Thiện Địa Chứng Giám.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Đến lúc nên kết thúc.

Mắt lãnh nhìn hai con thây ma điên cuồng công kích trước sau, trái phải, Liêu
Lang hai tay chưởng khống lưỡng cực giảm lực nhận vào, phản đòn đối phương.
Tại ngón tay trỏ bên phải của hắn, một tầng lam quang sắc biển hiện hữu, tạo
nên một con dao nhỏ hẹp dài chừng 20cm.


  • Đây là…

Theo dõi từng cử động của Liêu Lang, Hạc Lâm thấy dao nhỏ tại ngón tay hắn
liền biến nhẹ sắc. Bốn vị các chủ nhìn tình hình Liêu Lang cũng trợn má, há
mồm.


  • Thủy linh lực ngưng ra thực chất hóa, thât sự là biến thái, quá biến thái.
    Thành Phùng kêu kinh lên.

Linh của Võ giả vốn nhỏ yếu và mỏng, đem chứng hóa hình hay ngưng thực chất
đều không được. Bất quá nếu là Võ giả nắm giữ linh lực thuộc mười ba thuộc
tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, ám, quang, không gian, thời gian
lại là chuyện khác.
Sở hữu Thủy linh lực, Liêu Lang hoàn toàn có thể tu tập lại tất cả nguồn linh
lực lại tại một điểm trên cơ thể, từ đó thực chất hóa chúng, khiến chúng tồn
tại mà mắt thường vẫn có thể thấy được để tấn công địch nhân.

Thế nhưng để làm được việc này là chuyện không dễ dàng, hiếm lắm thì chỉ có
yêu nghiệt đạt Võ giả tầng 8, tầng 9 mới có khả năng hình thành, bình thường
thì chỉ có Linh Sư cực kỳ thiên tài mới làm được. Liêu Lang chỉ vừa gần 6
tuổi, tu vi lại chỉ là Võ giả tầng 2 thế nhưng làm được, tất cả mọi người có
mặt đều một trận thất kinh không tưởng.


  • Không ngờ tại một cái thành nhỏ như thế này lại sinh ra được một cái quái
    thai, thế gian thật sự khó lường. Ta lần này đi đến quả không uổng phí công
    sức.

Hạc Lâm vui mừng trong lòng rồi lập tức điều khiển hai con thây ma, khiến
chúng quay về trạng thái phòng thủ.

Nhìn con dao nhỏ bằng thủy linh lực, hắn có thể đoán được, nếu bị Liêu Lang
tiểu tử chém trúng liền đứt rời một phần thân thể thây ma. Trúng tay, trúng
chân, hắn vẫn cho thây ma tiếp tục được, nhưng nếu trúng đầu, trúng ngực thì
hắn buộc phải để Liêu Lang chiến thắng, vì nếu hắn tiếp tục cho thây ma đánh
tiếp thì chúng chẳng khác nào bất tử, Liêu Lang tiểu tử tuyệt không thể thắng.

Hạc Lâm phòng thủ, Liêu Lang chuyển qua tấn công.

Một bước đạp đất, Liêu Lang thân như hổ báo lao nhanh về phía con mồi, tay
phải mang theo ngón trỏ tràn ngập thủy linh lực, lưỡng đạo thái cực xoay
chuyển quanh mình.

Hạc Lâm thấy hắn đến, hai thây ma tức khắc ra đòn, thế nhưng là ra đòn không
phải tấn công như trước, mà là vờ ra đòn để phòng thủ, chờ cơ hội Liêu Lang
sai sót mà phản kích. Hắn biết, hắn dùng thây ma tấn công kiểu gì thì Liêu
Lang cũng đều dùng dòng khí quanh người khéo léo hóa giải được, hắn thật chất
đã ở thế thua, bất quá hắn vẫn muốn nhìn xem Liêu Lang hạ hai con thây ma khi
hắn toàn lực như thế nào.

“Ngươi nghĩ, ngươi có thể phòng thủ được sao?”

Nở lấy một nụ cười nhạt, Liêu Lang trong chớp mắt liền ẩn dấu đi con dao thủy
linh lực, hắn hai tay hóa chưởng pháp, lấy thái cực làm đầu, toàn lực xuất
kích phản đòn hai thây ma.

“Bình… bình… bình…”

Liên tục hóa giải hơn bảy chiêu công kích của cả hai thây ma bằng các dòng khí
công và thái cực, Liêu Lang bắt đầu bông lộ ra một tiếng ngáp nhỏ kì dị.

“Kết thúc, chán”

Chờ đợi quyền thứ tám đến, Liêu Lang chớp thời cơ, hắn dùng thái cực kết xuất
từ việc xoay chuyển hai cánh tay phản cước của thây ma tầng 8 rồi chớp mắt
phản quyền thây ma tầng chín, khi thây ma tầng 9 vừa bị bức lui khi chính lực
của bản thân gây ra lại phản trở ngược lại thân thể, Liêu Lang tay phải biến
đổi, từ chưởng thành quyền, tất cả các dòng khí xung quanh hắn đều nhanh chóng
hội tụ lại một quyền này.


  • Không xong.

Phát hiện tình huống không ổn, Hạc Lâm biến sắc định chuyển bước thây ma tầng
9, tránh thoát một kích đang tích tụ của Liêu Lang. Thế nhưng mà thân thể thây
ma vừa bị phản đòn của chính bản thân, thân thể đã rơi vào tình trận ổn vài
giây, Hạc Lâm dù đông ý niệm cỡ nào, nó vẫn không thể thực hiện theo được.


  • Khí Quyền Kích.

Hai chân trụ vẫn, thân hình ổn định, quyền phải của Liêu Lang kích phát đến
bụng thây ma tầng 9, mặc dù nó không đủ mạnh để xuyên thủng bụng thây ma hay
lún xuống vài phân nắm tay, nhưng một quyền này đủ để đẩy lùi thây ma vài
bước, trong giây lát cướp đi quyền điều khống cử động thây ma của Hạc Lâm.

“Soạt”

Không bỏ cơ hội, Liêu Lang tranh thủ xuất ra ngón trỏ, con dao nhỏ đầy sắc bén
bằng thủy linh lực hình thành rồi trực tiếp lướt ngang cổ thây ma, chém hạ đầu
của nó xuống.

Thây ma tầng 9 biến thành bùn đất ngã xuống, thây ma tầng 8 chỉ vừa ổn định
lại thân hình cũng tiêu tan, hoàn nhập vào nền đất cỏ nhỏ mềm mại trong sân
của Ngọc gia.
Hạc Lâm kết thúc trận chiến bởi hắn biết, hắn trong cận chiến thân thể đã
không có đường thắng được tiểu tử biến thái Liêu Lang, thây ma tầng 9 mạnh
nhất cũng đi đời, trở về với cát bụi thì con thây ma tầng 8 có tác dụng gì,
hắn chỉ còn cách cho cuộc chiến chấm dứt.

Khi trận chiến bắt đầu, cứ tưởng tiểu tử Liêu Lang sẽ gặp khó dễ, cao lắm chỉ
hạ đươc đến con thây ma tầng 6, tầng 7, thế nhưng không ngờ ngay từ bước đầu
tiên Hạc Lâm Đại Đế liền ăn thiệt thòi, tiếp đó Liêu Lang không ngừng dùng
kinh nghiệm chiến đấu có được từ nhiều đời, dùng vài loại sức mạnh khó hiểu
khác nhau để bức Hạc Lâm đến việc chấm dứt cuộc đấu, chán nản không đường hoàn
thủ.

Qua trận này, thực lực cận chiến Hạc Lâm thua Liêu Lang nhưng phải biết là
không phải Hạc Lâm quá yếu mà là do Liêu Lang quá biến thái khi thi triển
nhiều loại sức mạnh khác biệt. Vả lại, Hạc Lâm ngày xưa cũng là thiên tài, tu
luyện một đường liền trước 8 tuổi đã đột phá lên Linh Sư, thời gian tại Võ giả
để tích lũy kinh nghiệm cận chiến không có, hắn đánh với Liêu Lang chỉ là về
sau khá nhàn rỗi, một mình ngồi nghiên cứu một hồi đấu tay chân, không quá
chuyên sâu vào nên thua trong ta Liêu Lang dễ dàng, tuy nhiên, đồng ý là kiến
thức cận chiến Hạc Lâm không am hiểu nhiều nhưng cũng không phải Võ giả nào
cũng đánh thắng được hắn.


  • Kết thúc rồi, hắn đã vượt qua bài kiểm tra.

Nhẹ nhành nói ra một hơi, Hạc Lâm phủi tay xóa bỏ cấm trận liền bước chân hạ
thân xuống sân nhỏ, đối diện với Liêu Lang vốn có gương mặt lãnh đạm, không
coi ai ra gì, kể cả lúc chiến đấu khi nãy, nhưng lúc này gương mặt hắn chợt
trở nên bình thường, tuy có chút non nớt nhưng không nhu nhược mà thay vào đó
là sự bất khuất, kiên cường như đứa trẻ đã trải qua vài sự tình máu me, thi
thể.

Bốn vị các chủ cũng không biết nói gì hiện tại, tâm thần âm thầm chấn động với
biểu hiện của Liêu Lang mà đáp xuống, đứng phía sau Hạc Lâm nhìn Liêu Lang,
tiểu tử biến thái thiên tài.

Sự việc Liêu Lang làm trong trận chiến vừa rồi, đó là điều đã vượt qua sự hiểu
biết về năng lực Võ giả mà họ từng trải qua, chúng quả thật như là một quả bom
nổ lớn trong lòng bốn người, trấn động não bộ bốn người không thôi.


  • Tham kiến các vị tiền bối.

Nhìn năm người, Liêu Lang hơi cuối người cung kính hô lên.

Đồng thời trong lúc nhìn thấy Hạc Lâm, trong người Liêu Lang một ảo cảnh xung
quanh chỉ toàn đất đá xuất hiện, bất quá hắn cố đè nén qua một bên, từ từ đến
sau lại tính. Hiện tại nếu hắn làm quá, người liền coi hắn là quái vật.


  • Lang nhi, ngươi nhanh quỳ…

Ngọc Viên thấy Đại Đế không quỳ xuống hành lễ liền hoảng lên, lão lập tức định
kêu hắn quỳ xuống, bất quá Hạc Lâm liền nhanh tay ra hiệu hắn dừng lại.

Hạc Lâm mỉm cười hiền hòa nam tử nhìn Liêu Lang quần áo khá lạ hỏi.


  • Ngươi danh xưng Liêu Lang, người Liêu gia Thạch Hoa thành?


  • Vâng ạ.


Liêu Lang thành thật gật đầu.


  • Ừm, vậy vừa rồi, ngươi biết là do chúng ta thử ngươi chứ?

Tình cảnh vừa rồi chỉ cần là một đứa trẻ có não to một chút liền sẽ đoán ra
được là có người bày trò, thế nhưng Hạc Lâm vẫn phải hỏi cho chắc, biết đâu
được Liêu Lang lại là não nhỏ thì sao.


  • Tiền bối thật biết đùa, nơi này vốn là Ngọc gia yên bình, tự dưng xuất hiện
    vài con thây ma… làm sao vãn bối có thể hiểu là có người điều khiển chứ?

Liêu Lang nhẹ cười đáp lời tỏ vẻ không hiểu, nhưng ai đến cũng đều hiểu hắn đã
biết tất cả, thậm chí hắn còn biết có người điều khiển mười con thân.


  • Khá lắm.

Hạc Lâm không trách móc hắn nói một đằng, biểu hiện một nẻo, lão lại hỏi.


  • Ngươi biết chính xác vị trí của chúng ta?


  • Mười sợi dây cùng hội tụ tại một điểm, điểm đó lại kéo dài lên cao, vãn bối
    làm sao biết được vị trí chính xác, chỉ là loáng thoáng dừng lại một điểm.


Liêu Lang tự tin trả lời.

Không nói Hạc Lâm nghe đến chợt sửng người giây lát kinh ngạc, bốn người các
chỉ phái sau liền trợn mắt tròn. Hạc Lâm thi triển linh lực điều khiển mười
con thây ma, đừng nói là bọn hắn, dù là Hoàng đẳng bình thường cũng khó nhìn
ra thực hư những sợi giây linh lực, vậy mà một Võ giả yếu hơn kiến lại thấy,
đây là chuyên quái gì?

Tu luyện giả tu vi càng cao, linh lực càng biến đổi kì dị, càng trở nên vô
hình trong mắt người dưới cấp, vì vậy nên nếu tu luyện giả dưới cấp không có
cảm ứng mạnh mẽ liền sẽ nhanh chóng bị người hơn cảnh giới giết chết trong
lặng lẽ. Dù có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng chênh lệch một cảnh giới cũng là
điểm chết người nếu cảm nhận không ra linh lực họ tấn công thế nào.


  • Tốt, tốt cho một yêu nghiệt.

Cười khen Liêu Lang một cách khó tả, Hạc Lâm nói


  • Ta cũng không dài dòng nữa, ta tên là Hạc Lâm, một trong hai vị lãnh đạo
    của Phù Ẩn Điện tại Trung Vực, lần này đến đây hóa thây ma thử ngươi cũng chỉ
    là vì muốn kiểm tra năng lực của ngươi, xem ngươi có đủ điều kiện để gia nhập
    Phù Ẩn Điện, được Phù Ẩn Điện bồi dưỡng. Qua trận chiến vừa rồi, ngươi đã hoàn
    toàn có đủ tư cách.


  • Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gia nhập Phù Ẩn Điện?


Mắt nghiêm, mày nhướng, Hạc Lâm nghiêm túc hỏi.

Chưa biết Liêu Lang đến Huyễn Tinh Thiên Tháp sẽ thông qua được tầng mấy, có
hay không qua được tầng 7 để Phù Ẩn Các toàn lực bồi dưỡng như những thiên tài
khác mà Phù Ẩn Các thu nhặt được từ nhiều nơi, nhưng với Hạc Lâm, Liêu Lang
một trận biểu hiện này hôm nay, hắn cho rằng, Liêu Lang hoàn toàn vượt qua 38
tiểu Đế mà người người mong chờ, người người tôn vinh.

Dòng khí lưu chuyển, Võ giả tầng 2 đánh hạ Võ giả tầng 9 do một vị Đại Đế điều
khiển, giác quan nhạy cảm, thủy linh lực thực chất hóa, tất cả điều biểu hiện
cho một yêu nghiệt, biến thái hết sức tưởng tự.

Phù Ẩn Điện có thành viên đa phần là các Linh Sư có năng lực với phù lục, bất
quá một tổ chức phát triển làm sao lại không cần có thiên tài, có người mạnh
chống chịu. Linh Sư vừa am hiểu phù lục vừa là thiên tài thì quá hiếm, cho nên
Phù Ẩn Các vẫn thường xuyên như nhiều Tông Môn Phái bên, nuôi dưỡng thiên tài
nhằm phục vụ cho Phù Ẩn Các. Hiện tại, Phù Ẩn Các đang nắm giữ hai tiểu Đế.


  • Thưa Hạc Lâm tền bôi, vãn bối tất nhiên là muốn gia nhập.

Liêu Lang không chừng chờ mà gật đầu đáp ứng, đây vốn chẳng phải là lý do mà
hắn tiến đến Dược Các sao, chỉ có điên hắn mới không đồng ý.


  • Tốt, rất tốt.

Tiến lại vỗ nhẹ vai Liêu Lang vài cái, Hạc Lâm lại nói.


  • Ngươi bây giờ còn chuyện gì cần làm hay không, chẳng hạn như về thăm gia
    đình một chuyến. Còn nếu không có vậy thì nhanh chóng thu xếp hành lý, ta sẽ
    đưa ngươi về tổng bộ ngay hôm nay.

Nói đưa về tổng bộ, nhưng trên thực tế hắn sẽ đưa Liêu Lang đến Huyễn Tương
Thiên Tháp trước rồi mới vòng về tổng bộ Phù Ẩn Các cũng nằm tại Trung Vực.

Liêu Lập tức trả lời.


  • Vãn bối từ nhỏ tư chất thấp kém, người nhà xem thường, mãi cho đến khi đat
    được Thủy linh lực, vãn bối mới một hồi quật khởi. Trong nhà ngoại trừ tiểu
    muội nhỏ hơn một tuổi thì cũng không có gì lưu luyến, cho nên, vãn bối sẽ
    nhanh chóng thu xếp đồ đạc, cùng Hạc Lâm tiền bối rời đi. Chỉ mong tiền bối có
    rãnh rỗi thì chiếu cố muội muội Liêu Tuyết Liên giúp vãn bối là được.

Trong lời này, hắn không những cung cấp câu trả lời tiến đến tổng bộ cùng Hạc
Lâm, nhờ người chiếu cố Tuyết Liên mà còn nói lên rằng, hắn là một kẻ có ơn sẽ
đáp, không ơn tất người lạ, sống chết không quan tâm dù có là người thân cùng
một dòng máu đi chăng nữa.


  • Được, ngươi về phòng thu xếp đồ đạc đi.

Thong tin Liêu Lang nói cùng thông tin đã đọc được, Hạc Lâm không hề nghi ngờ
gì lời hắn.


  • Vâng.

Nhìn bóng lưng Liêu Lang quay về phòng, Hạc Lâm quay người nói với bốn vị các
chủ chi nhánh tại Thạch Hoa thành.


  • Các ngươi đã nghe, nhớ chiếu cố nàng ta thật tốt. Còn chuyện với Dược Các,
    cứ tiếp tục duy trì, vài ba ngày nữa sẽ có chỉ thị mới từ các trưởng lão đưa
    xuống, chấm dứt chuyện tình lần này.


  • Chúng tiểu nhân đã rõ.


Bốn người đồng thanh trả lời.

Chốc lát vài phút qua đi, Liêu Lang thu hết những dụng cụ sinh hoạt cần thiết
vào hai chiếc giới chỉ bình thường liền bước ra ngoài, đi đến trước mặt bốn bị
các chủ.


  • Các vị tiền bối.

Cuối chào Mộc Ấn Long, Viễn Nam, Thành Phùng, Liêu Lang quay sang nhẹ giọng
nói với Ngọc Viên.


  • Gia gia, mặc dù người dùng vũ lực ép hôn ta nhưng ta không trách, tiểu Dung
    cũng là một cô gái tốt, tỷ tỷ của nàng, Tuyết Nguyệt cũng vậy. Gia gia có hiểu
    ý của cháu?
    Ý của hắn là, hắn thích Tuyết Nguyệt, muốn Ngọc Viên tốt nhất là làm luôn hôn
    ước cho hắn và Ngọc Dung Tuyết Nguyệt.

Nghiêm mặt nhìn cháu rể mỉm cười như gió xuân trước mạnh vài giây, Ngọc Viên
ra quyết định nói


  • Chỉ cần ngươi đủ năng lực, chém chết Dương Ngạc của Dương gia ngụ tại Thái
    Hoa thành của Càn Long Đế quốc, nàng liền là của ngươi.

Ngọc Viên vốn có ba đứa con trai nhưng nay chỉ còn lại hai, đứa con trai lớn
khi ra ngoài lịch luyện tại biên giới Thiên Nhất Hoàng triều và Càn Long Đế
quốc liền bị Dương Ngạc đánh chết. Thù này đến nay Ngoc Viên vẫn ghi nhận
nhưng không thể báo ,vì Dương gia không những có lão tổ là Hoàng cấp hậu kỳ,
Dương Ngạc vào 10 năm trước cũng đã bước vào Hóa Anh cảnh đỉnh phong, thiếu
chút liền đạt viên mãn, chờ thời cơ đột phá lên Vấn Tọa cảnh. Ngọc Viên và gia
tộc không đủ sức trả thù, hắn chỉ có thể đưa mối thù ra làm cái hợp đồng với
cháu rể yêu nghiệt Liêu Lang.


  • Được.

Nhẹ gật đầu, Liêu Lang quay trở về với Hạc Lâm, bất quá thì chỉ đi vài bước,
hắn bỗng dừng lại, một đôi mắt tuy rất bình thường nhưng lại khiến người không
rét mà run, sởn hết cả gai óc hiện lên.


  • Bất quá… là toàn bộ Dương gia phải chết!

“Uỳnh Uỳnh Uỳnh”

Lời Liêu Lang vừa dứt, bầu trời không mây bỗng hiện lên ba đạo sấm sét to lớn,
vang vọng khắp cả giới địa Phù Ẩn Các.


  • Thiên địa chứng giám!

Năm người đồn thời kêu lên. Bất quá thì Hạc Lâm ngữ điệu chỉ là hơi chút kinh
ngạc cùng không tốt, còn bọn người Mộc Ân Long là kinh hoàng.

Thiên địa chứng giám - kẻ chết người sống, là một bản định ước kì lạ do thiên
địa tự vận hành khi có lời thề thốt hay lời nói ẩn chứa sự to lớn, mạnh mẽ
chắc chắn thực hiện dù thành hay không thành công.

Người làm ra chứng giám, trong vòng trăm năm nếu không thực hiện lời nói sẽ bị
thiên lôi đánh chết, tiêu biến khỏi thiên địa. Liêu Lang chính là dính tình
huống này.

“Lôi điện à, khà khà khà”

Nhìn bầu trời bên trên xanh thẳm, Liêu Lang hồi tưởng lại vài ba tia sét vừa
rồi đánh xuống mà không khỏi cười tà.

Tại lòng bàn tay có đeo găng đen của hắn, không ai có thể nhìn thấy được một
tia lôi điện chạy ngang qua vài vòng liền biến mất quỷ dị.

Sấm sét chấm dứt, không ai nói một lời cho Liêu Lang thông tin chi tiết, ý
nghĩa của nó kể cả Ngọc Viên, lão ngoài việc nghiêm mặt nhìn Liêu Lang đến bên
cạnh Hạc Lâm, chuẩn bị rời đi thì không có bất cứ hành động gì.

Bọn họ không nói, không phải họ ác, cố ý giấu mà là cái hiện tượng này đều đã
ghi ra sách bán, Liêu Lang nếu mà không biết thì cũng chỉ đổ lỗi cho số phận
mà thôi. Sự thật thì Liêu Lang vài năm đọc sách trong nhà, hắn đơn nhiên là
biết, biết cả về hậu quả của nó.


  • Nếu đã xong, vậy khởi hành.

Nói xong, Hạc Lâm hơi chút buồn rầu lấy ra một tờ phù chú có vẽ hình một con
hạc ngũ sắc đẹp đẽ.


  • Phù.

Hạc Lâm thổi một luồng linh lực lá bùa, lá bùa ngay lâp tức phóng to, một con
hạc ngũ sắc nhanh chóng nhảy ra, giương cánh vỗ vỗ như khởi động tay chân.


  • Chúng ta đi.

Bắt lấy Liêu Lang, Hạc Lâm nhảy lên trên cơ thể con hạc ngũ sắc, sau khi tạo
liên kết ý niệm với con hạc, Hạc Lâm điều khiển con hạc bay lên trên bầu trời
cao.

“Vù”

Hơn cả một mũi tên được cự nhân bắn ra, Liêu Lang cùng Hạc Lâm chảy mấy chốc
đã khuất khỏi tầm nhìn của bốn người Mộc Ấn Long.

Bất quá vài giây sau con hạc lần nữa lại xuất hiện trên bầu trời, một tờ giấy
viết vội vài từ rơi xuống trước mặt bốn vị các chủ.

Con hạc lần này hoàn toàn biến mất.

Mộc Ấn Long chộp láy tờ giấy, mở ra cho cả bốn người cùng xem.

“À mà, cháu không thích người tự ý dùng dấu vân tay của cháu để lập hôn ước.”

Nội dung tờ giấy chỉ vẻn vẹn ghi như vậy nhưng đủ để khiến vài người hiểu.

Viên lão lập tức quay sang Viễn Nam nói.


  • Tiểu tử, ngay cả cháu rể cũng đã không muốn Mẫn nhi của nhà ngươi, ngươi xé
    bỏ khế ước đi.


  • Hừ, hắn nói là hắn không thích, chứ không phải là không muốn, Ngọc Viên
    ngươi đừng có mà lấy cớ. Vả lại anh hùng thích mỹ nữ, đợi hắn gặp được Mẫn nhi
    chắc chắn sẽ mê mẩn, không muốn rời mắt.


Viễn Nam sau đó nhìn Viên Ngọc khiêu khích nói.


  • Tiếp tục trận chiến hôm đó như thế nào?


  • Quay về mà lo sự vụ, chúng ta không có thời gian.


Mộc Ấn Long quát lên, ngăn chặn hai người. Tiếp đó hắn thở dài mà nói.


  • Liêu Lang dù là một con chân long đang từ từ mở mắt, duỗi nanh vuốt nhưng
    thật đáng tiếc. Trong trăm năm hắn phải có thực lực đánh với gia tộc Nhị phẩm
    có Hoàng cấp hậu kỳ, nếu không hắn tất chết, cháu gái các ngươi tất thành quả
    phụ, cho nên ta khuyên là các ngươi nhanh hủy hôn ước, đừng mang niềm đau cho
    con cháu bản thân.


  • Còn việc hắn thắng, ha hả, trong trăm năm đạt Vấn Tọa cảnh là chuyện không
    thể xảy ra, Tiêu Phi Phàm con của Tiêu Ứng Thiên nằm trong 38 tiểu Đế năm nay
    đã 347 tuổi, là tiểu Đế có tuổi lớn nhất nhưng cũng chỉ vừa bước vào Hóa Ảnh
    cảnh mà thôi, Liêu Lang hắn chỉ là Linh thể, không phải Địa thể như Tiêu Phi
    Phàm, hắn lấy tốc độ trong trăm năm đạt Vấn Tọa là chuyện không có khả năng.
    Hắn đã định là một cái người chết nên Hạc Lâm đại nhân vừa rồi ánh mắt đã có
    mất mác trong giây lát rồi sớm thu hồi. Vả lại, dù cho hắn trong trăm năm đạt
    Vấn Tọa cảnh, tuyệt thế yêu nghiệt như vậy sẽ để ý đám cháu gái của các ngươi,
    hắn nếu được vậy liền trở cao mắt, trong thiên hạ ngoài ba hạng đầu của “Tiên
    Tử Bảng”, hắn sẽ chẳng thèm chú ý đến ai, bất quá như đã nói, chuyện này hoàn
    toàn không có khả năng.


  • Các ngươi tuổi cũng đã gần ngàn tuổi, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng nên
    nhúng tay vào chuyện con cháu, nhất là chuyện tình cảm, kẻo sau này bị họ oán
    hận, tiếc nuối đã không kịp.


Nói xong, trong đôi mắt của Mộc Ấn Long hiện lên vẻ mất mác nhớ về chuyện xưa
vài giây, hắn ly khai giới địa, trở về Phù Ẩn Các bên trong Thạch Hoa thành.

Thành Phùng hiểu lời cũng lắc đầu rời đi.

Ngọc Viên cùng Viễn Nam ánh mắt dần chuyển qua mất mác, hai người thở nhẹ đều
cất bước quay về Thạch Hoa Thành.

Bọn hắn vừa rồi bị nội dung tờ giấy khơi lên lòng giành cháu rể nên quên mất ý
nghĩa của Thiên địa chứng giám, nay lời của Mộc Ấn Long vang lên, bọn hắn liền
phục hôi. Trong trăm năm đạt được Vấn Tọa cảnh là đều không có khả năng, tuyệt
thế yêu nghiệt như Đặng Hà Sơn tổ tiên cũng phải mất ít nhất ba trăm năm mới
đạt Vấn Tọa cảnh, Liêu Lang đồng ý cũng là yêu nghiệt nhưng mà với Linh thể,
hắn hầu như không có khả năng, trừ phi hắn đạt được Thiên thể như tổ tiên Đặng
Hà Sơn thì còn có hy vọng.

Xong chuyện này, trong đầu Ngọc Viên và Viễn Nam đều đã có ý, sớm muộn rồi
cũng sẽ xé bỏ hôn ước tự tay sắp đặt. Đơn nhiên, người buồn phiền nhất, đau
khổ nhất vẫn là Ngọc Viên, vì nếu lão không gợi ra mối thù với Dương gia thì
Thiên địa chứng giám sẽ không xuất hiện, Liêu Lang cháu rể tốt sẽ không vì thế
mà thọ nguyên chỉ còn trăm năm tuổi. Tiếc là mọi chuyện đã không thể quay lại.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #20