Khí Thế Quân Vương Hiện Thế Thượng.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Trời chỉ vừa hơi nhô cao vào ngày thứ bảy sau khi Liêu Lang rời khỏi Ngọc gia,
Hạc Lâm cùng Liêu Lang rốt cuộc đứng trên bầu trời của mảnh lãnh thổ đất nấu
và đá xám, tại trung tâm có tồn tại một toà tháp mười tầng trông bình thường.


  • Hử?

Hạc Lâm nhíu mày khi nhìn xuống bên dưới kì lạ, một đám người già trẻ mang con
cháu đến nhưng chỉ đứng vây quanh trước cửa tháp, không tiến vào tháp dù cửa
tháp rõ ràng làn đang mở lớn.

Hạc Lâm và Liêu Lang hạ cánh chim xuống thấp.


  • Là có chuyện gì?

Khí thế bức người áp xuống, Hạc Lâm hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn đến mà nhẹ
giọng trầm trầm hỏi.

Nhìn thấy Hạc Lâm khí thế mạng mẽ, vương miện nâu thổ trên đầu, tất cả mọi
người liền cả kinh, đồng loạt quỳ xuống đất hô lên.


  • Tham kiến Đại Đế.

Thiên Hoang tinh cầu chỉ cao nhất 26 vị Đại Đế, ai nấy cũng đều có thực lực
kinh người khó tưởng, hưởng hết mọi sự tôn vinh của chúng tu luyện giả, cho
nên người gặp liền phải quỳ gối hành lễ. Dù không hành lễ cũng được nhưng có
còn sống hay không ngay sau đó liền không biết được.


  • Thưa Đại Đế, sự tình lúc này rất cổ quái, Huyễn Tương Thiên Tháp ngay từ
    bảy ngày trước đã tự dưng mở rộng cửa nhưng không một hậu bối nào có thể vào,
    tư chất dù yêu nghiệt như thế nào cũng vậy. Chúng tiểu nhân dù đã cực lực đều
    không tra ra được nguyên nhân.

Vì để lấy điểm thuận mắt với một Đại Đế, một lão giả tay cầm cháu gái xinh đẹp
nhỏ tuổi lập tức giải thích tình hình ngắn gọn cho Hạc Lâm.


  • Đúng vậy thưa Đại Đế, ngay cả Bắc Đẩu Các hay nhiều vị Đại Đế khác cũng
    không tìm ra nguyên nhân, cho là Tháp đã tự nhiên như vậy, khôi phục lại hoạt
    động bình thường hay không cũng do tháp.

Một vị trung niên có tu vi Vương đẳng khác cũng lên tiếng lấy điểm.


  • Kì quái đến như vậy?

Nhìn những ánh mắt thật lòng trong lời nói, Hạc Lâm lại nhìn tòa tháp mười
tàng thập phần bình thường cách hắn khoảng 20m mà trầm ngâm, suy nghĩ. Xem ra
lần này hắn mang Liêu Lang đến xem tư chất liền không được, phải đợi kì sau,
ngay khi tháp bình ổn trở lại.

“Hy vọng là không quá 4 năm”

Hạc Lâm thầm nghĩ trong lòng như vậy, nếu tháng trục trặc qua bốn năm, Liêu
Lang ắt hẳn đã 10 tuổi liền sẽ không còn được vào tháp nữa.


  • Lang nhi, để khi…

Bất quá khi Hạc Lâm chuẩn bị đưa Liêu Lang quay về tổng bộ Phù Ẩn Các, Phù Ẩn
Điện, chờ ngày tháp khôi phục để đem Liêu Lang đi kiểm tra thành tựu tương
lai, thì Liêu Lạng đứng dậy mở miệng.


  • Cha, chúng ta không cần phải đi, vì nó mở… là chờ con.

Một cấu nói của hắn vừa ra, ngay lập tức bốn phương dời ánh mắt về phía Liêu
Lang.

“Đúng thằng nhóc điên khùng”

“Ảo tưởng sức mạnh”

“Tư chất thì như đống phân, cho dù tháp không tự mở, ngươi chắc chắn cũng
không đụng được đến cửa tháp để xem cơ duyên liền bị khí thế huyền diệu của
tháp bức bay tám trăm triệu mét”

“Cái gì, Cha? Đây là con của Đại Đế?”

“Theo ghi chép thì người này hẳn là Hạc Lâm Đại Đế của Phù Ẩn Điện, con hắn
năm nay nhỏ nhất cũng 1300 tuổi rồi, tiểu tử này… không lẽ là đứa con vừa
sinh?”

