Mẹ! Con Đi Sài Gòn Học


Người đăng: Laosaist

Chuyến xe khách lặng lẽ chạy trên trên đường. Hai bên đường tối đen như mực,
nếu không có đèn của những chiếc xe khác trong đêm thì đúng là một sự cô đơn
đến nao lòng, trời gần sáng se lạnh, mọi thứ đều im lặng chỉ còn tiếng xe,
tiếng ngáy đều đều của lão già ghế bên cạnh.

Tôi buồn ngủ, nhưng chẳng thích ngủ tí nào, nằm dựa vào kính xe nhìn ra bên
ngoài mặc dù chẳng thấy gì. Dòng suy nghĩ cứ ùa về, có một chút lo lắng, một
chút hồi hợp và cả háo hức nửa chứ. Sắp làm sinh viên có khác, cảm giác thiệt
là lung tung hết, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh, nào là mỳ tôm,
nào là anh em chiến hữu, nào là giảng đường, nào là những mối tình sinh viên
ngọt ngào …

Không biết có giống như những gì tôi được nghe, được kể, không biết mọi thứ có
thú vị như trong phim, trong truyện tôi được coi về cuộc sống sinh viên không
nửa. Suy nghĩ, dự tính là vậy chứ cũng lo lắm chứ, cơm áo gạo tiền, dù gì đồng
lương giáo viên ít ỏi của mẹ tôi làm sao đủ cho tôi sống ở cái đất Sài Gòn
nghe nói đắt đỏ, tốn kém dữ lắm.

Mà thôi lo lắng chi nhiều, dù sao cũng chính tôi bỏ hết mọi sự sắp xếp cho
tương lai ổn định của gia đình tôi để chọn con đường bon chen lên Sài Gòn thử
làm sinh viên một cho biết mùi đời với người ta mà. Nhớ cái hôm biết được kết
quả đại học xong mẹ tôi có hỏi:
– Mày tính sao hả con? Mẹ lo cho mày mấy con đường liệu mà tính cho kỹ. Tương
lai của mày mẹ lo tới đó thôi con!

Tôi trầm ngâm. Thiệt là khó nghĩ quá đi. Mẹ tôi nhờ bà con lo cho tôi một là
theo ông anh giám đốc một cty, vừa được đào tạo, vừa có lương thử việc ít nhất
cũng 10 triệu trở lên mà mẹ còn vẻ ra cái viễn cảnh đi theo phụ giữ ghế giám
đốc cho ông anh nửa mới ghê chớ =)).

Còn con đường thứ hai là theo ông chú bên quân đội nghe đâu chức lớn dzữ lắm,
viễn cảnh cũng an nhàn, được nhà nước nuôi, được làm công dân gương mẫu, sống
tốt đời đẹp đạo. Nghĩ tới đó thôi là muốn ớn lạnh trong người rồi, đi học có
mấy cái nội quy nhỏ của trường lớp mà tôi còn quậy muốn banh cái trường giờ
kêu tôi khép mình vô cái khuôn khổ của quân đội thà giết tôi còn hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay nghe tụi bạn hết đứa này tới
đứa kia nhận giấy báo nhập học, khăn gói lên Xì-phố học đại học thấy cũng ham.
Tính tôi lại thích thử thách,mạo hiểm, không thích nghe theo sự sắp đặt của
bất cứ ai cho nên có lẽ tung cánh thử sức mình vài năm xem sao. Vậy là tối đó
tôi phán một câu xanh rờn.
– Mẹ! Con đi Sài Gòn học. Thử sức vài năm rồi tính tiếp.
Mẹ tôi chẳng thèm hỏi gì nhiều gật đầu cái rụp.
– Ờ đi đi cho biết cực khổ con à!

Mải mê suy nghĩ trời gần sáng hồi nào hổng hay. Xe cũng vừa tới Tiền Giang.
Tôi vươn vai sửa soạn hành lý chuẩn bị xuống xe. Thiệt là học ở Sài Gòn nhưng
giờ phải ghé Tiền Giang một hai ngày rồi mới được thả đi. Phải giải quyết xong
nhỏ bạn gái cuối cùng trong số vài cái mối tình học trò linh tinh vớ vẫn của
tôi để còn yên tâm mà dấn thân bắt đầu cuộc sống mới nữa chứ.

Nói gì thì nói tôi chưa bao giờ gặp nhỏ ở ngoài đời, chỉ nói chuyện, chat qua
webcam vậy đó mà iu nhau (đúng là tình ảo). Nói chung nhìn qua webcam với hình
thì nhỏ xynh xắn, dễ thương nhưng không biết bên ngoài thì có khác không đây.
Mấy hôm trước tôi nói sẽ lên Sài Gòn học, vậy là con nhỏ một hai bắt tôi phải
ghé Tiền Giang để iu offline theo cách nói của nhỏ là “ Em muốn tụi mình
chuyển từ tình ảo sang tình thật” … Khóc lóc, giận dỗi và cả đe dọa bỏ học bỏ
nhà đi kiếm tôi cuối cùng nhỏ cũng ép tôi ghé Tiền Giang gặp mặt … Xe dừng ở
Tân An, tôi xuống xe, móc điện thoại gọi cho nhỏ. Đã gọi điện kêu ra đợi rồi
mà giờ bỏ tôi một mình đứng bơ vơ.
– Alo! … Tui xuống xe rồi nè chị 2 trốn đâu dzậy?
– Hihi anh xã nhắm mắt lại đi.
– Dẹp không có xã huyện gì hết em lại đón anh nhanh dzùm. Mỏi chân quá
– Thì anh nhắm mắt cái đi năn nỉ mà. 1 phút nha nha nhaaaaa …

Hôm nay không biết bày đặt trò gì nữa rồi. Thôi kệ để coi nhỏ làm gì với tôi.
Nhắm mắt mà lòng cũng hồi hộp, dù gì cũng chưa bao giờ gặp mặt ở ngoài đời mà.
Lo là lo cái vụ nhỏ mà cao hơn tôi là coi như lấy cọng bún thắt cổ tự tử có
nghĩa hơn … . Tôi khịt khịt mũi, hình như có mùi nước hoa của con gái. Quái tự
nhiên cái mũi tôi nóng nóng, cái nóng đó chạy từ từ vòng qua má, tới tai, xong
chạy ra sau gáy rồi lại quay vòng ra trước mũi – trời trời không lẽ trúng
gió.Mở mắt ra tôi té ngửa. Thì ra nhỏ đứng kế tôi nảy giờ.
– Làm gì dzậy sao tới không lên tiếng?
– Đang nghiên cứu anh xã – nhỏ cười má lúm đồng tiền. (tôi thích nhỏ nhất là
cái má này mà)
– Nghiên cứu chi chị 2.
– Thì coi phải anh xã của em không mà ^^.Anh nè!
– Gì.
– Phải anh xã không anh xã @@ (Con này rảnh không phải tôi chứ không lẽ thằng
nào rảnh đứng nhắm mắt cho nó nghiên cứu nảy giờ)
– Ờ chắc hổng phải chị lầm người rồi ha. Nghi ngờ hỏi chi nửa
– Hihi người ta hỏi cho chắc mà. Tại anh xã baby hơn trên hình sợ lộn người –
Ờ nghĩ cũng đúng coi vậy chứ mặt tôi ở ngoài non choẹt à.
– Thôi mệt. Giờ sao. Đứng giữa đường hoài hả chị
– Ghét, kêu chị hoài, làm như người ta lớn tuổi không bằng. Anh xã chưa ăn
sáng đúng hôn?
– Ờ chưa ăn.
– Vậy em đưa anh xã qua nhà nghỉ bỏ đồ rùi tụi mình đi ăn sáng hen.
– Uhm! Rồi đi bộ hở.
– Hihi xe em để sau lưng xã kìa.

Tôi ngồi lên xe để đồ đạc lên trước xe xong, nhỏ nhảy tót lên ngồi sau lưng
vòng tay ôm lấy tôi. Mèn ơi con này gan dù là bạn trai nhưng mới lần đầu được
gặp mà ôm tỉnh bơ.
– Mới gặp lần đầu dám ôm rùi hả
– Có gì không dám. Em ôm anh xã của em mà.
Tôi lắc đầu mĩm cười siết ga, nhỏ càng siết chặt tôi hơn đầu dựa vào vai tôi
hát khe khẽ. Chắc nhỏ vui lắm.

Vậy là cả ngày hôm đó nhỏ với tôi đi khắp các nơi nhỏ hay nói đến trên mạng,
từ trường học, quán café, đến chỗ nhỏ hay ra chơi với tụi bạn nhỏ. Lúc này tôi
mới có dịp nhìn kỹ lại cô bé này, cao bằng tôi, ngoài gương mặt xinh xắn ra
thì dáng nhỏ Linh phải nói là ổn, điện nước đầy đủ nếu không muốn nói là dư so
với mấy đứa con gái cùng lứa hoặc chí ít hơn hẳn mấy con mắm trong lớp tôi.
Tối nhỏ lại đưa tôi đi dạo, ăn uống linh tinh căng cả bụng rồi mới trở lại nhà
nghỉ. Biết bao nhiu lời định nói với nhỏ mà cả ngày hổng thể nói ra được, thấy
nhỏ vui cũng không nỡ nói ra. Thiệt tình tôi cũng không biết tôi có thích nhỏ
thật hay không nữa. Tôi nhảy lên giường trùm cái mền lại thở dài.Tự nhiên nhỏ
nhảy lên chui vào nằm kế bên. Tôi quay qua nhìn nhỏ chưng hửng
– Gì đó.
– Gì là gì?
– Tối rồi sao không về nhà đi cho tui ngủ nửa. Bộ không ngủ hả?
– Thì ngủ nè.
– Là sao @@ tính ngủ đây luôn hả. Mẹ em la sao.
– Hì hì em xin mẹ qua qua nhà nhỏ bạn ngủ tập văn nghệ mà.
– Ngủ đây không sợ tui làm gì bậy hả?
– Xí tui đạp lọt giường lun chứ mơ làm bậy à.
Nhỏ chu chu cái mỏ rồi giành lấy cái mền cuộn tròn nằm nhìn tôi.

Tôi cũng chẳng muốn cãi với nhỏ làm gì nữa vì trong đầu tôi lúc này nhiều suy
nghĩ lắm. Thật khó để nói ra rằng tình cảm của tôi dành cho nhỏ vẫn chưa đủ để
nhỏ trở thành người yêu tôi, tôi không muốn chỉ vì những trò đùa tình cảm của
tôi hồi còn học 12 sẽ làm tổn thương nhỏ, dù gì trong những ngày tôi chìm đắm
trong sự chán nản, thù hận và bất cần, cô bé này đều chịu khó ngồi chia sẻ với
tôi dù là đêm, hay ngay hoặc bất cứ lúc nào tôi gọi.

Lần này tôi ghé gặp nhỏ để tạm dừng mối quan hệ tình cảm này lại vì tôi muốn
để quá khứ qua một bên bắt đầu cuộc sống mới …

Nhưng sao nói ra được đây khi cô gái nằm kế bên tôi thực sự đáng yêu và đang
rất vui bên cạnh tôi. Mà điều đáng lo hơn là tôi sẽ không kiểm soát được bản
thân nữa … nổi điên lên quá trời … nãy giờ người ta lo suy nghĩ chuyện trọng
đại còn chị 2 này nằm kế bên hát mấy bài trẻ con, nhỏ nằm sát người làm tôi
không thể không lén nhìn nhỏ được. Đột nhiên nhỏ ngước mặt lên và tất nhiên
bắt gặp ánh mắt của tôi.
– Á đồ dê xồm nhìn lén gì đó – nhỏ dứ dứ nắm đấm trước mắt tôi.
– Nhìn gì đâu … tại … tại … anh – tôi hơi lúng túng – mà em nằm xích ra đi
nóng mún chết à … cứ nằm sát sát dzậy ai mà chịu nổi.
– Xí em làm gì kệ em nha ai bỉu anh nhìn chi.
– Ơ, nằm ngay tầm mắt người ta mà không cho nhìn.
– Không cho đó … a nhắm mắt ngủ đi, ai mượn mở mắt chi.

Thiệt là nổi điên với cái con cua này. Thôi ráng nhắm mắt nghĩ về bồ tát coi
bộ có lý hơn. Tôi thở dài nhắm mắt lại. Được khoảng hơn 10 phút, gần như tôi
sắp đi thăm bồ tát thật thì mặt tôi nóng nóng vì hơi thở nhẹ nhẹ … chưa kịp mở
mắt ra thì môi tôi đã chạm vào một bờ môi mềm mại của ai đó. Máu trong người
tôi chảy rần rần … không lẽ bồ tát linh dzữ vậy hả trời … mà thôi kệ bồ tát
hay ai đang cưỡng hôn tôi cũng mặc kệ, cái tính tôi ai cưỡng gì chứ mấy cái vụ
này thì càng khoái =)) …

Không cần mở mắt ra tôi đưa tay siết chặt lấy người đang hôn tôi … nụ hôn say
đắm và ngọt ngào, đã lâu rồi tôi không hôn một cô gái nào mà … Mọi thứ càng
lúc càng không thể kiểm soát được nữa rồi. Nhỏ giờ nằm hẳn lên người tôi, hai
tay nhỏ bắt đầu mở từng cúc áo tôi ra trong khi đôi môi vẫn không chịu rời môi
tôi … . Chiếc cúc áo cuối cùng chuẩn bị được mở xong thì tôi nắm lấy hai bàn
tay nhỏ rồi ngồi dậy khẽ đẩy nhỏ ra một bên … Nhỏ đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn
tôi.
– Sao vậy anh.
– Anh … anh nghĩ mình không thể. Anh là người không tốt … Anh … tình cảm của
anh với em..dường như vẫn chưa đủ lớn để làm gì hay hứa hẹn gì với em hết. Anh
vẫn còn là thằng long bong … .anh … anh … .sợ nếu mình vượt quá giới hạn …
người thiệt thòi sẽ làm em … anh sợ em phải chịu tổn thương khi gắn cuộc đời
vào một thằng chưa biết ngay mai ra sao như anh ….

Tôi nói nhiều lắm … nói những điều tôi đang nghĩ trong lòng ra với nhỏ từng
câu từng chữ một, không biết nhỏ có bị tổn thương không chỉ thấy đôi mắt nhỏ
dường như đánh mất niềm vui từ lúc gặp tôi đến giờ … Nhỏ im lặng, không nói
gì. Tôi cũng vậy, nói ra hết tất cả, tôi cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất
là nhỏ sẽ bỏ đi ngay bây giờ. Hơn 15 phút trôi qua … chợt nhỏ đứng dậy bước
vào phòng tắm.
– Em tắm một chút. Anh chờ em nghen.

Tiếng nước chảy nhẹ nhẹ dường như không đủ lấp đi tiếng khóc của nhỏ. Tôi nằm
đó mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Đứng dậy định gõ cửa phòng tắm để an ủi mà
cũng ngập ngừng không dám bước vào.Tôi chỉ đành đứng dựa vào tường … lặng im
nghe tiếng nước, tiếng gió, tiếng xe chạy ngoài đường … tôi mỉm cười chua chat
… .dù sao nhỏ cũng không phải là người đầu tiên tôi làm đau và rời xa theo
cách như vậy. Nhưng sao tôi thấy lạ trong người quá … tôi hối hận chăng …

Cửa phòng tắm mở, nhỏ bước ra đứng cạnh tôi. Vứt bỏ lon bia về góc phòng, tôi
quay qua nhìn nhỏ … trên người nhỏ giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi tôi treo
trong phòng tắm lúc sáng. Linh chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ảnh mắt dịu
dàng …
– Em không sao chứ … anh … xin … .l … ..
Lời nói chưa kịp nói hết nhỏ đã ôm chầm và đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp
và mãnh liệt … . nhỏ rời tôi ra, nhìn tôi nói trong nước mắt:
– … Em yêu anh … em hiểu anh đang nghĩ gì … em không phải người dễ dãi … nhưng
em yêu anh … em sẽ chờ anh xã đến chừng nào anh xã quay lại thì thôi …

Rồi nhỏ lại hôn tôi say đắm … Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của
Linh hơn những gì tôi tưởng … Khẽ đưa bàn tay ôm chặt lấy Linh. Có thể tôi
không thích nhỏ nhưng vào lúc này tôi không thể lạnh lùng được.

Giấc ngủ ngon lành, trời sáng … đã đến lúc tôi tạm biệt nhỏ để tiếp tục hành
trình của mình … trước khi nhỏ ôm chặt lấy tôi nói rất nhiều, rất nhiều … đến
nỗi tôi chẳng còn biết trả lời gì nữa. Chỉ còn cách ôm chặt lấy nhỏ để rồi
lặng im bước lên xe tiếp tục hành trình về Sài Gòn. Nơi tôi bắt đầu một cuộc
sống mới, với những thử thách và điều thú vị mới … Ngồi trên xe, lặng lẽ trả
lời từng tin nhắn đầy yêu thương của nhỏ mà lòng tôi cứ lan man không có tý
cảm xúc nào hết. Ngày hôm đó đánh dấu ngày đầu tiên tôi đã bắt đầu cho cuộc
đời sinh viên phía trước và tôi cũng không biết được rằng sau ngày hôm ấy tôi
cũng đã bắt đầu những chuỗi ngày đầy những buồn vui, ngọt ngào, hạnh phúc, tội
lỗi, đau khỗ và cay đắng …


Câu Truyện Đời Tôi - Chương #1