc nó, Trần Vũ không thích như
thế, đã thế kẻ đáng ghét kia còn kề mũi vào tóc của nó mà ngửi.
“Tóc cậu có mùi thơm y chang trà của ông nội luôn. Thơm quá”
Ra là con bé tối hôm qua, Trần Vũ vội vàng đẩy con bé ra. Nó bật dậy, hai má
đỏ bừng vì xấu hổ, phải mất một lúc Trần Vũ mới cảm nhận được sự mềm mại từ
bàn tay trắng nõn của con bé. Con bé chỉ nhìn nó cười, không nói gì hết. Trần
Vũ cũng cười gượng trả lễ rồi nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời lúc này đã lên cao, không tin được là nó lại ngủ ngon tới vậy. Kể từ
lúc rời nhà tới nay, Trần Vũ chưa bao giờ được ngủ thoải mái như vậy. Những
tia nắng đầu ngày chiếu lên mái tóc xuôi mượt của nó báo hiệu cho một ngày tốt
lành. Khu vực này yên bình quá, chả hề có tiếng ồn ào phố chợ mà càng không có
tiếng đánh đánh giết giết, chỉ có tiếng mấy con chim hót một hồi thật dài
trước khi rời tổ.
“Chúng ta sẽ dừng chân ở đây một khoảng thời gian ngắn. Con cứ vui chơi thoải
mái đi, không cần phải luyện tập gì đâu” Vương Chột không mặc áo ngồi xếp bằng
trên giường. Những vết sẹo sần sùi khắp cả cơ thể Vương Chột trông chả khác gì
như những con rắn nhỏ lúc nhúc khắp cơ thể.
Lúc này, chồng của cô Hoa cũng đang ngồi xếp bằng đằng sau lưng Vương Chột, vẻ
mặt của hắn rất thản nhiên. Tay cứ thế nhẹ nhàng cắm từng cây kim lên trên
lưngVương Chột. Mỗi lần hắn cắm vào đâu, Trần Vũ đều thấy Vương Chột cắn răng
chịu đau đớn một hồi lâu rồi lại thở ra thật thoải mái như được trút khỏi gánh
nặng nào đó.
“Chà chà, xem ra kẻ đã đánh ngươi ra nông nỗi này. Không phải là người bình
thường chứ nhỉ? Vết thương ở phổi thì không nói tới đi, chỉ tính riêng cách
người đó phong tỏa gần như là toàn bộ các huyệt đạo quan trọng trên cơ thể
ngươi mà vẫn giữ ngươi cũng sống cũng đủ cho ta thấy bản lĩnh của gã”
Vương Chột gật đầu, tuy rằng Vương Chột không phải thiên tài về võ học nhưng
cơ thể của Vương Chột lại được sinh ra để luyện võ, nhất là các loại võ công
chú trọng vào chân khí trong cơ thể.
Cương Nhu Chân Khí của Hồng Đăng Tự tình cờ lại rất phù hợp với cơ thể Vương
Chột. Nên từ khi học được nó, võ công của Vương Chột tăng tiến rất nhanh. Chỉ
tiếc vụ việc ở thành Bách Hoa năm đó, nó không chỉ tước đi người con gái Vương
Chột yêu thương nhất mà còn triệt để khiến cho kinh mạch của Vương Chột bị
khống chế, Cương Nhu Chân Khí vì vậy mà cũng dậm chân tại chỗ.
“Không giấu gì thần y. Trước kia ta không phải là người luyện đao nhưng kể từ
khi Cương Nhu Chân Khí không thể tiến bộ nên kẻ hèn này mới nhục chí luyện
đao. Nếu ngày đó kinh mạch của ta không gặp vấn đề, thì bây giờ có lẽ ta có
thể một mình chống chọi được với Thập Ngũ Cao Thủ của triều đình”
Vương Chột không hề nói thêm tí nào cả, trước kia hắn cũng từng đánh bại được
một người trong số Thập Ngũ Cao Thủ chỉ bằng tay không, nếu thật sự võ công
của hắn không bị đình trệ thì Vương Chột thừa sức quét tan tất cả bọn họ.
“Năm người đứng đầu Thập Ngũ Cao Thủ thì cho dù võ công ngươi có cao thêm vạn
lần nữa cũng không thể đánh bại” Chồng của cô Hoa chỉ bình thản nói, hắn nở
một nụ cười lạnh giá. Những kẻ kia nói là thần tiên thì không phải thần tiên,
mà nói là người thường thì cũng không giống người thường. Đám kỳ nhân dị sĩ đó
mỗi người đều có những chiêu bài riêng để phòng thân, không có ai là dễ đối
phó cả.
Nhất là với phàm nhân.
“Vết thương của ngươi có thể trị khỏi. Chỉ cần có đủ dược thảo là ta có thể
trị dứt”
]
“Cảm ơn thần y. Vậy không biết người cần những loại dược thảo gì vậy” Vương
Chột cúi đầu kính cẩn, vốn hắn tưởng võ công của mình rồi sẽ dậm chân tại chỗ,
nào người vào những năm tháng cuối đời gã lại gặp được một người có y thuật
cao minh tới thế. Hơn nữa người này cũng không đòi hỏi gì từ Vương Chột, gã
chỉ đơn giản là muốn chữa khỏi bệnh cho Vương Chột mà thôi, hoàn toàn không có
tí vụ lợi nào cả.
“Ta đã ghi sẵn danh sách thuốc để trên bàn những thứ đó chỉ cần ngươi đi về
thị trấn cách đây mấy ngày đường, tìm là sẽ thấy. Chỉ có hai loại dược thảo
hơi quý hiếm một chút, một là U Minh Thảo, cái này thì ta không biết nó ở đâu
thật. Hai là một cây Xương Rồng Độc trăm tuổi, cái này thì ngay tại thị trấn
đó có một cây. Ngươi ăn cắp về đi. Với cây Xương Rồng đó ta cũng có thể trị
cho ngươi khỏi bảy phần, ba phần còn lại coi như là tùy duyên đi”
Vương Chột chú ý lắng nghe thật kỹ, sau đó lại cúi đầu cảm tạ người trước mắt
một cái thật chân thành. Ai mà ngờ, ở cái xóm vắng vẻ chẳng có ai lại là nơi
an cư của một kẻ kỳ tài bậc này.
“Trần Vũ, bây giờ ta sẽ đi tìm thuốc. Việc này rất cấp bách, cho nên con đừng
đi theo. Hãy cứ ở đây mấy ngày với Sở thần y, khi về ta sẽ mua quà bánh cho
con” Vương Chột xoa đầu Trần Vũ nói, dù sao chuyện này đối với hắn cũng là
chuyện hệ trọng, không thể chậm trễ được.
“Cứ thong thả, đứa nhóc này ở thêm mấy ngày cũng chả mất mát gì, nhớ lời ta
nói đó. Tìm được U Minh Thảo thì càng tốt nhưng không có cũng chả làm sao đâu.
Chỉ cần cây xương rồng là được”
Vương Chột gật đầu, vốn hắn định dặn dò Trần Vũ thêm vài câu nhưng thấy đứa bé
cũng ngoan ngoãn ngồi một góc nên Vương Chột cũng yên tâm, dù sao nếu muốn hại
hai người bọn hắn thì bọn họ đã có rất nhiều cơ hội làm rồi.
Nghĩ thế, Vương Chột để lại cho Trần Vũ mấy đồng bạc lẻ rồi phóng ra ngoài, cô
Hoa từ bên ngoài đi vào thấy thế tuy ngạc nhiên nhưng cũng không hiểu gì thêm.
Cô lại xoa đầu con mình rồi nhìn sang Trần Vũ cười trìu mến.
“Cô múc cháo cho con nha”
Trần Vũ vui vẻ gật đầu, người phụ nữ này tạo cho hắn một cảm giác nho nhã và
rất thoải mái. Khác hẳn với những cô gái trẻ khác, người phụ nữ này không ăn
diện quá nhiều, chỉ có một lớp phấn mỏng đánh lên hai bên má, tuy vậy nhìn cô
ta vẫn rất lộng lẫy. Cứ như đấy là khí thế của một cô công chúa đang du ngoạn
giữa chốn nhân gian.
Con bé Nhu không buông tha cho Trần Vũ, nó tiếp tục chạy lại liên tục chà và
ngửi mái tóc của gã. Sau một hồi ngăn cản không được, Trần Vũ quyết định ngồi
yên cho con bé muốn làm gì làm. Tuy rằng rất xấu hổ nhưng nó vẫn không thể làm
gì, Trần Vũ đành nhìn về phía vị thần y trong lời Vương Chột, người đang sắp
lại bộ kim châm vào trong một chiếc hộp gấm.
“Ngươi làm gì nhìn ta chăm chú thế, ta không có ăn thịt ngươi đâu. Ta cũng
không hứng thú với con nít, tuy nhiên lớn hơn chút nữa thì được”
Họ Sở nở nụ cười rất ma quái, Trần Vũ nhất thời không biết gã đang nói thật
hay nói chơi. Chỉ biết cả Trần Vũ cảm thấy một đợt sóng lạnh chạy khắp cơ thể,
Trần Vũ vội vàng nhìn sang chỗ khác. Nó giả vờ ho khan, hy vọng có ai đó lên
tiếng để cắt đứt nụ cười ma quái của họ Sở.
“Ta đùa thôi nhóc. Giới thiệu lại một chút, tên đầy đủ của ta là Sở Thần Y,
trùng hợp nhỉ? Kia là con gái ta, nó tên Sở Nhu, con bé ngốc này là lý do làm
ta phải lưu lạc tới đây, hay là ta cứ thế bỏ nó ở đây mà chạy đi nhỉ?” Tới cả
Sở Nhu cũng cảm thấy lạnh người, cha của cô bé là một người kỳ quặc, chính con
bé cũng thấy thế. Nhiều lúc chả phân biệt đâu là lời nói đùa đâu là lời thật
cả.
“Ta lại đi ngủ đây. Hoa, quạt cho ta”
Sở Thần Y dứt lời xong cũng nằm xuống giường. Cô Hoa rất nhu thuận nghe lời,
vừa nghe chồng sai bảo cô đã vội chạy lại, dùng một cây quạt lụa quạt nhẹ
nhàng cho gã. Sở Thần Y không có vẻ gì là cảm kích, chỉ nhíu mày mấy cái rồi
lại trùm mền lại ngủ.
“Lạnh thật đấy, nhưng mà cứ quạt tiếp đi. Không sai bảo ngươi thì ta cũng sẽ
chẳng giữ ngươi làm gì nữa. Nên chịu khó đi” Sở Thần Y lại nói nhưng cô Hoa
thì dường như không để tâm tới lời của chồng mình, cô vẫn cứ cười một cách
thật dịu dàng vừa quạt vừa vuốt tóc chồng.
“Khiếp thật, tớ nhớ hồi xưa chỉ có mẹ sai cha. Cha chả bao giờ dám sai mẹ cả”
Trần Vũ bất giác nói, thời hắn nhỏ bé tí hình như cái hình ảnh này cũng có
xuất hiện chỉ khác ở chỗ là cha gã mới là người quạt.
“Mẹ yêu cha lắm, nói thật ta mà là mẹ thì ta đã quánh cha rồi” Sở Nhu bĩu môi
nói rồi cũng bật cười nhưng con bé ước gì khung cảnh này không bao giờ kết
thúc, có những thứ hạnh phúc chỉ có những kẻ trong cuộc mới cảm nhận được.
Sở Nhu kéo tay Trần Vũ ra ngoài sân. Con bé muốn kiếm trò gì đó để chơi nhưng
do từ nhỏ đã chả có ai chơi cùng nên Sở Nhu chả biết phải chơi gì cả. Nhưng
nếu không chơi cho thỏa sự cô đơn thì Sở Nhu không cam lòng.
Loay hoay một hồi chả biết làm gì. Sở Nhu lại dẫn Trần Vũ chạy lên chạy xuống
trong xóm. Nhà nào cũng ghé vào, lúc thì hái hoa, lúc thì chọc phá mấy con
chó, con mèo. Trần Vũ cũng không biết phải làm gì, Sở Nhu dẫn đi đâu thì đi
đó, không hề có ý kiến gì cả.
“Chán quá,nơi này buổi tối chơi mới vui” Giờ buổi sáng chẳng có gì chơi cả.
Nói tới đây dường như Sở Nhu nghĩ ra một vấn đề gì đó, hai mắt con bé sáng
lên, nó vỗ vai Trần Vũ đầy kích thích.
“Cậu có muốn đi hái U Minh Thảo không, cái mà chú của cậu cần dùng ấy, tớ biết
nơi có nó. Không xa đâu, ở ngay trong rừng này”
Trần Vũ hứng khởi gật đầu. Dù không biết nơi đó ở nơi nào nhưng nghe tới U
Minh Thảo có thể giúp được Vương Chột là nó đã vui lắm rồi cho nên nào cần
biết phải đi đâu Trần Vũ cứ thế đồng ý thôi.
“Thế vào ăn cơm rồi đi ngủ. Tối chúng ta sẽ trốn đi, nếu không ngủ sẽ rất mệt
đó”
Trần Vũ gật đầu, lại bị Sở Nhu kéo tay chạy vào trong nhà