“Nhìn thì tuổi nhỏ anh tuấn, nhưng mà quá ảo tưởng, tự coi bản thân là trung
tâm vạn người, vả lại so với vị Đại Đế thì chẳng có chút xíu gì giống nhau,
nên hẳn là con nuôi, đúng vậy, là con nuôi. Haiz, vị Đại Đế này thật là… sao
không nhận ta làm con nuôi mà lại nhận một tiểu tử phế vật này chứ, chỉ là một
cái Linh thể nho nhỏ mà thôi a”

“…”

Qủa thật lúc này, nếu mà không có Hạc Lâm hay là, Liêu Lang không có chút gì
quan hệ với Hạc Lâm thì cả đám tu luyện giả tự cho là bản thân cao cao tại
thưởng đã hét lên chửi rủa Liêu Lang, thậm chí là còn giết hắn, tệ hơn nữa là
phế hắn.

Đám người ai cũng là lão đầu sống ít nhất ngàn năm, đang nói chuyện tự dưng có
đứa con nít vắt mũi chưa sạch hô lên “ta là siêu nhân”, cảm giác thật sự rất
là khó chịu.


  • Lang nhi, ý con là thế nào, ta không rõ cho lắm?

Hạc Lâm cũng nhíu mày nhìn Liêu Lang nói.

Liêu Lang không đáp lời vội câu hỏi, trước hết hắn nói.


  • Cha, ngài nên hạ xuống đi thôi.

Đợi con hạc ngũ sắc nằm xuống đất, Hắn lại nói.


  • Cha mang con đến là để con tiến vào Huyễn Tương Thiên Tháp nhằm trắc nghiệm
    thành tựu tương lai. Giờ là lúc con nên đi.

“Vù”

Liêu Lang sau khi phủi phủi cơ thể, nới lỏng cà vạt nhỏ cho thoáng cổ, hắn
liền nhẹ người nhảy từ trên lưng con hạc xuống dưới.


  • Con sẽ cho cha thấy, thành tựu như thế nào!

Lời hắn vừa dứt thì từ trong tháp, một cuộn thềm đỏ hoa lệ bắn ra ngoài, trải
dài trên đất mà nối thẳng đến chân Liêu Lang liền dừng lại.

“Phừng phừng phừng… phừng”

Đồng thời hai bên thềm đỏ, những cột lửa màu tím xanh bất thường chựt hiện
lên, cháy rừng rừng lơ lửng trên không trung.

Tình cảnh lạ xuất hiện, không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, lặng ngắt
như tờ. Vài trăm con mắt điều tập trung lại trên người Liêu Lang.

“Bịch bịch bịch”

Đặt chân lên thảm đỏ bước vài bước, Liêu Lang bỗng dừng lại.


  • Nếu như thử thách tại tầng 8 đúng như cha nói, vậy thì…

Bỏ một tay vào túi quần, Liêu Lang lấp lửng nhìn lên bầu trời trên cao tựa như
cao nhân thở dài. Vài ba giây trôi qua, hắn tiếp mở miệng.


  • Kể từ khi con bước vào tháp, từ nay về sau tất sẽ không còn ai có thể trở
    thành tiểu Đế!

Khí thế một câu đầy phong phạm của kẻ ngông cuồng, tự đại nhưng bất cứ ai nghe
đến cũng đều cảm thấy tâm thần chấn động không yên, nó cứ tựa như là việc đó
chắc chắn sẽ xảy ra vậy.

Liêu Lang rốt cuộc bước vào màn đêm u tối của tầng một Huyễn Tương Thiên Tháp.
Thềm đỏ cùng những ngọn lửa tím đều tan thành mây khói.

“Kéttttt… Ập”

Cánh cửa to lớn của tầng một đóng lại, mọi thứ đều trở về bình thường.

Trên bầu trời, một màn hình đen tối bắt nguồn từ Huyễn Tương Thiên Tháp xuất
hiện, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn lên.


  • Ha ha ha, thật lâu rồi ta mới quay lại Huyễn Tương Thiên Tháp a.

Hạc Lâm cùng mọi người tại nơi đây chưa bình ổn được sự rung động bởi sự việc
vừa
xảy ra trước mắt thì một giọng cười to lớn, vang vọng khắp bầu trời truyền
đến.

Từ phương xa, một vị trung niên ăn mặc bộ y phục lục bích thanh thoát, tay dắt
theo một tiểu nam tử có ánh mắt cao hơn đầu người bay đến. Trên đầu trung niên
là một chiếc vương miện màu bạc trắng tỏa ra ánh hào quang chớp nháy xoay vòng
quanh.

Người tới này lại chính là một vị Đại Đế, nhưng vị Đại Đế này lại không hề có
thuộc tính linh lực, so ra thì có vẻ thua kém Hạc Lâm sở hữu Thổ linh lực nếu
như hai người cùng trình độ tu vi.


  • Ai da, Thụy Nhã Kỳ ta ẩn cư đã lâu, nay vừa có đứa cháu gái tốt liền định
    đem tháp thử thời vận xem nó có đủ khả năng mang về một bộ Thiên giai thư
    quyển hay không, nào ngờ vừa đến nơi liền gặp lão đầu Bất Ứng Phong huynh,
    thật là xui mà.

Từ phương hướng khác, một lão bà có mái tóc tím tung bay trong gió, một cái
vương miện bạc trắng tại đỉnh đầu xoay tròn lấp lánh, tay nắm tay một tiểu nữ
khoảng 7 tuổi đeo khăn che mặt tiến đến. Trên đường đi, lão bà vừa nhìn thấy
vị Đại Đế y phục lục bích liền cười khổ nói.

“Thụy Nhã Kỳ, Bất Ứng Phong… không lẽ là…?”


  • Haizz, không ngờ ta lại là người đến sau, đây thật sự là trùng hợp đi.

Hạc Lâm đang chợt nhớ đến những cái tên làm trấn động Thiên Hoang tinh cầu khi
xưa mà đã lâu rồi không ai nhắc đến, thì trên bầu trời, một chiếc hồ lô to lớn
chợt hạ xuống mảnh đất nâu, đá xám này đồng thời với lão bà tóc tím.

Hồ lô thu nhỏ, hai bóng người, một lão giả một tiểu nữ hạ xuống đất, hồ lô nhỏ
nhanh chóng bay đến liền nằm trong tay lão giả.

Trong hai người, lão giả thì tuổi nhìn trông gần 70 tuổi, bản thân không có gì
đặc biệt ngoài chòm râu bạc dài đến ngang ngực cùng chiếc vương miện màu bạc
trắng lấp lánh, xoay tròn trên đỉnh đầu. Còn tiểu nữ tử chính là một từ “đẹp”
cũng không thể tả hết sức hấp dẫn đến từ người nàng, từ một cô bé chỉ khoảng 6
tuổi đang khoác trên mình một bộ váy hoa màu hồng nhạt đẹp đẽ. Tiểu nữ này nếu
đem so sánh với Ngọc Phù Dung, Ngọc Phù Dung có thể gọi là “xách dép” cũng
không thể xứng.

Hạc Lâm nhìn nàng ta cũng phải giật mình, may là hắn không có bệnh hay là quá
ham mê nữ sắc gì, nếu không hắn có lẽ giờ này đã liền chạy đến cầu thân với
lão giả, mong được là cháu, chắt, chít rể gì đó của lão.

Nàng tiểu nhỏ đã có bề tư sắc như vậy, không biết khi lớn lên sẽ như thế nào,
có hay không khiến nam nhân thành nô lệ chỉ bằng một ánh mắt.


  • Nhậm Thiên Hành huynh cũng mang cháu đến, ha ha ha, thú vị thú vị.

Bất Ứng Phong nhìn lão giả liền cười phá lên trông rất vui vẻ.


  • Tất nhiên, hai ngươi đã tới, ta lẽ nào lại không.

Lão giả tên Nhậm Thiên Hành cũng hơi chút cười cười đáp lời. Sau đó, lão quay
người nhìn chúng Vương đẳng, Hoàng đẳng chuẩn bị đồng loạt quỳ xuống kính lễ
mà quát lên.


  • Cút xéo, nơi này từ giờ cho đến khi chúng ta rời đi, các ngươi không có tư
    cách ở.

Giọng quát hùng hồn, mạnh mẽ như cuồng phong, vũ báo, sấm sét rung trời quét
về phía đám người có mắt tại nơi đây, bao gồm cả Hạc Lâm khiến người run sợ.


  • Vâng.


  • Tiểu nhân rõ, tiểu nhân đi.


Lập tức, từng người từng người nhanh chóng mang theo con cháu rời đi, biến
khỏi nơi đất nâu, đá xám này.

Uy thế của một vị Đại Đế trung kỳ, bọn họ yếu nhược không thể đỡ được, kiên
quyết ở lại vì chỉ có con đường chết.

Sau và chục giây, nơi đất nâu, đá xám rộng lớn từ vài trăm người liền còn duy
nhất chỉ bảy người, hai trung niên, một lão giả, một lão bà, hai tiểu nữ, một
tiểu nam.


  • Ồ, ra là vẫn còn một tiểu tử Đại Đế ở đây.

Bất Ứng Phong đảo mắt nhìn thấy Hạc Lâm cùng với chiếc vương miện trên đầu
liền kinh ngạc nói.


  • Hừ, chỉ là một tiểu Đế sơ kỳ mà dám ở lại, thật không biết tôn ti trên
    dưới. Giờ cho ngươi thêm ba giây, đi hay là để ta tiễn?.

Nhậm Thiên Hành buồn bực cùng giận dữ nhìn Hạc Lâm nói. Hắn đã vài ngàn năm
chưa xuất hiện, nay vừa ra định lấy uy phong trước hai người bạn cũ liền bị
Hạc Lâm phá hỏng, hắn đơn nhiên là phải tức giận, muốn trừng phạt Hạc Lâm.

Lão dù vậy thế nhưng Hạc Lâm lại không hề có chút gì sợ hãi, hắn vội lấy ra
lệnh bài Phù Ẩn Điện giơ lên, đồng thời hơi cuối người chấp tay nói.


  • Phù Ẩn Điện, Hạc Lâm ra mắt “Tứ Hùng” ba vị tiền bối.

Không dừng lại, Hạc Lâm tiếp tục nói.


  • Thật ra nếu không phải vãn bối còn bận theo dõi chặn đường của nhi tử bên
    trong tháp, vãn bối cũng dã rời đi, nhưng hiện tại điều đó chưa phải lúc, mong
    ba vị tiền bối lượng thứ.

Bất Ứng Phong, Nhậm Thiên Hành, Thụy Nhã Kỳ, Phùng Nhạn Nam chính là bốn vị
Đại Đế danh tiếng một thời vào một ngàn năm trăm năm trước, hay còn được xưng
“Tứ Hùng”. Hạc Lâm khá lễ nghĩa với họ cũng phải vì họ tu vi cao hơn hắn, đều
đạt Đại Đế trung kỳ mà là vì danh xưng “Tứ Hùng” này.

Với thân phận của Hạc Lâm cùng người đứng sau lưng hắn, hắn không cần sợ bất
cứ một người nào trong Thiên Hoang tinh cầu, kể có là vài lão quái trú ẩn nơi
tông môn sâu xa đi nữa.


  • Phù Ẩn Điện?!

Nghe đến ba từ này, ba người liền nhanh chóng thu hồi vẻ “ta đây” vốn có. Nhậm
Thiên Hành ánh mắt cũng không còn sự giận dữ, buồn bực mà nói với Hạc Lâm.


  • Ra là người đến từ Phù Ẩn Điện, lão phu lúc nãy có chút hơi thất lễ mong bỏ
    qua cho.

Nhậm Thiên Hành ban đầu rất hùng hổ, bá khí với tất cảm mọi kẻ yếu hơn hắn,
nhưng mà hắn cũng không phải kẻ ngu, hắn biết cái gì nên và không nên.


  • Hạnh ngộ.


  • Hạnh ngộ.


Bất Ứng Phong cùng Thụy Nhã Kỳ đồng loạt làm cái chấp tay nói với Hạc Lâm.


  • Hạnh ngộ.

Hạc Lâm cũng tương tự làm cái chấp tay đáp lại hai người, sau đó bình thản
nhìn Nhậm Thiên Hành nói.


  • Đã vậy thì các vị tiền bối cứ tự nhiên ôm lại chuyện xưa, vãn bối sẽ qua
    một góc chờ đợi màn hình.

Hạc Lâm dù không sợ ba người nhưng hắn cũng không muốn dây dưa gì nhiều, việc
mình thì mình lo, việc người người quản, hắn hiện chỉ còn chờ hình ảnh con
đường của Liêu Lang được chiếu ra trên màn hình để xem xét liền tốt.

Thu hồi con hạc ngũ sắc vào lá bùa, Hạc Lâm tiến về một chỗ cách xa ba người,
thi triển Thổ linh lực tạo nên một mái nhà che nắng cùng dàn ghế sinh hoạt,
liền ngồi xuống lấy đồ nghề tự làm ấm trà mà nhâm nhi chờ đợi.


  • Rồi rồi, đây cũng xem như là yên tĩnh.

Nhìn Hạc Lâm nơi xa “sung sướng”, Thụy Nhã kỳ lập tức lên tiếng, kéo Bất Ứng
Phong và Nhậm Thiên Hành quay lại cuộc tán gẫu bạn xưa gặp lại.

Bất quá ngay tại lúc này, một giọng nói non nớt nhưng đầy vẻ cao ngạo vang lên
khiến cả năm người, ba già hai trẻ giật mình.


  • Gia gia, cháu muốn nàng ta, cả nàng ta nữa. Cả hai đều phải về làm vợ cháu.

Bất Siêu Quần, cháu trai Bất Ứng Phong bất ngờ lên tiếng, hai tay là vẫn duy
trì tư thế chỉ vào hai tiểu nữ tử.


  • Hứ.


  • Hừ.


Ba già còn chưa kịp phản ứng thì hai tiểu nử tử đồng thời dùng ánh mắt chán
ghét nhìn Bất Siêu Quần mà hừ lạnh, sau đó liền quay mặt đi, không muốn thấy
hắn.


  • Ha hả, cháu ngươi thật vui tính đấy Bất Ứng Phong, chưa gì đã lộ vẻ không
    có người dạy dỗ, thật không biết trời cao đất dày.

Nhậm Thiên Hành tức giận nói.

Cháu gái hắn thiên tư trắc tuyệt, sinh ra vốn đã khí thế quân vương, định là
người sẽ làm chủ thiên hạ, tên tiểu tử cành hoa lá hẹ này, được có cái thể
chất Địa thể trung đẳng liền tưởng hắn vô địch, ra tay nhấc chỉ liền định đoạt
cuộc sống người khác? Nếu mà không phải Bất Ứng Phong là bạn quen xưa, hắn đã
một chưởng đập chết tên này.


  • Tuổi trẻ khí thịnh a.

Không như Nhậm Thiên Hành, Thụy Nhã Kỳ chỉ hơi chút cười nhẹ, sau đó hướng Bất
Siêu Quần hỏi.


  • Tiểu bằng hữu, ngươi nói thử xem ngươi dựa vào cái gì mà muốn có được chất
    nhi của ta.


  • Quần nhi, ngươi hãy cho bà bà nhà vợ ngươi nhìn thấy đi.


Tạm gác chuyện với Nhậm Thiên Hành, Bất Ứng Phong nghe Thụy Nhã Kỳ nói thì lập
tức vỗ vai cháu trai kích lệ hắn bày ra tư chất khủng bố.


  • Vâng, thưa gia gia.

Bất Siêu Quần đáp lời gia gia một tiếng, ngay sau đó, một loại khí thế hùng
dũng bốn phương, chúa tể vạn vực từ người hắn bộc phát ra, quét ngang hết thảy
nơi này.


  • Đây chẳng lẽ là… ?

Cảm nhận được luồng khí thế này, ngoại trừ Bất Ứng Phong đứng cười cười vui vẻ
thì Hạc Lâm, Nhậm Thiên Hành, Thụy Nhã Kỳ đều giật mình, kinh nghi, đôi mắt họ
nhanh chóng hội tụ lại khoảng không phía trên đầu Bất Siêu Quân để chứng thực
suy đoán trong lòng.

Ngay tức khắc khi họ nhìn đến, trên đầu Bất Siêu Quần từ hô vô chợt biến ảo ra
một thành đao cổ xưa mà bạc trắng có chút đen, trên thân đao có khắc vài kí tự
cổ không hiểu nghĩa và đang tản mát ra một loại kí bì bí như muốn hàng phục
tất cả mọi sinh vật, giờ phút này nếu không phải ba người đều có tu vi hơn Hóa
Anh cảnh, chắc chắn họ đều phải quỳ rạp xuống đất khấu bái thanh đao này.


  • Khí thế quân vương…

Hạc Lâm, Nhậm Thiên Hành, Thụy Nhã Kỳ đồng loạt nói nhẹ, bất quá, Hạc Lâm nói
nhẹ là vì quá mức cả kinh, quá mức khiếp sợ, còn Nhậm Thiên Hành và Thụy Nhã
Kỳ nói nhẹ là vì quá mức bất ngờ, họ không ngờ vì sao hôm nay lại có quá nhiều
chuyện trùng hợp xảy ra liên tục như vậy, bởi lẽ…


  • Hừ.

Thanh cổ đao xuất hiện, một tiếng hừ lạnh vừa non nớt vừa trong trẻo, ngọt
ngào liền truyền đến cách đó không xa. Tiếp đến, một cỗ khí tức cũng gần giống
như thanh đao, muốn hàng phục tức cả mọi sinh thấy nó trào ra, phát tán khắp
cả mảnh thổ địa đất nâu, đá xám này.

Không dừng lại, tiếp tục lại cách đó rất gần, một cỗ khí thế cũng tương tự như
vậy nhưng có thêm chút thanh tao, thuần khiết tỏa ra, lan rộng khắp tứ phía.


  • Chuyện này…?!

Nhìn qua câu sáo trúc chỉ toàn cổ chữ điêu khắc quanh mình trên đầu của tiểu
nữ xinh đẹp là cháu của Nhậm Thiên Hành, rồi lại nhìn qua đóa hoa sen hồng
trắng lơ lửng ở đỉnh đầu của tiểu nữ che mặt là cháu gái của Thụy Nhã Kỳ, tất
cả mọi người bao gồm già trẻ đều chỉ có thể dừng hai từ “đứng hình” để hình
dung.

Nhậm Thiên Hành, Bất Ứng Phong, Thụy Nhã Kỳ đứng hình nhìn nhau biểu hiện cho
sự khiếp sợ khi cả ba người đều nhớ đến một thứ, một thứ mà có lẽ nó chính là
bắt nguồn cho ba cái “khí thế quân vương” này, mà khi xưa Tứ Hùng bọn họ đã
gặp tại nơi kỳ ngộ tại hiểm địa.

Bất Siêu Quần cùng hai nữ tử đứng hình nhìn nhau đều là lộ thần sắc nhíu mày,
trầm ngâm, sau đó vài giây chính là chiến ý sục sôi, tản mát giữa ba người.

Tệ nhất vẫn là Hạc Lâm, hắn giờ phút này đứng hình chính là đứng hình, trong
đầu hắn một mảnh ầm vang sóng nổ khó có thể tả thành lời, tình trạng này mà
nếu còn tiếp diễn, có lẽ hắn sẽ thành người điên, thật là một người điên không
hơn không kém.

Liêu Lang, không, dẹp con bà nó thằng con nuôi Liêu Lang của hắn đi, bây giờ
cho dù Liêu Lang chỉ gần 6 tuổi mà thằng nhỏ dài 100m, hắn cũng không có điên
bằng chuyện lúc này. Khí thế quân vương, theo ghi chép còn sót lại sau các
cuộc đại chiến tranh giành quyền lực thì trong triệu năm qua chỉ xuất hiện bảy
cái khí thế quân vương, mỗi cái đều ứng với một thời đại huy hoàng, đỉnh cao
khác nhau. Bảy người nắm giữ khí thế quân vương này thành tựu phải nói là kinh
khủng, cực kì khinh khủng, nếu mà nói một tay diệt hẳn một cái tinh cầu đều
không nói ngoa, về sau, theo ít tư liệu tìm được thì trừ một vị quá mức yêu
nghiệt mà bị thiên diệt đi thì sáu người còn lại đều đã chứng thần, tiến thăng
Thần giới.

“Thần giới” hai chữ, chỉ có thể nói là không có khả năng ở bất kỳ tu luyện giả
nào hiện tại, khi mà ngay cả Thiên Nhân cảnh, họ đều không có cách đạt đến.

Thế nhưng mà ngay lúc này đây, một cái khí thế vương giả xuất hiện thôi cũng
đã đủ khiến người trừng to mắt mà kinh hãi, khiếp sợ, vậy mà là đồng loạt xuất
hiện đến ba cái, Hạc Lâm Đại Đế nho nhỏ chỉ có thể đồng thời đánh hạ gần 300
cái Vương đẳng sơ kỳ thì tâm tình làm sao có thể chịu đựng được. Tim hắn, đầu
hắn như là muốn nứt ra, ngay cả việc bản thân còn đứng đây là vì cái gì cũng
quên mất, hình ảnh Liêu Lang liền bị đá đi vào hư vô mà chỉ còn lại hình bóng
ba người nhỏ tuổi đang đứng trước mắt với ba cái vừa là khí thế vừa là đại
biểu cho ba kiện thần bảo lấp lửng trên đầu.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #22