Thảo Nguyên Phong Quyến!


Người đăng: Boss

To Minh cầm trường mau đi đằng trước đam người, sau lưng hắn la tộc nhan khong
co Man Tượng bảo vệ, ben trong…khong co người gia.

Đường phia trước con hơn phan nửa, nhưng bước chan To Minh ngay cang ổn định.
Trong rừng để lại rất nhiều mau Ô Sơn bộ lạc, để lại từng linh hồn.

Bay giờ Man Sĩ co thể chiến đấu tiếp, trừ To Minh, Loi Thần thi chỉ con Sơn
Ngan. Tộc trưởng va Nam Tung thi được tộc nhan diu dắt, vừa chạy vừa trị
thương, họ nong long muốn nhanh chong khỏe mạnh.

Bắc Lăng thi triệt để mất đi tư cach chiến đấu. Y mất một tay, đổ rất nhiều
mau, nếu khong co Trần Han thi đa sớm tụt lại phia sau.

Hiện tại Sơn Ngan cũng toan than đẫm mau, im lặng đi ở phia cuối bộ lạc. Vẻ
mặt đoi luc hoảng hốt, ben trong co phức tạp va ý nghĩ kho thể tả. Mỗi khi suy
nghĩ nay hiện ra la ga sẽ ấn chặt lồng ngực.

Dường như ở đo co lực lượng chống đỡ ga đi tiếp.

Tren bầu trời A Cong Mặc Tang chiến đấu với Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc hoa thanh
tiếng nổ vang thật lau. Mai đến khi đem troi qua, bầu trời sang ngời, chiến
đấu vẫn đang tiếp tục. Dường như giữa hai người khong chết khong ngừng.

Vi khe hở tren mặt đất, vi tầng sang cao tận trời, vi Man thuật Nam Tung hiến
tế sinh mạng, tất cả đều đổi lấy thật nhiều thời gian cho bộ lạc di chuyển.

Khi trời sang, hiện giờ tộc nhan Ô Sơn bộ lạc đều cực kỳ mệt mỏi. Họ lien tục
đi hai đem, trong gia ret họ khong thể cố chống đỡ bao lau, nhưng vẫn cắn răng
dung tốc độ nhanh nhất bước đi.

Trời đa sang tỏ, anh nắng rơi xuống đất, rơi vao người tộc nhan trong rừng,
hơi ấm ap, nhưng tuyết đọng lại lạnh tận xương.

"Dựa theo tốc độ của chung ta, đại khai ngay mai vao giờ nay la co thể tới
Phong Quyến bộ lạc!" Loi Thần đi ben cạnh To Minh noi khẽ.

"Con ngay cuối cung!" Loi Thần siết chặt nắm tay.

"Khong phải một ngay, la nửa ngay!" To Minh im lặng chốc lat, vừa đi vừa khan
giọng len tiếng.

Nghe To Minh rốt cuộc khong im lặng nữa, Loi Thần thầm thở ra, ga rất lo lắng
hắn cứ lặng im khong noi.

"Tối nay la co thể đi vao phạm vi thế lực của Phong Quyến bộ lạc, rời khỏi
rừng nay sẽ an toan rất nhiều." To Minh binh tĩnh noi.

"Hy vọng ngay hom nay co thể binh an…" Loi Thần ngoai đầu liếc nhin cac tộc
nhan, thấy họ ra vẻ mệt mỏi, thầm than. Ga nhin To Minh trước mặt, bong lưng
gầy yếu hiện tại cho ga cảm giac vững chắc như nui.

Thời gian chậm rai troi qua, hai tiếng đồng hồ sau, trong đam người vang len
một thanh am yếu ớt. Giọng noi kia kien cường vang len.

"To Minh, để toi ở lại đi."

Người noi chuyện chinh la Liễu Địch luc trước bị trọng thương vẫn thổi nhạc.
Ga được cac tộc nhan mang đi, nhưng hom nay khong thể tiếp tục nữa, ga khong
muốn cản chan tộc nhan.

Liễu Địch giay dụa đứng dậy nhin To Minh ở đằng trước dừng bước xem minh. Ga
mỉm cười đi hướng than cay ben cạnh, ngồi xuống, động miệng vết thương khiến
mau lại chảy ra.

"Cac người…đi đi…" Liễu Địch lấy ra cốt Huan, đặt ben miệng như muốn thổi ra
khuc nhạc, nhưng khong con sức lực nhin len trời chờ đợi tử vong đến.

To Minh im lặng, cũng nhắm hai mắt nhưng nhanh chong mở ra. Hắn khong noi một
lời ma nhin chăm chu Liễu Địch, xoay người dẫn tộc nhan tiếp tục tiến len.

Tren đường đi cũng co vai tộc nhan mỉm cười ở lại, khong muốn lien lụy tộc
nhan khac. Bắc Lăng cũng định lam thế, nhưng Trần Han đa khoc cố gắng cong y,
thế cho nen lời noi kia khong thể thốt ra.

Tiễn Thủ ở tren đường đa tỉnh lại, tuy noi ga mất đoi chan nhưng miễn cưỡng co
sức chiến đấu. Được một tộc nhan cong, ga khong ở lại ma chuẩn bị tự nổ sợi
mau Ngưng Huyết tầng thứ tam, để danh cho kẻ địch tuy thời đuổi theo.

To Minh luon im lặng. Đối với mỗi tộc nhan muốn ở lại, hắn khong ngăn cản,
nhưng tay cang siết cang chặt. Hắn biết, A Cong giao Ô Sơn bộ lạc cho minh la
để minh dẫn họ đi tới chỗ an toan, hắn nhất định phải hoan thanh.

Khi sắc trời chậm rai tiến vao hoang hon, To Minh luon cảnh giac phong bị hơi
thả lỏng. Họ đi ra khỏi canh rừng menh mong, đi tới thảo nguyen rộng lớn thuộc
phạm vi Phong Quyến bộ lạc. Nơi nay an toan hơn rừng cay nhiều. Du sao đay la
phạm vi Phong Quyến, nếu Hắc Sơn bộ lạc khong co lệnh mời ma để Man Sĩ xam
nhập, Phong Quyến tuyệt đối khong cho phep.

Khi tất cả tộc nhan Ô Sơn bộ lạc tiến vao thảo nguyen, tộc trưởng va Nam Tung
cũng hồi phục tu vi chut it, dường như tất cả hiểm họa sắp qua đi.

Nhưng vao luc nay, bỗng nhien toan bộ mặt đất chấn động, trung tam chấn động ở
chỗ rất xa, nhưng mức độ chấn thi du truyền tới đay vẫn khiến người cảm nhận
ro rang.

"Phong ấn của Man Cong, bị pha…" Nam Tung nhắm mắt lại lat sau mở ra, từ từ
len tiếng.

Lời noi vừa ra, mọi người Ô Sơn bộ lạc lần nữa khẩn trương.

"Dựa theo tốc độ Hắc Sơn bộ lạc, chung muốn đuổi theo phải mất chut thời gian.
Nhưng nhất định co thể đuổi kịp trước khi chung ta tới Phong Quyến bộ lạc. Nếu
chung ta muốn ca cược một phen Hắc Sơn bộ lạc khong dam bước vao thảo nguyen
Phong Quyến, co thể khong để ý…" Nam Tung khẽ noi.

"Chung ta ca khong nổi." To Minh dừng bước, nhin rừng cay đen tối sau lưng,
quay đầu nhin tộc trưởng đa hồi phục tu vi một chut, nhin ga toan than kho gầy
như mất đi thịt. "Tộc trưởng, tren đường rất nhiều người ở lại, toi khong cản
trở, đo la lựa chọn của họ. Hiện giờ, toi nen ở lại." To Minh noi, đi hướng
phia sau hang người.

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, người đan ong bốn mươi tuổi nhin To Minh. Chang trai
nay la Lạp To trước đay ga khong qua để ý, giờ đem đến rung động cực sau cho
ga. Ga khẽ thở dai, gật đầu.

"Toi cũng ở lại." Loi Thần khong chut do dự bước ra đứng ben cạnh To Minh.

To Minh nhin ga, ga cũng nhin hắn, nhếch miệng cười khờ ngốc.

"Cậu đa noi toi khong thể chết trước. Muốn chết thi anh em chung ta cung nhau
nhắm mắt."

"Ta cũng ở lại nữa." Nam Tung hit sau, khuon mặt gia nua bay giờ cang nhiều
nếp nhăn, trong xam trắng lộ ra mau hồng bệnh trạng.

"Con co ta!" Tiễn Thủ mất đoi chan bỗng trầm giọng len tiếng.

"Toi cũng ở lại!" Bắc Lăng ep minh quay đầu đi khong nhin Trần Han chảy nước
mắt, y nhin To Minh, kien quyết noi.

"Tiễn Thủ, ngươi khong thể ở lại, an toan của tộc nhan con cần ngươi hỗ trợ
tộc trưởng bảo vệ. Khi cac ngươi binh an tới Phong Quyến bộ lạc, ngươi phải
dạy dỗ Lạp To thuật bắn ten nữa…" Người len tiếng la Sơn Ngan.

Ga đan ong luon im lặng kiệm lời bước ra khỏi đam người. Binh thường ga khong
noi nhiều, giờ mở miệng lại la dứt khoat khong cho cai lời.

"Con về ngươi, Bắc Lăng…" Sơn Ngan đi tới ben cạnh Bắc Lăng, vẻ mặt lần nữa
biến phức tạp.

"Chu Sơn Ngan, toi…" Bắc Lăng đang muốn mở miệng, ngay luc nay Sơn Ngan chợt
nhấc len tay phải chem xuống cổ Bắc Lăng, khiến y im bặt, hon me nga xuống.

"Ngươi la hy vọng tương lai của bộ lạc, ngươi khong thể đi. Ta ở lại." Sơn
Ngan binh tĩnh noi, đi hướng Nam Tung, đứng đo nhin từng khuon mặt quen thuộc
trong bộ lạc, thật lau sau, cui đầu.

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc im lặng tiến len, từ trong ngực moc ra xương thu cỡ
nắm tay trẻ sơ sinh. Xương thu mau trắng bệch, thoạt nhin rất binh thường. Ga
đưa xương nay cho To Minh.

"Cầm lấy no đi, xương nay la một đoi, co tac dụng kỳ diệu. Khi mau sắc của no
biến thanh đỏ, ý nghĩa chung ta đa tới Phong Quyến, đa binh an."

To Minh lặng lẽ nhận lấy, tran trọng bỏ vao ngực.

Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc nhin chăm chu mấy người ở lại, khẽ thở dai xoay người
dẫn dắt tộc nhan kien cường đi hướng Phong Quyến. Tộc nhan Ô Sơn bộ lạc binh
thường thi khong tổn thất nhiều, nhưng tren đường cảnh tượng trong thấy khiến
mỗi tộc nhan vừa đi vừa ngoai đầu nhin bốn người đứng đo, khong ngừng chảy
nước mắt.

Khong biết ai la người thứ nhất vung tay len, rất nhanh, cac tộc nhan đều vừa
khoc vừa vẫy tay từ biệt bốn người To Minh. Họ biết, bốn người nay co lẽ khong
ai sống sot được. Họ giống như những tộc nhan đa hy sinh, chuẩn bị dung sinh
mệnh dựng len tường thịt cuối cung bảo vệ tộc nhan.

"To Minh ca ca." Trong đam người tiến len truyền ra một giọng noi non nớt. Chỉ
thấy co be ten la Đồng Đồng chạy ra. To Minh tiến len vai bước, ngồi xổm xuống
sờ mai toc hơi kho của be.

"To Minh ca ca, đợi mọi thứ đều troi qua, A Cong trở lại, luc đo ca ca co thể
giup Đồng Đồng tim lại Bi Bi khong?"

To Minh mỉm cười, hon tran co be, gật đầu.

Co be lộ ra nụ cười ngọt ngao, nhin To Minh, bỗng nhien nhỏ giọng noi ben tai
hắn.

"To Minh ca ca, em co một bi mật ngay cả mẹ va a ba, Bi Bi cũng khong biết. Ca
ca nhất định phải trở về, sau đo em sẽ noi bi mật nay cho nghe." Co be noi,
cắn moi khong cho nước mắt rơi xuống, xoay người chạy hướng đam người.

To Minh nhin co be hoa trong đam người phất tay với minh, dần theo tộc nhan đi
xa, nụ cười tren mặt hắn chậm rai biến mất.

Xung quanh hoan toan tĩnh lặng, trăng tren cao từ từ ro rang. Trăng tối nay la
tron. Trăng tron xoe giắt tren bầu trời, dung hợp với mặt đất tĩnh lặng co
chut tieu điều.

Ánh trăng cang sang hơn trước, rơi tren thảo nguyen chiếu ra bong bốn người,
trong co độc co quyết tuyệt.

To Minh ngồi xếp bằng, ben cạnh hắn la Loi Thần. Phia trước họ la Nam Tung
nhắm mắt lại. Con về Sơn Ngan thi ở khong xa một minh ngồi, ngẩng đầu nhin
trời, khong biết đang nghĩ cai gi.

"Loi Thần, hay ngồi sau lưng ta, tu vi của ngươi khong đủ, chiến đấu khong đủ
mạnh mẽ. Hay để ta mượn khi huyết của ngươi, cũng bảo đảm ngươi binh an." Nam
Tung chậm rai mở miệng.

Loi Thần khong do dự, lập tức đứng dậy đi tới đằng sau người Nam Tung, khoanh
chan ngồi xuống. Khong biết Nam Tung lam cach gi, chỉ thấy một tầng sang đỏ
hiện ra bao phủ hai người.

Sau đo khong ai noi chuyện nữa. Họ đang đợi, chờ truy binh Hắc Sơn bộ lạc đến.
To Minh im lặng ngồi, tay trai chộp tuyết tren mặt đất, rửa sạch long ban tay
trai khong co miệng vết thương. Tay trai thật sạch rồi hắn từ trong ngực moc
ra một binh nhỏ, đổ ra một vien đan dược mau đỏ, nắm ở tay trai, nhắm mắt lại.

Thời gian lặng lẽ troi qua, bốn tiếng sau, khi thời điểm trăng sang nhất thi
To Minh nhắm hai mắt co cảm giac mau đang soi trao.

"Chung đến rồi!" Nam Tung mở miệng.
To Minh mạnh mở mắt ra.


Cầu Ma - Chương #96