Đấu Giá Hội.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Sáng hôm sau, Liêu Lang rời khỏi phòng trọ để đến khu đấu giá lớn nhất và duy
nhất tại Thế An thành. Hắn cần đấu giá bức tranh nhằm kiếm chút ít đồ vật gia
thân, đây là mục đích chính hắn tạo ra bức tranh.

Thế An thành thì cũng như bao thành khác, tất không thể thiếu khu đấu giá hay
đấu giá hội để tu luyện giả bỏ ra các thứ tài nguyên mà đổi về thứ họ nhìn
trúng trong đấu giá hộ, do đấu giá hội giới thiệu.


  • Hể? Không ngờ lần đấu giá tháng này lại có cả Huyết Tiêu thảo, một loại
    thảo dược trị được vết thương trí mạng từ linh lực ư?


  • Không đâu, Huyết Tiêu Thảo nghe đâu là đã có từ hai tháng trước, nhưng mà
    vào thời gian đó hội đấu giá lại không có quá nhiều món nên mới gom lại tháng
    này đấu giá luôn.


  • Mà đúng rồi, ta còn nghe nói là hôm nay còn có cả một bộ thư quyển Linh
    giai mạnh mẽ được hội đấu ra đem ra.


  • Cái gì? Là thư quyển Linh giai có thể giúp người tu luyện thành Linh Hải
    cảnh?


  • Không sai, tin tức rất chính xác. Cho nên chúng ta tốt nhất là không nên
    đến trễ, hội đấu giá lâu lâu mới đấu giá một lần, hôm nay tuyệt không bỏ qua.


  • Đi,chúng ta mau đi, hôm nay ta dù có khô máu cũng phải đem về thư quyển
    Linh giai đó.


Nhìn hai nam tử tuổi chừng 30, 32 bước nhanh xuống lầu tửu lâu, Liêu Lang vẫn
bình thản ngồi húp nốt một ly rượu nồng cho ấm người.

Đấu giá hội thường thì một tháng sẽ tổ chức đấu giá một lần nhưng mà nếu như
tháng đó quá ít các món hàng thì sẽ được thông báo không tổ chức và dồn lên
tháng tới, đây là quy tắc đã thành văn từ xưa đến nay của thành.

Liêu Lang ban đầu dự chỉ bán bức tranh cho đấu giá hội, lấy tiền liền rời đi,
nhưng nếu hôm nay đã trùng ngày mở đấu giá một thánh một lần, hắn cũng nên
tham quan vui chơi.

Hơn 10 phút sau, Liêu Lang rời khỏi tửu lâu mà đi đến đấu giá hội là một tòa
kiến trúc khá cao rộng, xét bề ngoài nhìn có vẻ như là ba, bốn tầng nhưng bên
trong thật chất chỉ có hai tầng, tấng giành cho khác thường và tầng giành cho
khách có tiếng.

Hiện tại thì bên ngoài đấu giá hội đang có rất nhiều người xếp hàng, chờ xác
định danh tính, đẳng cấp cao thấp cũng như tiền tài để người đấu giá hội tìm
nơi tọa vị thích hợp bên trong.


  • Nghe nói lần này có Tuyết Tằm Tơ cực quý, đem về may quần áo mặc thì hết
    xảy khi mà nó vừa cao quý, vừa đẹp, lại vừa bền, đây là cực phẩm tơ tằm a.


  • Đó là gì chứ, hôm nay nghe phong phanh là có thư quyển Linh giai cực kỳ
    trân quý đó, không ném tiền mua là phí cả ba đời.


  • Đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà ngươi nghĩ kẻ như chúng ta lấy về được sao?
    Sáu đại gia tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, bởi lẽ Linh giai thư quyển chính là
    đại diện cho sự tồn tại của Linh Hải cảnh chí cao a.


  • Hài, chỉ tiếc chúng ta quá nhỏ bé, yếu ớt, có may mắn lấy được nhắm cũng
    chỉ bỏ lại mạng. Ờ mà ta nghe đâu hình như còn có ba cây Hiên Tiềm thảo có thể
    giúp tu vi tăng lên 10 năm tu vi, chúng ta tốt nhất nên để dành tài vật mà mua
    thứ này.


  • Chỉ là 10 năm mà quý trọng thế sao? Vậy là các ngươi không biết, lần này
    Đấu giá hội có thu mua về được hai khỏa đan dược từ bên ngoài có tên là “Đột
    phá Nhập Linh cảnh”, tuy không ai biết tác dụng của nó là gì nhưng nghe tên
    cũng đã đoán ra được phần nào. Đan dược mà trợ giúp người đột phá Nhập Linh
    cảnh thì cũng biết là quý giá dường nào? Nhất định phải mua, phải mua a.



  • Ể, người đó không phải một trong lục đại thiên tài, Đoàn Thủy Tạ thiếu gia
    của Đoàn gia sao?


  • Kìa, kìa, bên kia còn có Ngọc Nhãn Thi tiểu thư của Ngọc gia, cùng là một
    trong lục đại thiên tài à.


  • Này, còn có cả Hữu Dân thiếu gia của Hữu gia cũng đến, xem ra kì này chính
    là cuộc tranh chấp thư quyển Linh gia gay gắt giữa các đại gia tộc có tiếng
    nhất Thế An thành.


  • Đó là tất nhiên, là thư quyển Linh giai đó có thể khiến người đột phá Linh
    Hải cảnh giới a. Vào 10 năm trước đã xuất hiện quyển thứ 1, giờ là quyển thứ
    hai a, sáu đại gia tộc ai cũng đều muốn chiếm giữ làm của riêng, thậm chí là
    thành chủ cũng chen chân vào.


  • Mẹ nó, Linh Hải đấy. Thế An thành từ trước giờ chỉ có thành chủ là một vị
    Ngưng Linh cảnh cường giả, giờ bỗng có cơ hội biến thành Linh Hải cảnh chí
    cao, tuyệt đối là một trận tranh giành máu đổ như 10 năm trước, Thế An thành
    trong nay mai sẽ không hề yên lành rồi, xong hôm nay bố liền dọn nhà tránh
    phong ba.


  • Ờ, chờ ta đi với.


  • Đéo!



Tiếng bàn luận của mọi người về từng món đồ vật được trao đổi kỳ này, hay bàn
tán về tu luyện giả nổi danh đến tham gia hội đấu giá cũng đã tạo nên một sự
huyên náo không nhỏ trước cổng hội đấu giá.

Đấu giá hội có kiến trúc không nhỏ nhưng cũng không phải ai muốn vào liền vào
được, đấu giá hội là nơi dành cho kẻ có tài vật có giá trị, không đủ tài vật
có giá trị để ít nhất có thể đổi đươc món đồ cùi mía nhất lần đấu giá này thì
không được phép vào, thoáng một chỗ bên trong, khách hàng của đấu giá hội bên
trong càng thoải mái, người hầu phục vụ cũng nhẹ người.

Liêu Lang đứng từ xa nhìn chụm người có số lượng gần 200 bên đó liền bỏ đi về
hướng khác, vòng qua cửa chính để đến một cửa khác của đấu giá hội. Theo như
Liêu Lang đã tìm hiểu trước, người muốn đấu giá vật phẩm thông qua đấu giá hội
thì phải đi bằng cửa sau, không phải cửa chính.

Mất chỉ vài mươi giây, Liêu Lang đi đến một cánh cửa luôn rộng mở cho đến hết
buổi đấu giá của đấu giá hội, hắn bước vào.


  • Xin chào quý khách, ta là Đại Hòa, không biết quý khách đến đây là cần đấu
    giá vật gì?

Đằng sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ có đường nối sâu và bên trong đấu giá
hội, một vị trung niêm tầm 44 tuổi để râu đen dài đang đọc dỡ quyển sách thấy
Liêu Lang đi vào liền ngưng lại, đứng dậy chào hỏi cho ra dáng người làm ăn.


  • Chỉ còn khoảng 1 giờ nữa thì đấu giá sẽ chính thức bắt đầu, nếu không ngại,
    quý khách có thể lấy ra đồ vật để ta kiểm chứng rồi đưa lên sàn đấu giá cho
    kịp thời.
    Nhìn sơ qua đôi lời của vị trung niên liền cũng biết đây là một người lão
    luyện trong nghề.

Liêu Lang hoàn toàn thích kiểu nhanh gọn như thế này, hắn chỉ hơi gật đầu xem
như chào mặt với vị trung niên rồi lấy trong áo ra một cuộn tranh đã được buộc
giây nhẹ lại nhằm giữ không cho tranh bung ra. Liêu Lang đặt tranh lên bàn
cùng với lời nói.


  • Ta lần đầu tiên đến đấu giá, hi vọng được biết luật lệ.

Liêu Lang lúc nhỏ đã từng đi đấu giá hội tại Thạch Hoa thành một lần nên hắn
biết, dù là đấu giá hội hay Dược Các, Phù Ẩn,… chỉ cần là một tổ chức làm ăn
đều sẽ có những quy định, luật lệ riêng cho cả hai bên người bán (người cho đi
dịch vụ) và người mua (người có được dịch vụ). Đã đặt mình là bên đấu giá thì
hắn phải biết luật để còn tìm đường đi, không cần quá mức ngáo cần để bị người
ta lừa, hay khi dễ.


