Người đăng: Bless
Gã là Hoàng Đế.
Lên ngôi năm Thiên Lịch thứ hai mươi sáu. Năm tám tuổi đã thay cha lên nắm giữ
thiên hạ, tất cả mọi người đều phải quỳ rạp trước mặt của gã. Gã làm vua tính
tới nay đã tám năm cái gì gã cũng đã từng trải qua, duy chỉ có một cảm giác gã
chưa từng biết tới.
Sự tự do, gã đã bị tước đi sự tự do quá lâu rồi.
“Minh Không, ta không quan tâm ngươi có tin hay không tin thần phật, những gì
xảy ra ngày hôm nay. Tuyệt không được nói cho ai biết”
Gã nhắm hờ hai mắt, thần thái của gã trông lạnh lẽo chả khác gì một hòn đá
tảng. Hoàn toàn khác với hình tượng tham quân háo sắc mà người dân hằng mường
tượng, gã ngồi xếp bằng trên long kỷ miệng vừa lầm bẩm kinh, kệ tay vừa biên
soạn chiếu chỉ.
“Hoàng Thượng, thành trì cuối cùng ở đất Quảng Lăng đã bỏ hoang rồi. Gia đình
họ Trần chuyên ướp trà cho chúng ta bị giết sạch chả còn ai”
Nguyễn Minh Không cũng ngồi đối diện trước mặt gã vừa uống trà vừa nói.
“Ta biết” Gã vừa phê xong một đạo chiếu chỉ, lập tức cầm lên ngắm nghía một
hồi rồi ném xuống đất. Sau đó gã tiếp tục phê chuẩn một công văn khác nhưng
lần nào làm xong gã cũng chỉ thở dài rồi lại ném đi.
“Chùa Vĩnh Thuỵ người từng tới thắp nhang gần đó cũng đã bị dân tha phương
chiếm rồi” Nguyễn Minh Không cười khẽ rồi tiếp tục nâng chén trà, trà ngon
nhưng vào miệng thì đắng nghét, vào lòng thì lạnh cả tâm can.
“Ta biết. Đê ở Bắc An bị vỡ ta cũng biết. Phía Nam nổi lên bao nhiêu quân đoàn
khởi nghĩa ta cũng biết hết. Ta chẳng có gì không biết trong thiên hạ này cả”
Gã vừa cười vừa nói, đúng như những gì hắn bảo. Có cái gì mà gã không biết
chứ, đôi mắt tinh tường của gã đã sớm nhìn thấy những chuyện này kể từ khi vừa
lên ngôi rồi.
“Ra là người cũng biết. Thật đáng tiếc biết cũng chẳng thể làm được gì, tiếc
thật, quả là tiếc thật”
Nguyễn Minh Không vừa nói vừa cười. Ông ta bày ra một bàn cờ trước mặt gã
nhưng không ai dám đi một bước nào cả.
“Không phải là không thể giải quyết. Minh Không à, ta nếu muốn giải quyết vấn
đề này thì ta đã ngăn nó ngay từ đầu rồi. Chỉ là, như ngươi đã thấy. Từ ba
ngàn năm trước Lộc Vương dựng nước chúng ta tới giờ những chuyện như thế này
đã diễn ra bao nhiêu lần. Chúng ta chỉ là con người rồi, dẹp được đoàn quân
này thì đoàn quân khác nổi lên, chống lại giặc nước này thì giặc khác lại tới,
khắc phục thiên tai này thì cũng có thiên tai khác kéo xuống. Giải quyết thì
được ích gì chứ hả”
Nguyễn Minh Không cũng gật gù, ông ta cũng hiểu những thứ này nhưng mà không
làm khác được. Con người sinh ra đã như thế, không thể nào làm khác được.
“Thế bệ hạ có cao kiến gì không?” Nguyễn Minh Không đưa tay toan đi những nước
cờ đầu tiên nhưng hai tay ông run rẩy cực kỳ, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bàn cờ này chưa đi thì thôi một khi đã bắt đầu thì càng đi càng rối. Người
phàm mắt thịt sau cùng cũng chỉ là người phàm mắt thịt, bàn cờ này không thể
đi được.
“Từ giờ ta không phải là vua nữa. Ta sẽ nắm lấy tất cả mọi thứ trong tay,
người phàm không thể làm chuyện của thần tiên. Cho nên ta muốn trở thành thần
tiên, nắm giữ và thao túng số mệnh của bản thân”
Gã xoay lưng cười lớn, từ thân thể gầy nhom của gã toả ra một thứ bá khí trấn
áp tất cả mọi thứ. Nguyễn Minh Không cũng không giấu được sự bất ngờ, đôi mắt
của ông đi từ sợ hãi tới ngạc nhiên.
]
“Vậy ra, những người phụ nữ đó không phải là hoạ giang sơn, không phải là yêu
tinh sao? Họ chính là tiên nhân sao” Nguyễn Minh Không nhanh chóng lấy lại vẻ
ôn tồn của mình, ông như chợt nghĩ ra gì đó rồi bất chợt hỏi.
“Không phải thần tiên, họ chỉ tu tiên thôi. Còn ta, ta mới là kẻ trở thành
thần tiên”
Gã cười lớn, giọng cười của gã vang khắp cung đình. Trong đêm sâu nhiều người
bị tiếng cười kia đánh thức rất khó chịu, vừa càu nhàu vừa dằn gối lại nằm
xuống.
Nguyễn Minh Không nhoẻn miệng cười.
Không biết đến cuối cùng thiên hạ này sẽ biến thành cái dạng gì.
………………….
“Nghe tin gì chưa nhóc. Hoàng Thượng bị Quốc Sư ám sát rồi, giờ chả có ai làm
vua cả. Ở thành đô đang nháo nhào cả lên kìa” Trần Vũ ngồi trầm tư bên đống
lửa, người trung niên bị chột một mắt bên cạnh hắn thì liên tục lên tiếng cười
lớn. Trần Vũ không có tinh thần ăn uống gì cả, cả tháng nay trông hắn gầy tong
teo đi trông thấy.
Người đàn ông chột thấy Trần Vũ không nói chả rằng thì liên tục vỗ vai hắn.
Trần Vũ ngẩng đầu lên thì bắt gặp người đàn ông kia đang nhìn hắn bằng con mắt
còn lại. Ánh mắt hào sảng mà gần gũi lắm tuy vậy Trần Vũ chả dám nói gì.
Hai người đã ở với nhau được cả tháng rồi tuy nhiên Trần Vũ vẫn còn rất e dè
trước gã. Trần Vũ sợ mình bị hãm hại lần nữa, nó cảm thấy sợ hãi người lớn.
Mỗi lần nghĩ tới những chuyện đó nước mắt của Trần Vũ lại chực chờ trào ra.
“Trần Vũ à, ngươi vẫn còn sợ hãi lắm hả” Người đàn ông xoa đầu hắn, chỉ là bàn
tay thô ráp sần sùi sẹo. Không phải là bàn tay mềm mại của mẹ nhưng Trần Vũ
vẫn cảm thấy thoả mãn lắm.
Trần Vũ gật đầu, nó lại gục mặt xuống khóc. Nó sợ lắm, nó không biết sau này
rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ta cũng sợ mà. Ai mà chả sợ hả con? Nhưng mà ráng sống thôi con. Thôi, ăn đi
Vũ, đêm nay ta dẫn ngươi vào trong thành thị chơi. Ở cái khu rừng tối mịt này
chả có gì tốt lành với một đứa con nít”
Trần Vũ nuốt nước mắt, nó cắn mạnh một miếng thịt nướng vô vị. Nhưng ngon, ấm
lòng lắm cơ.
Người đàn ông này gọi là Vương Chột. Cũng chả rõ ông ta làm nghề gì nữa, khi
thì đi săn bắt để bán lại cho thị trấn gần đó, khi thì hái thuốc, lúc thì vận
chuyển lương khô. Ai bảo gì thì ông ta làm đó tuyệt chưa bao giờ than vãn hay
lười biếng. Vương Chột bị mù con mắt bên trái, cứ mỗi tối lúc cả hai đi ngủ
Trần Vũ thường để ý thấy Vương Chột hay sờ vào con mắt chột mà cười buồn bã.
Cũng nhờ Vương Chột mà Trần Vũ mới sống được tới ngày hôm nay. Vào cái lúc mà
Trần Vũ tưởng chừng như đã chết vì đói và mệt thì đã được Vương Chột cứu mạng.
Kể từ lúc đó cũng chính tay Vương Chột đã chăm sóc cho Trần Vũ.
Trần Vũ không quen với sự chăm sóc thô ráp của Vương Chột. Còn ông ta thì
không quen với chuyện chăm lo cho một đứa con nít, may mắn là sau cùng cả hai
cũng sống được với nhau, không dư dả nhưng vẫn không chết được.
“Ta sẽ dẫn con tới cái nơi mà ta hãy đến để giải trí” Vương Chột vừa nói vừa
cười trong rất khả ố, không hiểu sao Trần Vũ thấy trong lòng mình hơi bất an
tuy nhiên nó vẫn cứ lon ton theo Vương Chột vào thị trấn.
Đêm đến, lồng đèn được thắp cháy cả khu phố. Giống như con phố cũ của Trần Vũ
khi xưa, mỗi khi tối đến là người ta đều trưng ra đủ loại đèn lồng đầy màu
sắc. Trần Vũ nhớ mang máng ngày xưa mẹ hay dắt tay hắn đi qua mấy khu chợ đông
đúc, người ta bán đủ thứ đồ.
Những thứ quà vặt nào mà Trần Vũ yêu thích ngay lập tức mẹ sẽ mua ngay cho
hắn. Đứa trẻ nào cũng nhìn Trần Vũ với ánh mắt ghen tỵ, mỗi lúc như thế Trần
Vũ thường lén mẹ lấy một ít chia cho mấy đứa trẻ nó gặp ngoài phố, nhìn đứa
nào cũng mừng như trẩy hội mỗi khi thấy mặt nó.
Trần Vũ nắm lấy bàn tay thô ráp của Vương Chột, ánh mắt của nó bị những chiếc
đèn lồng đủ màu sắc kia làm cho đắm chìm vào những hồi ức xưa cũ. Tự nhiên
Trần Vũ thấy thân thể mình nhẹ bẫng, nó có chút hoảng loạn vung vẫy tay chân.
Nhưng nhanh chóng nó lại bình tĩnh lại.
Vương Chột cõng Trần Vũ đi, đặt nó lên hai vai của mình.
Trần Vũ thấy rõ mồn một từng đầu người đang đi qua, thấy rõ từng đường kim
trên áo của những khách đi chơi khuya. Người rao đồ ăn vặt, mời mua vải, mời
mua dầu dừa, nhìn mặt ai cũng hớn hở như đang có lễ hội.
“Nhìn cho rõ đi con, mình không vào trong thị trấn nhiều cho nên ráng mà tận
hưởng đi”
Vương Chột vừa nói vừa lấy ba đồng xu trong túi ra mua hai cây kẹo ngào đường.
Đưa cho Trần Vũ một cây, Vương Chột cũng tự mình cắn một miếng lớn.
Trần Vũ cầm cây kẹo trong tay mà ngây người ra. Lâu lắm rồi nó không được ăn
đồ ngọt, Trần Vũ cắn một miếng nhỏ, mùi kẹo thơm và ngọt nhanh chóng lắp đầy
khoan miệng của Trần Vũ. So với kẹo ở thị trấn nó thì ở đây không ngon bằng mà
sao nó thấy thoả mãn quá.
“Hồi bé, bé lắm cơ. Ta cũng được dắt vào thị trấn chơi nhưng mà cha ta thì
không phải là người hiền lành gì nên ông lao thẳng vào sòng bạc, để ta lang
thang lòng vòng. Ta cứ thế rong ruổi khắp nơi, chừng nào nghe thấy tiếng người
ta hét toáng lên thì biết đó là cha ta vừa bị đuổi ra khỏi sòng bạc, thế là ta
chạy ù tới để ông cõng chạy ra khỏi thành. Lần nào cũng thế, mà vui phết”
Vương Chột say sưa nói, Trần Vũ thì chăm chú lắng nghe. Giữa hai người dường
như có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết lại với nhau, Trần Vũ không còn thấy
sợ nữa hay ít ra nó vẫn có thể tin tưởng người đàn ông với vẻ ngoài thô ráp
này.
“Tới nơi rồi” Vương Chột dẫn Trần Vũ tới một lầu cao trang trí đầy lồng đèn đủ
màu. Những lồng đèn ở đây sặc sỡ và thơm hơn chỗ khác rất nhiều. Nhưng Trần Vũ
cảm thấy không an tâm, theo những gì mà nó học được từ thầy đồ thì cái chữ ở
trên bảng hiệu của ngôi lầu này không được đàng hoàng cho lắm.
“Nghênh Xuân Lầu”
Trần Vũ vừa nhíu mày vừa suy nghĩ về mấy chữ này, nghe cảm thấy cứ ám muội thế
nào ấy.
“Đây nè, chỗ này ta hay vào để giải trí. Ngày xưa cha ta cũng hay dẫn ta qua
đây chơi với mẹ, lần nào cũng thế, vui lắm”
Vương Chột cười to nói, ông thuận tay đánh nhẹ vào mông một cô gái đi ngang
qua. Cô ta không tức giận mà quay lại nhìn Vương Chột cười một cách khiêu gợi.
“Anh Chột lâu quá mới ghé qua nha. Vào chơi, vào chơi. Ấy chà, có dẫn theo cả
anh bạn trẻ này à?”
Trần Vũ nhéo nhẹ vào lỗ tai của Vương Chột. Nó muốn ra khỏi đây, không cần ra
thị trấn đâu. Nó có cảm giác ra rừng ở an toàn hơn ở đây.