Người đăng: Boss
Đem khuya đa sớm buong manh che, hiện giờ chan trời dần nổi len lụa trắng, anh
trăng yếu ớt rơi tren tuyết đọng trong rừng, loe tia sang lạnh lung. Theo từng
tiếng rao rạo hỗn loạn, đam người Ô Sơn bộ lạc vội vang chạy trong đem sắp
giao thoa binh minh.
Xung quanh rất yen tĩnh, trừ tiếng đạp tren tuyết ra, gần như khong con thanh
am gi khac. Những tộc nhan Ô Sơn bộ lạc đều im lặng, du la ong lao, phụ nữ hay
Lạp To, tất cả lặng lẽ di chuyển trong đem.
Cach trận đại chiến trước đa qua vai tiếng đồng hồ, trinh độ thảm khốc khắc
sau trong đầu cac tộc nhan Ô Sơn, khắc trong linh hồn, cả đời khong quen.
Trước khi rời đi, khong tinh cả A Cong, Ô Sơn bộ lạc tổng cộng co ba mươi mấy
Man Sĩ, hiện giờ sau trận đại chiến chỉ con lại mười bốn người. Tren than thể
mười bốn ngươi đều la mau kho, lộ ra bi thương va co cả sat khi, im lặng bảo
vệ tộc nhan tiến len.
Họ chết hơn mười người, nhưng Hắc Sơn bộ lạc trả cai gia cang nhiều, cai nay
co lien quan đến tu vi. Nhưng quan trọng hơn, Hắc Sơn bộ lạc xam nhập khong cố
chấp bằng tộc nhan Ô Sơn buộc phải rời khỏi que hương. Đo la dũng khi bảo vệ.
Mỗi lần tự nổ, co lẽ khiến kẻ xam lược Hắc Sơn bộ lạc khinh thường, nhưng hai
lần, ba lần, bốn lần…khiến người Hắc Sơn bộ lạc sợ hai tận đay long.
Ô Sơn bộ lạc yếu ớt, nhưng trong cai yếu đo tồn tại sự cường đại!
To Minh lặng lẽ bước đi, từ sau trận chiến đo, trong mấy tiếng đồng hồ nay hắn
khong noi một cau nao. Trước kia hắn rất hoạt bat, co xuc động tuổi trẻ, bay
giờ rốt cuộc học được im lặng ma khong phải gầm rống.
Nhưng cai gia bai học nay nặng nề đến khiến người xot xa.
To Minh biết, từ ngay nay trở đi, thuần khiết của minh đa vỡ nat, rời khỏi
than thể. Bắt đầu từ hom nay, vui sướng của minh đa tan mất, hoa tan trong
mau. Từ nay về sau, nước mắt của minh cũng từ từ bị im lặng thay thế.
Thời gian troi qua, rất nhanh tới ban ngay. Tộc nhan đi cả đem du mệt mỏi
nhưng khong ngừng lại. Mọi người đều cắn răng dắt diu nhau đi nhanh như chạy
vội.
Khoảng thời gian ban ngay dần troi qua trong luc họ chạy đi. Tộc nhan bộ lạc
thật sự khong thể chịu đựng mỏi mệt, tạm nghỉ một tiếng đồng hồ sau lại đứng
len chạy tiếp.
Mai đến đem tối ngay thứ hai buong xuống, khi anh trăng lần nữa rơi tren mặt
đất đọng tuyết, tộc nhan Ô Sơn bộ lạc vẫn đang lặng lẽ đi nhanh.
"To Minh ca ca…" Ben tai To Minh truyền đến thanh am non nớt sợ hai. Hắn
nghieng đầu, trong thấy ben cạnh co be được tộc nhan om.
Nhin đoi mắt trong suốt của đứa trẻ, To Minh nặn ra nụ cười. Chỉ la nụ cười
nay phối hợp với vết mau dinh tren mặt, trong thật đang sợ.
Nhưng co be chẳng hề sợ hai, mở to đoi mắt tron xoe nhin To Minh, chần chờ một
chut, nang len tay nhỏ be hơi dơ bẩn lau đi vết mau kho tren mặt hắn.
Cảm nhận ban tay mềm mại của co be sờ mặt minh, trai tim đau đớn nhỏ mau của
To Minh dần ấm len.
"To Minh ca ca đừng sợ…Đồng Đồng cũng khong sợ…" Co be rụt tay lại, tren tay
be dinh chut mau. Be nhin To Minh, đoi mắt trong veo co sự kien cường rất hiếm
thấy ở con nit.
To Minh sờ đầu co be, khong len tiếng, nhin đằng trước. Phia trước bị bong cay
che khuất, thấy khong ro tương lai ở đau.
Loi Thần ở phia xa ben kia hang ngươi, luon siết chặt nắm tay. Vết mau sau
lưng đa kho, ga bỏ qua đau đớn, trong mắt khat mau, con co thống khổ. Ga sẽ
khong quen trận chiến đem qua. Nếu khong phải co một Man Sĩ tiền bối trong tộc
bị trọng thương, trước khi chết nổ sợi mau cứu minh, hiện giờ chỉ sợ xac minh
đa ở lại bai chiến trường.
Trước mặt ga la Ô Lạp. Co gai sắc mặt tai nhợt, biểu tinh cực kỳ mệt mỏi, tren
canh tay trai co vết mau kho, dường như khong nhấc len được. Mặt co co một
khoảnh thịt nhầy nhụa, khiến khuon mặt xinh đẹp đa khong con.
Nhưng trong mắt co khong từ bỏ, vẫn giữ sự cố chấp như cac tộc nhan Ô Sơn bộ
lạc hiện tại.
Đằng sau, Bắc Lăng va Trần Han nắm tay nhau, như la vĩnh viễn khong muốn tach
ra, bảo vệ hang người tiến len.
A Cong vẫn đi phia cuối cung, tren đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, To Minh
xem trong mắt, long cang đau. Hắn thấy được A Cong kiệt quệ.
Đay la đem ngay thứ hai, trăng tren trời khong cong ma sắp tron. Nhưng hom nay
khong phải đem trăng tron, co lẽ la ngay mai, hoặc co lẽ la ngay mốt.
Theo bộ lạc di chuyển, đoi khi co Man Sĩ từ xung quanh chạy tới, số lượng
khong nhiều, chỉ co bốn người. Bốn người nay la trinh sat bộ lạc lấy ra, họ
mạo hiểm sự sống quan sat xung quanh biến đổi, trong thời gian cố định quay
trở về bao cao.
Nếu họ khong trở về nghĩa la co biến cố.
Thời gian troi qua, rất nhanh lại la hai tiếng đồng hồ. Trời tối đen, dường
như co anh mắt đang sợ đang nhin chằm chằm mặt đất, nhin tộc nhan Ô Sơn vội
vang bước đi.
Ngay luc nay, vốn nen la bốn người đung giờ quay lại, nhưng trở về chỉ co ba
người. Người trinh sat hậu phương chẳng chut bong dang. To Minh dựng đứng long
tơ, mắt lộ sắc ben, xoay người dừng bước. Phat hiện tinh huống khong tốt con
co mấy người khac. Mắt A Cong chợt loe tia sang, nắm chặt cốt trượng trong
tay.
Đột nhien một tiếng nổ yếu ớt truyền đến từ hậu phương, thanh am nay truyền
vao tai tộc nhan Ô Sơn bộ lạc, khiến To Minh cang them bi thương.
Hắn biết, đay la tự nổ sợi mau.
Hắn biết, kẻ địch Hắc Sơn bộ lạc lại đến rồi!
"Đừng ngừng lại, tăng nhanh tốc độ, tất cả Man Sĩ bảo vệ vừa đanh vừa lui!"
Cốt trượng trong tay A Cong giộng xuống mặt đất, nang len tay trai, vung hướng
khong trung bộ lạc.
Lập tức tren trời lại lần nữa vặn vẹo, chỉ thấy Man Tượng Ô Sơn luc trước từng
xuất hiện nay lại huyễn hoa ra, bềnh bồng phia tren hang người bộ lạc, tỏa ra
anh sang bảo vệ.
No bay theo bước chan hang người. Co no tồn tại, chỉ cần khong bị pha hủy, co
thể bảo đảm tộc nhan ở trong anh sang được an toan.
Gần như khoảnh khắc Man Tượng Ô Sơn xuất hiện, A Cong mạnh ngẩng đầu, biểu
tinh lộ ra trầm trọng trước nay chưa từng co. Hai mắt am trầm nhin chằm chằm
bầu trời tối đen.
Chỉ thấy bầu trời tối tăm bỗng nhien biến đổi, một luồng sang đỏ xuất hiện
dung hợp với mau đen, thoạt nhin giống như mau tim. Mau đỏ lan tran tựa mau
tươi chớp mắt khuếch tan hơn phan nửa khung trời.
Một giọng noi khan khan am trầm vang vọng giữa trời đem, truyền ra tam hướng.
"Mặc Tang…" Theo thanh am kia vang vọng, ap lực khổng lồ từ tren trời giang
xuống.
Khoảnh khắc ap lực rơi xuống, lập tức khiến tộc nhan Ô Sơn bộ lạc tren mặt đất
cảm nhận ro rang, ngay cả Man Tượng Ô Sơn cũng chợt lung lay.
Tim To Minh đập thinh thịch. Áp lực mạnh mẽ nay hắn chỉ cảm nhận từ người Man
Cong Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam, ap lực nay la thuộc về Khai Trần!!!
Đay la ap lực tự nhien giữa Khai Trần cảnh đối với Ngưng Huyết cảnh. Dưới ap
lực nay, khi huyết Man Sĩ Ngưng Huyết cảnh sẽ vận chuyển khong nằm trong tầm
khống chế của minh.
Nhưng khi ap lực nay xuất hiện, vệt mau lan tran tren trời, khi trăng tren cao
bởi vi mau đỏ nay ma biến thanh mặt trăng mau, To Minh cảm nhận một loại cảm
giac kho thể noi ra, loại cảm giac trừ hắn ra, khong ai co được.
Cảm giac nay tựa như khi hắn huyết hỏa trung trung thi trong thấy huyết
nguyệt. Thậm chi co loại ảo giac khiến hắn rất quen thuộc, dường như bay giờ
tren khong trung ẩn giấu một Nguyệt Dực to lớn.
Loại ảo giac kho tin nay khiến tinh thần To Minh chấn động. Ngay sau đo, hắn
trong thấy tren trời, trong vệt mu đỏ chậm rai đi ra một người.
Người nay mặc đồ đen, than thể gầy go, mặt mũi am trầm. Lao chắp tay sau lưng,
đi từng bước một, đứng tren trời nhin xuống mặt đất.
Giữa tran lao co đồ đằng Nguyệt Dực, đồ đằng sống động y như thật, lấp loe anh
sang đỏ quỷ dị.
Tất Đồ!
Man Cong Hắc Sơn bộ lạc, Tất Đồ!!!
"Mặc Tang, ngươi khong cần chờ Kinh Nam va Văn Yen. Bản than họ con kho lo
xong, sẽ khong để ý sự chết sống của Ô Sơn bộ lạc ngươi!" Tất Đồ am trầm cười,
nhin A Cong đứng dưới đất trong đam người.
A Cong im lặng. Đung la ong đang chờ Kinh Nam, nhưng tren đường đi chờ mai
Kinh Nam chưa xuất hiện, trong long ong hơi hiểu được, co lẽ Phong Quyến bộ
lạc đa co chuyện gi rồi.
"Nam Tung, năm đo ngươi đứng sau Mặc Tang tai năng kinh người, chạy trốn tới Ô
Sơn bộ lạc rồi vẫn vo dụng như vậy. Nhiều năm qua ta vẫn luon nghĩ, trước khi
a ba ngươi chết, vẻ mặt thật thu vị. Hắn cầu xin ta tha ngươi một con đường
sống. Đang tiếc ta vốn khong định lam theo lời hắn, nhưng ngươi vẫn trốn thoat
được. Nam Tung, Man Tử năm đo của Hắc Sơn bộ lạc ta, chung ta…lại gặp mặt."
Tất Đồ mỉm cười, nhưng nụ cười kia rất nhanh mở rộng, cuối cung thanh cười như
đien.
Ngoai đam người, Nam Tung toc bạc trắng ngẩng đầu nhin Tất Đồ ở tren trời,
khong bị lời noi chọc giận ma như nhin thấu chuyện thế gian, khẽ thở dai.
"So với độc chết Man Cong Hắc Sơn bộ lạc đời trước, truy sat con trai Man Cong
Hắc Sơn bộ lạc, cống hiến hơn phan nửa tộc nhan Hắc Sơn bộ lạc đổi lấy cach Ta
Man như ngươi, ta thật khong bằng…" Nam Tung luon binh tĩnh, nhưng nếp nhăn
tren mặt dường như cang nhiều them.
"n oan năm đo nen kết thuc vao hom nay. Mặc Tang, Nam Tung, ta cho hai người
một cơ hội, cho cac ngươi cơ hội cung ta chiến đấu!" Tất Đồ cười to, vung len
tay phải, lập tức trời gầm.
Chỉ thấy đằng sau lao, bầu trời mau đỏ vo tận chớp mắt hoa thanh sương đỏ đậm
đặc. Sương khoi cuồn cuộn hoa thanh Nguyệt Dực to lớn!
Nguyệt Dực mở ra canh chim che đậy khong trung, che lấp trăng.
"Nam Tung, giao Tất Đồ cho ta…ta sẽ giữ chan hắn, con bộ lạc…giao cho ngươi!"
A Cong Mặc Tang hit sau, anh mắt quet qua tộc nhan, nhin từng tộc nhan im
lặng, như muốn tim ra kẻ phản bội, nhưng cuối cung thanh tiếng thở dai. Mỗi
tộc nhan đều đẫm mau va mệt mỏi, sao ong co thể nghi ngờ những người chiến đấu
vi bộ lạc. Ông trong thấy Tiễn Thủ bi thương, thấy vết thương sau hoắm ở cổ
Sơn Ngan.
'Co lẽ, thật ra khong co kẻ phản bội…' Trước khi A Cong thu lại tầm mắt, ong
nhin To Minh thật lau, nhảy người len. Một con rắn đen to lớn bỗng xuất hiện,
cung ong như sao băng xong len trời.
Tiếng chấn vang vọng trời đất, theo A Cong tới gần, Tất Đồ cười to. Bầu trời
bị sương đỏ bao trum lấy hai người, xem khong ro tinh hinh ben trong. Nhưng
tiếng chấn như trời gầm đất nứt.