  • Đó là liều tất nhiên thưa quý khách.

Trung niên nhìn Liêu Lang với ánh mắt khác lạ vì bất ngờ khi Liêu Lang, một
thiếu niên chỉ chạc tuổi cháu hắn lại có cái suy nghĩ tinh tế, hoàn toàn không
giống như bao tầng lớp thanh thiếu niên khác như vậy. Thiếu niên này theo hắn
nghĩ chính là một kẻ không đơn giản.

“Tu vi? Tu vi? Ta là Ngưng Linh cảnh sơ kỳ lại không nhìn ra được thiếu niên
tu vi? Thiếu niên này…” nhíu mày suy nghĩ trong lòng như thế, trung niên bắt
đầu giảng giải luật lệ cho Liêu Lang.


  • Vậy trước hết ta muốn hỏi quý khách, vật phẩm quý khách đem đến là muốn bán
    trực tiếp cho đấu giá hội chúng tôi hay là gửi nhờ chúng tôi đem ra đấu giá?


  • Hừm, ta cũng khá phân vân trong việc lựa chọn hình thức thế nên mong Hòa
    thúc giải thích cả hai để ta dễ bề lựa chọn.


Liêu Lang bình tĩnh đưa ra một câu trả lời đầy khôn ngoan hòng chừa lỗ cho lần
sau.


  • Được, vậy ta sẽ nói đến qui định khi ngươi bán trực tiếp vật phẩm cho chúng
    ta trước.


  • Điều đầu tiên, vật phẩm phải là hàng thật, không phải đồ giả có mang theo ý
    trêu đùa đấu giá hội chúng ta. Vi phạm tất chỉ có con đường chết.


  • Ngươi nếu bây giờ đưa ra đồ giả, ta cho ngươi cơ hội trong ba giây mang nó
    rời đi ngay lập tức.


Dù trung niên đã nghiêm giọng lại, linh lực của Ngưng Linh cảnh cũng tỏa ra
vây quanh Liêu Lang nhằm đe dọa hắn khai sự thật, nhưng Liêu Lang vẫn lù lù
đứng cùng với ánh mắt không thể tả nhìn Đại Hòa.

Đôi mắt ấy của Liêu Lang cứ như một thứ gì đó có bình tĩnh, có xem thường,
cũng có đe dọa vô cùng quỷ dị.

Năm giây đi qua, không thấy Liêu Lang có phản ứng gì lạ thường, trung niên Đại
Hòa tiếp tục nói.


  • Nếu đã là đồ thật, vậy đơn giản là chúng tôi kiểm định rồi ra giá, quý
    khách ưng ý thì trao đổi, không ưng ý liền rời đi. Tất cả đó là quy định khi
    quý khách bán vật trực tiếp cho chúng tôi.

Liêu Lang nghe xong gật nhẹ đầu bình thường đáp


  • Vâng, Hòa thúc hãy nói tiếp trường hợp hai.


  • Trường hợp quý khách muốn nhờ chúng tôi đấu giá, điều kiện đầu tiên vẫn là
    phải hàng thật. Sau đó chúng tôi sẽ đem ra đấu giá, nếu đấu giá thành công thì
    chúng tôi sẽ nhận được mười phần trăm giá trị của vật phẩm, đấu giá thất bại,
    chúng tôi sẽ nhận được một phần trăm giá trị của vật phẩm.


  • “Giá trị” của vật phẩm tức là khi thẩm định xong vật phẩm, chúng tôi sẽ đưa
    ra một mức giá trị mặc định cho nó, khi đó, dù cho có người trả giá cao đi
    chăng nữa để mua vật phẩm của quý khách, chúng tôi vẫn chỉ lấy mười phần trăm
    của giá trị mặc định.


  • Còn “giá trị” chính là một điểm số, quý khách có thể tham khảo ở đây.


Trung niên nhanh chóng đưa cho Liêu Lang một quyển sách mỏng chừng vài ngàn
trang giấy (mỏng thật).

Liêu Lang cầm trên tay liền không chờ đợi thêm gì mà mở ra đọc nội dung bên
trong với tốc độ cực nhanh, y hệt như là tát nước không cần nhìn.

Nội dung trong sách khá đơn giản, nó phân chia ra nhiều mục gồm Linh Khí, đan
dược, dược liệu, nguyên vật liệu, các vật kỳ lạ… tóm lại là danh sách những
vật có thể sẽ được đem ra đấu giá. Mỗi mục trong đó điều có một lượng điểm số
từ 1 cho đến 1 vạn tương ứng với khả năng vật phẩm có thể được Võ giả sử dụng
hay Đại Đế sử dụng.
Sau đó, giả dụ như Liêu Lang nắm giữ 1 điểm, hắn liền có thể chọn một vật phẩm
nào đó nằm trong danh sách mục 1 điểm để đổi lấy, đây là đặc quyền của khách
hàng giao dịch với đấu giá hội.

Đấu giá hội không những là tổ chức đấu giá mà cũng đồng thời là một tổ chức
mua bán rộng lớn xuyên khắp Thiên Hoang tinh cầu.

Chừng 3 phút lật giấy, Liêu Lang dù không lật được hết 1/10 quyển sách nhưng
bấy nhiêu cũng đã đủ để hắn hiểu vài điều về “giá trị”, đây quả là một điều
thú vị hắn chưa từng biết đến.

Thế giới nghiêng về sức mạnh, vật có thể tạo hay hỗ trợ sự phát triển sức mạnh
của một tu luyện giả sẽ luôn được quý trọng. Người muốn có được vật này thì
phải đổi bằng vật hoặc nhiều vật khác sao cho ngang giá trị, tiền bạc xã hội
thường nhân tất không thể mua đến.

Hội đấu giá khi mở ra một cuộc bán đấu giá tất là họ đang bỏ ra một vật phẩm
để lấy về vật phẩm, đơn nhiên về phần lớn thì đấu giá hội luôn thu về vật phẩm
tốt hơn vật phẩm mang ra bán đấu giá hoặc ít nhất là ngang bằng.

Trong trường hợp buôn bán, làm ăn với người mang vật đến nhờ đấu giá hoặc bán
trực tiếp cho hội đấu giá, hội đấu giá lại quy về giá trị điểm theo kiểu “vật
thành điểm, điểm đổi vật”. Tất nhiên, hội đấu giá vẫn sẽ tìm cách có lời cho
bản thân.

“Vậy ra các ngươi đưa phân nhánh đến nơi lạ, nơi tu luyện giả nhỏ bé cả về
kiến thức lẫn thực lực để thu thập đồ tốt với giá thấp, sau đó chuyển về nơi
có trình độ cao, biết nhìn hàng liền bán với giá hời, thậm chí là cho tổ chức
sử dụng. Biện pháp làm ăn rất không tệ” Đây chính là điều thú vị mà Liêu Lang
ngộ ra.

Liêu Lang bình đạm trả lại quyển sách cho trung niên, nói.


  • Ta đã hiểu, vậy Hòa thúc cứ giám định vật phẩm của ta rồi cho giá, ta cũng
    muốn kịp trước khi lần bán đấu giá bắt đầu.


  • Ừm, quý khách đợi ta giây lát.


Tiếp nhận quyển sách, trung niên quay người đi đến bức tranh, mở sợi giây buộc
rồi trải dài cuộn tranh có kích thước chừng 1,2m lên bàn.


  • Qúa đẹp!

Lần đầu tiên thấy nội dung bên trong của bức tranh họa, trung niên tức khắc
không đỡ nổi miệng, bật thốt lên một câu không tự chủ.

Bên trong bức tranh, một vị tiên nữ thân mặc váy hồng cánh hoa mẫu đơn đang
xoay tròn một điệu múa nhẹ nhàng, ngọt ngào với vụ cười xinh đẹp rực rỡ trên
môi. Xung quanh tiên tử, rất nhiều cánh hoa anh đào xuất hiện, tựa như trôi
nổi lơ lửng cũng tựa như nhảy múa phụ trợ, tô thêm sắc màu, vẻ đẹp cho tiên
nữ, cho bức tranh.

Nhìn một cách tổng thể, bức tranh chính là họa lên một vị tiên tử mặc váy hồng
nhảy múa phiêu vũ dưới cánh hoa đào rực sắc.

Bức tranh này nếu xét về mặt nghệ thuật thì rất đẹp, rất mê người, khiến người
nhớ nhung, mong ước được sở hữu, nhưng nếu xét về mặt sức mạnh thì một điểm
cũng không có. Đây đơn giản là một bức họa mỹ nhân tiên tử khiến người say
đắm, không phải đồ vật tăng cường hay hỗ trợ sức mạnh.

Ngắm nhìn bức họa tiên tử khá lâu, trung niên nhanh chóng tỉnh người, ánh mắt
rời khỏi bức tranh, hắn hỏi Liêu Lang.


  • Tranh này là do quý khách vẽ, đúng chứ?


  • Đúng, không sai, vậy có vấn đề gì sao Hòa thúc?


  • À không, chỉ là quý khách dường như muốn đấu giá một bức tranh nghệ thuật,
    và nó thì không có lắm giá trị đối với một tu luyện giả, có lẽ giá cả sẽ không
    được tốt.


Trung niên Đại Hòa phân tích.

Liêu Lang cũng nhanh đáp lời


  • Qủa thật thì đối với một tu luyện giả chuyên tâm tu luyện, bức họa này
    không đáng một đồng, nhưng mà bên cạnh đó, tu luyện giả ham mê tửu sắc không
    thiếu, họ vẫn có thể bỏ ra một giá trị không nhỏ để tranh giành bức tranh.


  • Tầng lớp thanh thiếu niên chắc sẽ rất nhiều.


Trung niên gật đầu, sau đó lòng ra quyết định nói


  • Thôi được, nhìn sơ thì cũng đủ hiểu quý khách chắc hẳn là sẽ đem ra nhờ
    chúng ta đấu giá chứ không phả bán.


  • Bức tranh này ngoài hình ảnh xinh đẹp, hấp dẫn, sinh động giống như thật
    thì các nguyên vật liệu cấu thành nó đều rất rẻ, chúng ta mặc định cho nó giá
    trị thấp nhất là 1 điểm giá trị, thông thường thì tức là bằng một gốc thảo
    dược tăng tiến tu vi cho Võ giả. Bức họa khi đấu giá thành công, quý khách sẽ
    phải trả mười gốc dược liệu trị thương đơn giản cho chúng ta.


  • Qúy khách giờ muốn rút lui hay chấp nhận giá ta vừa thương thuyết?


Một bức tranh được tạo nên bởi tất cả nguyên liệu do tiền bạc thường nhân mua,
giá cả tuyệt không thể nào bằng được một gốc thảo dược trị thương loại thấp
nhất, một trăm lần cũng không bằng.

Đại Hòa nếu không nhìn ra sức hấp dẫn của bức tranh có thể khiến nhiều kẻ lắm
tiền phung phí, cộng với việc Liêu Lang còn trẻ người và bí ẩn, hắn đã cho
rằng Liêu Lang đang đùa cợt, giỡn mặt với đấu giá hội mà thực hiện án phạt
chặc tay, chặc chân, thậm chí là giết.

Bề ngoài xem ra, Liêu Lang đang thực hiện một vụ buôn bán lỗ.


  • Ta sẽ đấu giá.

Liêu Lang bình thường trả lời.


  • Ừm, vậy quý khách có yêu cầu điều kiện đấu giá hay không, hay là theo như
    thường lệ của chúng ta, từ mức giá một gốc thảo dược trị thương đi lên?


  • Có, để đạt bức họa này của ta cần một điều kiện.


  • Điều kiện gì?


Đại Hòa kinh ngạc hỏi. Chỉ là một bức tranh bình thường, bán được đã may mắn
mà còn cần điều kiện gì, thiếu niên kì quặc hay là không muốn bán.


  • ………


  • Cái gì? Ngươi điên rồi.


Đại Hòa nghe xong Liêu Lang nói điều kiện liền nhảy cẩn lên, từ “quý khách”
cũng bị thay thế thành “ngươi”.


  • Có lẽ, nhưng mong là quý đấu giá hội cứ đọc lên điều kiện này giúp ta, dù
    bán được hya không ta đều sẽ đưa 10 gốc dược thảo trị thương theo đúng giao
    kèo.
    Liêu Lang vn bình thưởng, hắn biết mình đang làm gì, vì cái gì.

Trung niên đại hòa nhìn Liêu Lang chút, sau đó hơi chút thở ra một cái, hắn
cũng không màn Liêu Lang điên khùng điều kiện nữa.


  • Nếu quý khách đã muốn như thế thì được, chúng tôi sẽ thực hiện theo. Đây là
    thẻ khách mời của đấu giá hội, quý khách cầm lấy rồi đưa ra cho người tại cửa
    chính xem xét, họ sẽ đưa quý khách đến chỗ ngồi thích hợp.

Một bức tranh cùi bắp lại muốn đổi tin tức của một đồ vật mà ngay cả Hóa Anh
cảnh đều tha thiết mơ ước, trung niên cũng không biết nói gì với thiếu niên
trước mặt.


  • Được.

Câm một lệnh bài bằng gỗ tinh xảo có vài điểm đặc biệt khó nhận biết, Liêu
Lang xoay người rời đi.


  • Hài…

Trung niên nhìn bóng lưng Liêu Lang thở dài rồi gọi người bên trong, cầm cuộn
tranh đem đi chuẩn bị lên sàn đấu giá.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #36