Vật Phẩm Thứ Hai


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Nhược Thủy chặc nhẹ hai tay lại với nhau cùng với nụ cười tươi trên môi, ba
giọt mật hoa Tái Hồng nằm trong lọ, trên khay bưng của một thị nữ liền được
phủ lên khăn trắng, chờ đợi cuộc đấu giá kết thúc và khi người từ phòng số 4
đến thanh toán sẽ lần nữa mở ra.


  • Hừ…

Ngọc Nhãn Thi dù lấy được vật phẩm cần lấy nhưng lại bỏ ra cái giá cao hơn dự
tính thì lập tức khiến nàng không vui, xích mích với Đoàn gia cũng lớn hơn
ngày thường.


  • Khà khà…

Trong khi đó tại căn phòng số 3 cách Ngọc Nhãn Thi rất gần, Đoàn Thủy Tạ lại
làm như rất thích thú với việc vừa rồi, miệng cười vui vẻ mà nhấm nháp lấy một
tách trà thơm.


  • Đây chỉ là bắt đầu, trò chơi vẫn còn tiếp diễn, trừ phi các ngươi để đây
    để” ngắm cảnh”.

Đoàn Thủy Tạ một lần nữa cười gian.


  • Hừm hử, Thủy Tạ a Thủy Tạ, ngươi nếu muốn chơi thì chúng ta cùng chơi.

Hữu Dân của Hữu gia ngồi tại phòng 2 như đã đoán ra được ý đồ của Đoàn Thủy
Tạ, hắn một bên vừa cầm quạt phe phẩy trước người, một bên vừa vuốt ve một
thiếu nữ xinh xắn hầu cận.

Cuộc đấu giá tiếp tục với vật phẩm thứ hai cũng không quá đơn giản.


  • Vật phẩm đấu giá kế tiếp là một gốc Hoàng Hoa.

Đợi thị nữ khác bưng một hộp ngọc ra ra đứng, Nhược Thủy lại nói


  • Thì như quý vị đã biết Hoàng Hoa là một cây dược thảo sinh trưởng tại sâu
    trong Khiếu Trọng Lâm, nơi có linh khí nồng đậm và nhiều Linh thú tồn tại, do
    vậy việc tìm ra một gốc thật sự rất khó khăn, dường như là một chết hai sống.


  • Nói về công dụng của nó thì lại chỉ có một, đối với người thường chính là
    thuốc chữa bách bệnh, không bệnh nào không hết. Đối với tu luyện giả từ dưới
    Linh Sư cảnh, một gốc có thể kéo người từ trạng thái hấp hối thành thương thế
    nhẹ, tu luyện giả Linh Sư cảnh từ hấp hối quay về trọng thương, kéo dài hơi
    tàn.


  • Vì mức độ khó đạt và công dụng kinh người, hầu như là “khởi tử hồi sinh”,
    đối với gốc Hoàng Hoa này, đấu giá hội chúng tôi chỉ tiếp nhận giá đấu là tổng
    những vật phẩm nằm trong phạm vi Linh Sư cảnh, dưới Linh Sư tất không nhận.
    Mức giá khởi điểm là một viên Tấn Cấp Đan dùng cho Nhập Linh cảnh.


  • Đấu giá bắt đầu.


Nhược Thủy tuyên hô.

Quy cách đấu giá của Hội Đấu Giá rất khó đoán, vật phẩm tốt hoặc xấu đều được
đưa ra theo cách ngẫu nhiên, không ai biết chính xác thứ tự xuất hiện trừ vật
phẩm đấu giá cuối cùng luôn là cái khủng bố nhất. Nhờ vậy, lần đấu giá nào của
đấu giá hội cũng đều có số người bỏ về giữa chừng rất ít, thậm chí là không ai
đi về để chờ vật phẩm đấu giá phù hợp với bản thân.

Lời Nhược Thủy ra cho vật phẩm thứ hai, lập tức các thế lực nhỏ, không có Linh
Sư cảnh đều bỏ qua cho lần đấu giá này dù rất là thèm thuồng, cực kỳ thèm
thuồng.

Công dụng của Hoàng Hoa chính là cứu người, gia tộc tu luyện giả lại là gia
tộc phải thường xuyên chiến đấu cho sự tồn tại và phá triển của gia tộc, người
chết, trọng thương là đều không tránh khỏi. Có một gốc Hoàng Hoa, gia tộc ít
nhất có thể cứu mạng người quan trọng hay mạnh nhất trong gia tộc, duy trì
thêm hưng thịnh vài chục năm tới không gục.

Bản thân nếu không đủ mạng để đối chiến với Linh thú trong Khiếu Trọng Lâm
cướp Hoàng Hoa, thì chỉ còn cơ hội hôm nay đấu giá có được, kẻ ngu mới không
cần nó.
Bất quá, thế lực yếu không lên tiếng vì không có tài lực, nhưng thế lực lớn
bên dưới và cả tầng hai cũng đều im lặng một cách bất thường.

Thế lực lớn bên dưới có thể có cơ hội đạt được Hoàng Hoa nhưng chắc chắn không
lấy, vì nếu lấy sẽ phải mất gần như tất cả gia sản khi mà cả gia tài cao lắm
chỉ có hai hoặc ba viên Tấn Cấp Đan dùng cho Nhập Linh cảnh thuộc sở hữu của
lão Tổ đang ngày đêm bế quan. Chưa kể, lấy được thì có thể thoát được móng
vuốt của các thế lực lớn hay không còn một vấn đề hậu hoạn vô cùng, diệt tộc
chứ không đùa.

Cho nên vật phẩm thứ hai này chỉ có thế lực tầng 2 mới dám cạnh tranh kêu giá.


  • Hử?


  • Xem ra một gốc Hoàng Hoa này không có giá trị lắm. Được rồi, sau ba giây
    nữa nếu không có người báo giá, Nhược Thủy xin phép khép lại việc giá đấu giá
    vật phẩm Hoàng Hoa.


  • 1…


Nhược Thủy đầy mưu mẹo nói, sau đó cũng trực tiếp đếm thời gian.

Người chủ trì cuộc đấu giá tất nhiên là người không bao giờ đơn giản như vẻ bề
ngoài. Nhược Thủy hiểu các thế lực kia đang suy nghĩ cái gì, đấu ngầm ra sao.

Đấu giá hội sợ gì thì sợ nhưng tuyệt không sợ bán đấu giá không được vật phẩm.
Thế lực giàu có như họ, lại trải dài khắp Thiên Hoang tinh cầu thì lo gì một
vật phẩm nhỏ nhoi, họ dù có bán không được thì tự dùng cũng tốt.

Cốt yếu là người mua cần họ, chứ họ không cần người mua.


  • 2…


  • Ta 1 viên Tấn Cấp Đan Nhập Linh cảnh, một viên Tấn Cấp Đan Võ giả tầng 6.


Nhược Thủy đếm đến tiếng thứ hai, lập tức Trần Cung tại phòng số 6 kêu giá,
tổng giá trị hắn đưa ra hoàn toàn nằm trong khoảng của Linh Sư cảnh.

Thế nhưng khi Trần Cung lên tiếng, một âm thanh kêu giá lại dường như là tiếp
nối vang lên đến từ một góc bên trong phòng.


  • 50 viên Tấn Cấp Đan Nhập Linh cảnh.

Một câu nói ra, nguyên căn phòng đấu giá to lớn có thể chứa gần cả ngàn người
đều như bị điện giật, tất cả các giác quan, ánh mắt đều tập trung truy lùng về
hướng phát ra âm thanh.

Cuối cùng họ đều dừng lại trên người Liêu Lang, một thiếu niên bình thường và
ăn mặc khá kì lạ.


  • Hừm ừm, xin lỗi quý khách, tai Nhược Thủy hôm nay không biết vì duyên cớ gì
    lại nghe không rõ giá của quý khách đưa ra, quý khách có thể nhắc lại giúp
    Nhược Thủy chứ?

Nhược Thủy đứng trên bục đài vừa có không tin cái giá được kêu vừa có kinh
ngạc khi nhìn thấy Liêu Lang mà cười duyên.

Giá kêu là 50 viên, là 50 viên Tấn Cấp Đan cho cường giả Nhập Linh cảnh,
chuyện quá khó tin, thật khó tin một cách đáng sợ. Phải nên biết, thế lực
thuộc hàng lớn nhất Thế An thành như lục đại gia tộc cao lắm thì tổng bộ hết
tài sản Tấn Cấp Đan cho Linh Sư cảnh chỉ nằm trong khoảng 50 viên trở lại mà,
không thể nhiều hơn.

Thiếu niên này nhìn chỉ vừa 15, 16 tuổi nhưng một lúc lại kêu hẳn 50 viên Tấn
Cấp Đan giành cho Nhập Linh cảnh, chuyện này có khi điên rồi, Nhược Thủy còn
tự nghi ngờ bản thân có nghe nhằm từ 5 viên thành 50 viên hay không. Nhược
Thủy cần hỏi lại cho chính xác.

Hầu như tất cả mọi người bên trong đấu giá cũng muốn biết đáp án giống như
Nhược Thủy, họ thật nghe nhầm hay tên này bị điên, ăn nói bậy bạ.

Một viên Tấn Cấp Đan giành cho Nhập Linh cảnh đã rất trân quý, khó tìm chứ
đừng nói 2, 3 hay 4 viên. Năm mươi viên hắn lấy đâu ra, từ trên trời rơi xuống
chắc.

“Là hắn?!”

Ngồi trong phòng số 1 của tầng 2, thiếu nữ có mái tóc bạch kim, dáng người
“giết nam nhân” nhưng lại có gương mặt hết sức bình thường dõi mắt xuống lầu
nhìn thấy Liêu Lang liền kinh ngạc kêu lên.


  • Là… là hắn!?

Trúc Mai Linh ngồi tại phòng 10 của tầng 2 liếc xuống thấy Liêu Lang ăn mặc
thì lập tức hoảng hồn, nỗi sợ hãi cùng kí ức ghê tởm của ngày đó hiện về khiến
cơ thể run lên cầm cập, mồ hôi ứa ra không ngừng.

Dù không biết chính xác thiếu niên bên dưới có phải là người kia hay không,
nhưng với cách ăn mặc này đã đủ gây ứng tượng kinh hoảng đối với Trúc Mai
Linh, một cô bé ngây thơ, thuần khiết.


  • Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?


  • Tiểu thư…


Vị thống lĩnh đi kề cận với Trúc Mai Linh chợt thấy nàng tình hình liền vội
bước lại hỏi han, bất quá hiện tại thì Mai Trúc Linh đã như khúc gỗ, mặt mày
xanh xao, hai tay ôm đầu, ôm tai, cơ thể thì co rúm lại sợ hãi, nàng nào còn
nghe lời nói của vị thống lĩnh, mặc vị thống lĩnh từ trạng thái thăm hỏi
chuyển sang trạng thái hoảng sợ khi con gái thành chủ ra nông nỗi, hắn có hay
không bị xử tử.

Ở bên dưới, ngồi trước hàng trăm con mắt như tra cũng như dò xét thực lực,
Liêu Lang bình tĩnh đặt một con hổ to bằng nắm tay bằng gỗ vừa điêu khắc xong
xuống bàn, hắn chân này chéo chân kia, thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt
lên đầu gối mà trực diện nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng muốt của Nhược Thủy
nói.


  • Đối với Hoàng Hoa thảo, gốc dược vật này ta ra giá 100 viên Tấn Cấp Đan
    giành cho Nhập Linh cảnh.


  • Là 100 viên.


Để chắc cho không ai còn bị loãng tai, Liêu Lang lặp lại âm ngữ “100 viên”
khẳng định.


  • Một… một… một tờ răm… viên?!!!


  • Không phải… khi nãy ta nghe 50 viên sao, sao bậy giờ thành… thành 100 trăm
    viên? Tên này điên rồi.


Vừa nghe Liêu Lang nói, một phần nhỏ của nhóm người hoảng hồn kinh hãi kêu
lên.
Còn đa phần người liền là cười khinh thường.


  • Tiểu tử điên khùng rao giá bậy bạ. Đề nghị đấu giá hội xử lý.


  • Đúng vậy, tên này chắc bị khùng nặng hoặc không biết Tấn Cấp Đan là gì, cứ
    tưởng cơm gạo nêu ra giá lung tung. Thật không hiểu vì sao hắn lại được bước
    vào đây, đấu giá hội làm ăn ngày càng tệ.


  • Ê nhóc, ngươi biết rao giá lung tung mà không có năng lực để trả sẽ thêm
    thả như thế nào không? Là thiến thằng nhỏ đó!


  • Hóa ra là đứa trẻ bị thiểu năng, làm lão phu cứ tưởng cao nhân, thần thánh
    phương nào.



Từng người, từng thế lực không chút nể nang hay tôn trọng gì, họ nhìn Liêu
Lang như muốn phun ra một bãi nước bọt mà nói với Liêu Lang, nói với tất cả
mọi người đều nghe được.

Năm mươi viên Tấn Cấp Đan đã như là một cường giả Ngưng Linh cảnh cao quý, khó
đạt rồi, nay lên trăm viên thì thật chỉ có kẻ khùng mới nói ra được.


  • Xì, thời nay xuất hiện khá nhiều kẻ ảo tưởng sức mạnh. Đắc tội đấu giá hội,
    chết không biết giờ nào.

Đoàn Thủy Tạ khinh bỉ.


  • Haizz…

Hữu Dân phe phẩy quạt lắc đầu.

Vài vị công tử, tiểu thư ở các phòng tầng hai hầu như đều rút lại ánh mắt,
không hứng thú với trò hề của thiếu niên bên dưới.


  • Xin lỗi quý khách, nếu quý khách…


  • Sợ là các ngươi không tin, vậy thì thế này.


Nhược Thủy vẻ mặt không vui vì cho rằng thiếu niên đang trêu đùa đấu giá hội,
nàng dùng vẻ mặt sương lạnh nói với Liêu Lang nhưng ngay lập tức Liêu Lang lại
chen lời vào.

Liêu Lang ngay sau lời nói liền sờ tay vào bên trong áo khoác ra hiệu mò mò,
thật chất là lấy đồ từ nhẫn trữ vật ra. Một giây qua đi, Liêu Lang lôi ra một
quyển sách tượng như một loại thư quyển có màu xanh đậm nói.


  • Quyển Thôn Linh Tâm Pháp này ta xem như là 100 viên Tấn Cấp Đan dùng cho
    Nhập Linh cảnh. Ngươi xem thử, nếu được thì đó xem như 100 viên Tấn Cấp Đan ta
    trả.

Dứt lời, Liêu Lang lập tức ném chuẩn xác thư quyển về hướng Nhược Thủy.

Nhược Thủy chụp lấy thư quyển, hơi chút nghi hoặc liền cũng mở ra xem.

Mọi người cùng khó hiểu quay về Nhược Thủy nhìn nàng, chờ mong nàng phát biếu
quyển sách như thế nào.

“Hử, hả, không thể nào đây là…”

Ba giây trôi nhanh qua cùng với biểu cảm nghi hoặc, nhíu mày, kinh ngạc, tròn
mắt của Nhược Thủy, quyển sách nhanh chóng được khép lại nội dung. Nhược Thủy
bình tĩnh, lại có chút cười cười duyên dáng nhìn Liêu Lang bằng ánh mắt câu
dẫn nói.


  • Thư quyển của quý khách là hàng tốt, hoàn toàn có thể xứng với 100 viên Tấn
    Cấp Đan giành cho Nhập Linh cảnh như quý khách nói. Hay là… hay là lát nữa ta
    giúp quý khách đổi thành 100 viên Tấn Cấp Đan được chứ?

Trong lời nói này của Nhược Thủy chứa rất nhiều ẩn ý mà chỉ có người tinh ý
mới hiểu được.

Bản thân là một Ngưng Linh cảnh có nghề, tuổi đã hơn 70, lịch duyệt của Nhược
Thủy hẳn không thể nào nhỏ. Quyển Thôn Linh tâm pháp Liêu Lang đưa ra, Nhược
Thủy chỉ nhìn thoáng qua vài giây liền xác định được cấp bậc Tinh cấp Chuẩn
giai chuyên dùng cho cường giả Ngưng Linh cảnh của nó.

Trong Thư Quyển, phải nói Tâm pháp chính là loại thư quyển đặc biệt quan trọng
và khó tìm nhất đối với tu luyện giả, bởi lẽ có khả năng hấp thụ linh khí
nhanh, tu vi người liền tăng cao, bỏ xa những tu luyện giả khác. Khi đó sẽ
không thể nào sợ một thằng tu vi thấp, dù là sở hữu Công pháp Địa giai hay
Thiên giai. Độ nguy hiểm của Tâm Pháp lại nhân lên gấp bội khi mà một gia tộc
sử dụng và truyền thừa lâu đời về sau.

Tinh phẩm Chuẩn giai tâm pháp, Nhược Thủy đơn nhiên là cần, khao khát cần,
Nhược Thủy nói “hay là… đổi thành 100 viên Tấn Cấp Đan” có nghĩa là Nhược Thủy
sẽ dùng 100 viên Tấn Cấp Đan giành cho Nhập Linh cảnh của nàng đổi với quyển
Thôn Linh tâm pháp, 100 viên vào kho của đấu giá hội, còn Nhược Thủy sẽ chiếm
được quyển tâm pháp tuyệt hảo này.

Cái nháy mắt với Liêu Lang chính là dụ hoặc tên tiểu nam nhân này gật đầu, hắn
gật đầu, Nhược Thủy chắc chắn sẽ rất sướng, sướng bay lên tận trời.


  • Cái gì, có thật không vậy, quyển sách nát như vậy cũng đáng giá 100 viên
    Tấn Cấp Đan giành cho Linh Sư?


  • Điên con bà nó rồi!


  • Ngu ngốc, ngươi tưởng Nhược Thủy cô nương là ai, nàng bảo đúng giá là đúng
    giá, tuyệt không sai. Xem ra quyển sách đó là một loại Thư quyển cao cấp, ít
    nhất là Phàm giai Tinh phẩm.


  • Thiếu niên này thật lạ mặt, chưa từng gặp bao giờ. Một tay có thể ném ra đồ
    vật như vậy thì hẳn không phải người bình, có thể là thế lực to lớn nào đó từ
    thành khác qua đây dạo chơi.


  • Đúng vậy, theo ta thì tuyệt đối là con cháu gia tộc có cường giả Ngưng Linh
    cảnh cao quý, chứ nếu không thì moi đâu ra được đồ vật trị giá vượt qua cả
    tổng gia tài của lục đại gia tộc.


  • Có điều, dùng 100 viên Tấn Cấp Đan chỉ để đổi lấy một gốc Hoàng Hoa thì có
    hơi phá sản.


  • Có lẽ, nhưng mà kệ người ta, người ta có tiền thì muốn phá sao thì phá.


  • Ta là Nhập Linh sơ kỳ lại không nhìn thấu tu vi nông cạn của thiếu niên,
    không đùa đâu, thiếu niên này tuyệt đối là cường giả Linh Sư cảnh ít nhất bằng
    ta, có khi còn mạnh hơn nhiều, nhiều lắm.


Trong đám người đua nhau xì xào, một lão giả nhìn sơ tầm 80 tuổi nhưng tuổi
thật đã gần 120 tuổi bất chợt lên tiếng chắn chắn, khiến căn phòng lâm vào
tình cảnh lần nữa im bặt.

Một vị Linh Sư lâu năm đã nói như thế thì rất không sai, thiếu niên tầm 15, 16
tuổi lại là Linh Sư cảnh thì quả là kinh khủng, đã gần ngàn năm trôi qua, Thế
An thành cũng chưa từng xuất hiện một nhân vật thiên tài yêu nghiệt như vậy.
Chưa kể đến thế lực bồi dưỡng đằng sau thiếu niên, thiếu niên khỉnh khủng như
thế thì thế lực sau lưng hắn sẽ khủng bố như thế nào.

“Liêu ca thật mạnh hơn nhiều lắm, nhiều đế mức mà không ai biết được” Trần
Cung ánh mắt quyết tâm nhìn Liêu Lang.

“Hắn là một con quái vật, thậm chí còn kinh khủng hơn cả ta cơ” Hương Uyển
Tình nhoẽn miệng cười khẽ.

“Không thể, ta là Ngưng Linh cảnh sơ kỳ dù nhìn không thấu tu vi tiểu nam nhân
này nhưng hẳn chỉ là Linh Sư ở Nhập Linh cảnh, không nhìn ra tu vi vì hắn có
lẽ đã sử dụng đồ vật có năng lực che dấu đi tu vi. Nếu hắn không phải Nhập
Linh cảnh trừ phi thế lực sau lưng hắn ít nhất phải có đại năng Hóa Anh cảnh,
nếu vậy hắn đâu cần phải đến nơi hẻo lánh như Thế An thành, điều đó vô lý”
Nhược Thủy, một trong ba cường giả Ngưng Linh cảnh của đấu giá hội một bên vừa
cườ duyên bên ngoài, vừa phân tích bên trong.


  • Tùy ngươi.

Liêu Lang không quan tâm điệu bộ của Nhược Thủy, hắn lấy thêm một khúc gỗ
trong áo ra rồi tiếp tục điêu khắc đồ vật.


  • Ta thấy Hoàng Hoa đã không còn ai cạnh tranh nổi, ngươi tuyên bố đấu giá
    thành, đưa vật phẩm thứ ba ra nối tiếp đấu giá, tránh làm mất thời gian của
    mọi người.

Nói xong, Liêu Lang hoàn toàn im lặng điêu khắc.

Dụ hắn bằng sắc đẹp? Ngay cả nương nử của hắn, hắn còn không thèm nhìn chứ
đừng nói vẻ đẹp chỉ đủ để hường nhân thưởng thức của Nhược Thủy.

“Tốt” mặc kệ vẻ mặt tựa như khinh thường của Liêu Lang, Nhược Thủy lòng vui
khó tả, hớn hở chỉnh người nói lớn, Thôn Linh tâm pháp cũng được nàng nhanh
cất đi.


  • Với 100 viên Tấn Cấp Đan cho Nhập Linh cảnh, Nhược Thủy nghĩ chắc sẽ không
    còn ai có thể ra giá cao hơn, cho nên Nhược Thủy xin mạn phép định giá, gốc
    Hoàng Hoa thuộc về quý khách bên kia.


  • Còn quý khách nào có ý kiến gì không?


Đợi ba giây không ai lên tiếng khi mà cái giá quá mức vô lý với thế lực tại
Thế An thành, Nhược Thủy đập nhẹ hai tay vào nhau nói.


  • Nếu không, vậy đấu giá vật phẩm thứ hai kết thúc.


  • Đấu giá vật phẩm thứ ba bắt đầu.


Hai thị nữ nhanh chóng luân chuyển, người rời người đến thay thế vị trí lẫn
nhau cùng hai món đồ vật.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #38