Mười Năm.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Quyển 2 - Những bước đi đầu tiên.

Huyễn Tương Thiên Tháp chia làm mười tầng tháp, mỗi tầng tương ứng với một
tầng thử thách khác nhau.

Tầng một là tầng chính yếu quan trọng nhất lại cũng là tầng dễ qua nhất, chỉ
cần người mở được cửa tháp đi vào thì sẽ vượt qua được.

Với tầng một, người bước vào đều sẽ nằm trong một khoảng không gian kì dị mà
tại đó, đầu óc tu luyện giả được kích thích hoạt động tối đa nhất tùy theo
năng lực từng người chỉ để cảm nhận một thứ, một thứ được gọi là “con đường
tiến thăng Thần giới” với thời gian là trăm năm tương ứng với mười ngày bên
ngoài tháp. Và thử thách này hoàn toàn không có phần thưởng, nếu có thì chính
“con đường tiến thăng Thần giới” chính là phần thưởng vô giá.

Nghe qua thì bình thường bất cứ tu luyện giả nào cũng cho rằng rất dễ để vượt
qua, nhưng nếu nó đã dễ như vậy thì tại sao rất nhiều yêu nghiệt từ mười lăm
vạn năm trước đều chỉ cảm nhận 4, 5 ngày tương ứng 40, 50 năm trong tháp là đã
quá tải, không thể cảm nhận thêm hoặc không hiểu nổi phần tiếp theo con đường
là đang nói đến điều gì và bị buộc tiến đến tầng 2 dù còn rất tiếc nuối muốn ở
lại?

“Con đường tiến thăng Thần giới” hay có thể nói một cách dễ hiểu hơn chính là
những điều cần làm, cần tu luyện để đạt Thần cảnh . Tiếc là từ khi có tháp cho
đến nay, không một thiên tài yêu nghiệt nào có thể cảm nhận ra con đường đến
được Thiên Nhân cảnh, Thần cảnh lại càng là vô vọng.

Tuy nhiên, Liêu Lang bước vào tháp, nhập vào thử thách thứ nhất tại tầng một,
nó chẳng khác gì việc cho không Liêu Lang cả một nguồn thông tin vô giá để hắn
làm nên kỳ tích. Bởi lẽ, hồn hắn không khôi phục trong đó nhưng đầu óc của hắn
cũng không phải chỉ để trưng trên cổ, mất 30, 40 năm trong tháp chỉ để hiểu
hết một con đường là chuyện quá đơn giản, cực kỳ đơn giản đối với một con quái
vật tử bất như hắn. Đây cũng là bước khởi đầu để hắn tạo nên cuộc chiến Trung
Vực ngày đó.

Sau khi rời khỏi tầng một tháp, tiến vào tầng 2 tháp, tu luyện giả sẽ có được
tu vi ảo tương ứng với điểm dừng cảnh giới trên con đường mà bản thẩn vừa cảm
nhận như ngưng linh là ngưng linh, hậu kỳ là hậu kỳ, để từ đó có thể vượt qua
những thứ thách tiếp theo ở các tầng trên.

Tầng 2, cảm nhận một thư quyển địa giai bất kỳ do tháp tự đề xuất, có thể là
tâm pháp, công pháp hoặc yết quyết trong thời gian một tháng, tức một giờ đồng
hồ bên ngoài (thời gian các tầng khác nhau). Nhập môn thư quyển sẽ đồng thời
được phần thưởng tùy tháp tính toán và bước vào tầng 3. Không nhập môn tức bị
loại ra ngoài.

Thử thách tầng hai này đối với Liêu Lang thì chẳng khác việc đi đại tiện, quá
mức dễ dàng khi mà Thủy Ngưu Vạn Quyền hắn chỉ mất vài phút là hiểu tất tầng
tật. Xông qua tầng hai, Liêu Lang đạt cực hạn phần thưởng riêng cho bản thân,
nhưng bên ngoài tầng hai lại sáng lên, một thư quyển Thiên cấp chủ tu cho
Thiên Nhân cảnh được tháp ban thưởng cho Thiêng Hoang tinh cầu vì ra đời một
thiên tài kiệt xuất.

Cuộc chiến đổ máu cũng từ đâu bắt đầu để dành lấy thư quyển Thiên cấp đầu tiên
xuất hiện tại Thiên Hoang tinh cầu trong hai mươi vạn năm qua, sau thế chiến
thứ 23 của tinh cầu dẫn đến Thiên Nhân cảnh tuyệt tích.

Tầng ba, tầng bốn cho đến tầng chín, Liêu Lang liên tục đạt được phần thưởng
cực hạn, thắp sáng liên tiếp thêm bảy tầng tháp, từ tháp lại xuất ra tổng cộng
25 thư quyển Thiên cấp, 26 bảo khí có thể diệt Thiên Nhân cảnh. Thế chiến thứ
24 hoàn toàn bùng nổ từ đây.

Thông qua tầng 9, Liêu Lang là người đầu tiên chính thức tiến đến tầng 10 của
tháp kể từ khi tháp xuất hiện và hắn cũng từ đó… mất tích.

Mười năm sau.

Trong một tòa cung điện trắng bạch, xung quanh chỉ toàn màu trắng và màu trắng
của tất cả các vật nơi đây.

Tại chiếc Đế tọa trắng bạch có điêu khắc hình cổ lông cũng trắng bạch. Ngồi
bên trên, một cái thiếu niên ước chừng 15, 16 tuổi cao khoảng 1m76, 1m77 có
thân hình cân đối, cơ bắp không quá nổi nhưng cực kỳ cường tráng, tuy là lúc
này thiếu niên đang nhắm mắt tĩnh tọa nhưng lại vẫn hiện ra được gương mặt
tuấn tú dị thường mà khó tả, nó dường là một thứ gì đó có thể khiến nữ nhân
vừa thấy liền yêu, tim đập loạn nhịp, muốn được hắn sủng hạnh, nuông chiều
không thôi. Thiếu niên ngoài gương mặt dị yêu thì còn một mái tóc ngắn kì quặc
so với người thường, quần áo mặc trên cơ thể cũng quái lạ không kém.


  • Đến lúc ta nên rời đi.

Mở miệng phát âm thanh, Liêu Lang cử động mà từ trong không gian giới chỉ bình
thường lấy ra một chiếc áo vest đen nhạt khoác lên bên ngoài cái áo sơ my
trắng không có cà – vạt treo trên cổ, hắn ngồi bật dậy khỏi ghế.

Đối với Liêu Lang mà nói, phong cách chính của hắn chỉ có một, đó là phong
cách của một bậc quý ông đầy lịch lãm, không phải là phong cách tuấn dật, lãng
tử, phong trần, hay tà tà gì khác dù đôi khi hắn cười tà khá khốn nạn . Cho
nên, hắn ngay từ nhỏ đã muốn ăn mặc như vậy, lớn lên hắn lại càng muốn ăn mặc
như vậy.


  • Đến đây.

Quát lên một tiếng khá lớn, từ góc phòng, một thanh kiếm chỉ như sắt thép bình
thường nhưng có điêu khắc nhiều ký tự đặc thù vâng lời hắn đi đến, biến nhỏ
rồi nhập vào cánh tay trái có đeo chiến nhẫc màu lam của Liêu Lang, hắn đeo
găng tay đen lên.


  • Mở.

Cầm trên tay một chiếc lệnh bàì cổ quái nhưng tràn ngập khí tức xa xưa, Liêu
Lang giơ lên về phía trước quát, lập tức một lổ hổng có phần đen tối hiện ra.

Khẽ đưa tay vuốt mặt khiến gương mặt biến đổi thành bình thường, không quá
đẹp, không quá xấu, chỉ như con nhà hàng xóm bên cạnh, Liêu Lang bước chân vào
lỗ hổng mà biến mất. Lỗ hổng nhanh chóng khép lại và tan biến không chút tăm
tích.

Tầng mười hắn tiến vào không gì khác hơn là một cái cổ truyền tống trận đưa
hắn đến không gian trắng bạch này, cho hắn kế thừa tất cả những đồ tốt của
Bạch Minh Thần Tông tại thần giới cùng với lời thề gầy dựng lại Bạch Minh Thần
Tông, bất quá thì thất nhiên Liêu Lang không thề, đồ đạc nơi đây hắn cũng
không thu nhận đến một thứ. Thanh kiếm nhỏ, Hắc Tâm Kiếm – “tâm càng ác, kiếm
càng mạnh”, tại tay hắn chỉ là phần thưởng cực hạn thuộc tầng chín, không liên
quan đến Bạch Minh Thần Tông.

Trong số các phần thưởng đạt được, Liêu Lang chỉ lấy Hắc Tâm Kiếm và tham khảo
các loại thư quyển được ban thưởng để tự tạo ra một bộ thư quyển thích hợp cho
bản thân điều khống, chứ không hề học tập theo bất cứ thư quyển kinh thiên
nào, kể cả một bộ công pháp Thần cấp.

Bằng đầu óc của Liêu Lang cùng “sức mạnh vô hạn”, hắn sẽ tự tạo nên con đường
bá chủ của chính hắn. Bằng chứng là suốt mười năm qua, Liêu Lang ngoài ngồi
trên Đế tọa, không, Thần tọa để tham khảo, tìm hiểu các loại sức mạnh, sáng
tạo ra Thủy Dẫn Linh tâm pháp hỗ trợ việc hấp thụ linh khí nồng đậm bên trong
không gian này kết hợp cùng Linh thể mà đạt Linh Sư cảnh tại lúc bảy tuổi, hắn
không làm bất cứ thứ gì, nếu có thì chỉ là lấy vải vóc tự may bộ đồ mới để
mặc.

Tắm rửa, xem như hắn ở dơ chút vì dù sao hắn cũng không làm hoạt động thân thể
nhiều để sinh ra mồ hôi. Còn ăn uống, tu luyện giả vốn lấy linh khí làm cơm,
làm dưỡng chất nuôi lớn cơ thể, đồng thời còn chăm sóc tốt vóc dáng thân thể
thêm xinh đẹp, bởi vậy, tu luyện giả không hề đói bụng, vả lại hầu như tu
luyện giả dù không phải “nam anh tuấn, nữ tuyệt sắc”, dung mạo cũng không quá
mức khó coi dọa người.

“Hùuuuu...”

Tại khu rừng vắng vẻ, yên tĩnh đầy tiếng chim ca, lỗ hổng đen hiện ra, Liêu
lang từ đó bước ra ngoài nhìn ngắm tình hình xung quanh.

Mười năm tự kỷ, chỉ có “ngũ cô nương” làm bạn, giới hạn tìm hiểu của Liêu Lang
cũng đã đến cực hạn, cần tăng tu vi thêm để khôi phục hồn, giúp hắn “thấu tình
đạt lý”, hắn nên dời khỏi không gian lệnh bài Tông chủ Bạch Minh Thần Tông đó,
vì dù sao, nắm giữ lệnh bài hắn cũng có thể hấp thụ được linh khí nồng đậm bên
trong sản sinh sau khi hấp thụ linh khí bên ngoài mà tăng phúc lên nhiều lần
để tu luyện.

Trọng yếu hơn, Liêu Lang chỉ muốn xóa bỏ “chán”, mười năm chịu cực thui thủi
một mình hắn chấp nhận vì nó là để tìm hiểu về thế giới, tìm xong, đạt giới
hạn có thể rồi, hắn không muốn nán lại thêm một giây nào.

Liêu Lang, phải đi, khám phá bầu trời rộng lớn này.

Liêu Lang đảo mắt xung quanh cảm nhận linh khí yếu ớt, không có thứ gì va động
mạnh hay nguồn linh lực mạnh mẽ ngoài vài con thú bé nhỏ thấy hắn liền bỏ
chạy, đụng nổ nhiều cái cây trên lớn đường.


  • Càng gần Huyễn Tương Thiên Tháp lại càng có linh khí nồng đậm tụ tập, nơi
    này linh khí thập phần mỏng manh tức cách rất xa tháp, cách xa Trung Vực.


  • Cũng… khá thú vị cho những bước đi đầu của ta.


Lộ một nụ cường khá gượng gạo khi thật tâm Liêu Lang cảm thấy chẳng có chút gì
thú vị. Liêu Lang cất lệnh bài, bước đi về phía trước.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #25