Người đăng: Boss
Họ sợ chết, sợ muốn vỡ gan, cho nen khong dam ở phia sau bộ lạc, vốn muốn chọn
vị tri chinh giữa. Nhưng giữa đam người đều la một số đứa trẻ Lạp To mất đi
người than, cho nen họ chỉ co thể chọn bam sat tộc trưởng, đi đằng trước hang
người bộ lạc. Bởi vi họ cảm thấy, chỗ nay an toan, họ cảm thấy, tất cả đều co
tộc trưởng đứng phia trước bảo vệ.
Nhưng hom nay, họ trong thấy tộc trưởng gặp nguy hiểm. Nguy hiểm nay chỉ cần
họ khong đi ra khỏi anh sang Man Tượng, vậy sẽ tạm thời khong bị tổn thương.
Giay phut gặp nguy hiểm nay, trong mười mấy thanh nien đứng đằng trước, co một
người mặt tai nhợt, than thể run bần bật, than hinh mảnh mai như sắp bị sợ hai
tạc nổ. Nhưng mắt ga lần đầu tien xuất hiện đien cuồng, tơ mau.
"Lao tử nửa đời đều ngơ ngac, ăn nằm chờ chết, khong lam ra chut cống hiến cho
bộ lạc, ngược lại lang phi nhiều thực vật. Ta biết rất nhiều tộc nhan đều
khinh thường ta. Ta biết ngay cả Lạp To cũng cho rằng ta la kẻ vo dụng. Ta
đung la đồ vo dụng, khong co Man Thể, lười biếng, khong co than hinh lực
lượng, khong co tac dụng gi. Điều duy nhất ta co la quang vinh ma năm đo a ba
dung tử vong đổi lấy khi bộ lạc săn bắt da thu. Hom nay, lao tử phải noi cho
cac tộc nhan, ta la đồ ăn hại nhưng cũng la tộc nhan của bộ lạc!!!" Mắt thanh
nien đỏ rực, gao thet xong ra, lao thẳng tới tộc trưởng, dung thịt xương của
minh dựng len bức tường người vi sự sống của tộc trưởng!
Oanh! một tiếng, than thể thanh nien lướt qua tộc trưởng đang thụt lui, chắn ở đằng trước. Nhưng chỉ chớp mắt đa bị một mũi ten nhọn xuyen thấu than thể, cả người nổ tung, chết ngay lập tức.
"A ba…Lạp To của a ba khong phải đồ vo dụng…" Trước khi chết thanh nien cười
thảm.
Khoảnh khắc thanh nien lao ra chết đi, cac đồng bạn, mười mấy thanh nien đều
gao thet đien cuồng vọt ra. Họ phải dung sinh mạng bao đap cong ơn dưỡng dục
của bộ lạc, dung sinh mệnh lần nữa nghenh đon quang vinh nhiễm the lương.
"Chung ta la đồ vo dụng, nhưng cũng la thanh vien trong bộ lạc!!!"
Mười mấy thanh nien thet gao xong ra, dung than thể yếu ớt, dung mau tươi của
minh, vi tộc trưởng bộ lạc, vi tộc nhan, xay nen khe ranh mau thịt. Tiếng nổ
khong ngừng, hai người Hắc Sơn bộ lạc đuổi tới khong ngờ rằng tộc nhan binh
thường của Ô Sơn bộ lạc giờ phut nay lại lao ra. Nhưng trong mắt hai người đo
lộ ra khinh thường, theo họ thấy thi tộc nhan binh thường yếu ớt khong chịu
nổi một đon.
Trong tiếng nổ, mười mấy người mau thịt vỡ nat, tay chan vỡ vụn, nhưng họ vẫn
dung mạng sống, ý chi, chết cũng phải ngăn cản. Co người dung cơ thể om chặt
ga đan ong Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc, du than thể bị đanh nat cũng cắn chặt.
Thảm khốc, trận đại chiến đến nay đạt tới trinh độ thảm khốc tột đỉnh. Ý chi
của mười mấy thanh nien rung động hai người Hắc Sơn bộ lạc đuổi theo. Họ khong
ngờ rằng những tộc nhan Ô Sơn bộ lạc binh thường lại co sự đien cuồng va cố
chấp như vậy. Khiến bước chan xong tới của họ bị tạm dừng hai giay.
Hai giay rất ngắn, cai gia la mạng sống của cac thanh nien. Nhưng hai giay đổi
lấy nguy hiểm sinh tử của tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc. Trong bi thương, tộc trưởng
trở lại ben trong anh sang Man Tượng. Tim ga đau như đao cắt, nhưng ga biết,
minh khong thể chết, khong phải vi bản than ma la vi bộ lạc.
Ga nhin trước mắt thi thể đầy đất, nhin đam người vốn khiến ga rất bất đắc dĩ
thậm chi la phản cảm. Nhin những khuon mặt quen thuộc giờ đay the thảm khong
nhin ro hinh dạng, tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, ga đan ong sắt thep hơn bốn mươi
tuổi, đa khoc.
Sau lưng ga, rất nhiều tộc nhan đang khoc. Mười mấy thanh nien dung sinh mạng
noi cho mọi người, du họ la đồ vo dụng nhưng cũng la thanh vien của bộ lạc, họ
co thể vi bộ lạc ma chết!
To Minh cắn moi, đanh từng đấm vao người ga đan ong trước mặt. Hai trăm bốn
mươi ba sợi mau ngưng tụ thanh một sợi, khong ngừng gầm len chem giết đối thủ.
Hắn giỏi về tốc độ, con ga ta thi la lực lượng, giống như Diệp Vọng. Trận đấu
nay du la trong chiến trường cũng cực kỳ bắt mắt. Loi Thần trong thấy, Ô Lạp
trong thấy, rất nhiều tộc nhan cũng nhin thấy.
Co be ở trong đam tộc nhan khoc loc, nhin To Minh, be sợ hai.
Ngay luc nay, phương xa truyền đến một tiếng chấn điếc tai. Chỉ thấy bong đen
Man Cong Hắc Sơn bộ lạc Tất Đồ do Ta Man biến thanh đấu với A Cong bỗng nhien
tan vỡ, hoa thanh vo số khoi đen bay tứ phương. A Cong mang theo khi thế khong
thể hinh dung bước nhanh tới đam người bộ lạc.
A Cong, đa trở lại!!!
Tốc độ của ong cực nhanh, giống như bước ra ba bước giữa khong trung. Bước đầu
tien đạp xuống, A Cong đa đứng ben cạnh To Minh. Ga đan ong Hắc Sơn bộ lạc ao
gai tho hoảng sợ bị A Cong chỉ vao giữa tran. Ga ta run lẩy bẩy, hộc mau tươi
thụt lui, giữa tran xuất hiện lỗ mau sau hoắm, mặt xam trắng nga xuống, đa
chết.
A Cong khong dừng lại, đi ra bước thứ hai. Bước thứ hai ong xuất hiện ở ben
cạnh ga đan ong ao đen đấu với Nam Tung đằng trước, mang theo sat khi mạnh
vung tay phải, than thể ga ta lập tức rung len, nổ tung.
Khi thế nghieng trời lệch đất từ người A Cong xong thẳng tận trời. Một bước
giết một người, bong dang đo khiến tộc nhan Hắc Sơn bộ lạc xung quanh đều lộ
ra sợ hai, lần lượt lui lại.
Mắt To Minh lộ ra kich động. Khong chỉ co hắn, tộc nhan Ô Sơn bộ lạc đều kich
động thet len. Chỉ thấy A Cong bước ra bước thứ ba, bước nay đạp hướng rao
chắn gỗ ngăn ở trước mặt. Đạp xuống một bước, rao chắn bum một tiếng nổ tan
xac, hoa thanh vo số mảnh vụn sắp bay tứ tan. Nhưng A Cong vung tay ao len,
những mảnh vỡ tựa như mũi ten lướt qua người tộc nhan Ô Sơn bộ lạc, bay thẳng
tới đam Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc đang lui ra sau.
Bỗng chốc quanh quẩn tiếng het thảm.
Ba bước đạp xuống, mặt A Cong đỏ hồng bệnh hoạn, nhưng rất nhanh tan biến. Ông
ngoai đầu lại, binh tĩnh mở miệng.
"Đừng dừng lại, đi!!!"
Theo cau noi kia, đam người Hắc Sơn bộ lạc bị thương va chết rất nhiều khong
dam ngăn cản, đam người Ô Sơn bộ lạc co tộc trưởng dẫn dắt mau chong tiến len
trước. Liễu Địch dựa vao gốc cay đang hấp hối cũng được người nang len cung
đi.
Rất nhanh, chiến trường biến thanh yen tĩnh, chỉ co thi thể khắp mặt đất va
mui mau con chưa tan đi.
To Minh ở trong đam người toan than đẫm mau, im lặng đi nhanh. Ben cạnh hắn la
co be được tộc nhan om, hiện giờ be khong khoc nữa, hai mắt ngập nước co sự
kien cường.
Co be con nhỏ, co rất nhiều chuyện khong hiểu, nhưng đem nay, dường như co be
đa trưởng thanh.
Ánh trăng rơi tren mặt đất, như muốn chiếu sang con đường trước mắt cho những
tộc nhan Ô Sơn khong con que hương, để họ khong con mờ mịt, bất lực.
"Tộc trưởng, Man Cong…để lại mấy lao gia chung toi đi, đừng để tộc nhan vi lo
lắng chung toi ma ảnh hưởng tốc độ di chuyển…"
Đang đi thi bỗng truyền ra tiếng gia nua ho khan từ trong đam người. Đo la một
ong lao binh thường trong bộ lạc. Tuổi ong rất lớn, khong theo kịp hang người.
Theo ong nghĩ thi cứ để người ta diu dắt do đo ảnh hưởng tốc độ tộc nhan,
chẳng bằng minh ở lại.
"Cứ để cac tộc nhan trẻ tuổi đi đi, toi cũng ở lại…Kỳ thực luc sắp rời đi
chung ta nen lựa chọn ở lại bộ lạc…ai." Lại một ong lao dừng bước.
Rất nhanh, tất cả ong lao bộ lạc đều im lặng chốc lat, lần lượt đi ra đam
người. Khoảng hơn bốn mươi người, họ kien quyết ở lại đay. Thời gian sống con
lại họ khong thể giup đỡ bộ lạc cai gi, nhưng họ co thể khong để minh cản trở
bộ lạc tiến len.
"Cac người…" Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc ngay ra, nhắm chặt hai mắt, nhưng rất
nhanh đa mở ra, khom người hướng cac ong lao.
"Đi đi…chung ta mệt mỏi rồi…" Những ong lao mỉm cười phẩy tay tộc nhan bộ lạc.
Người than của họ ở trong đam người chảy xuống giọt lệ, nhưng khong thể ngăn
cản. Co một số tộc nhan tuổi trẻ cũng chọn ở lại nhưng khong được cho phep.
"Man Cong, co vật nao để cho lao gia chung ta sử dụng, giống như cac chang
trai co thể dung cach nổ than thể gay tổn thương cho địch nhan, noi cho chung
toi biết đi." Trong đam người gia bước ra một ong lao, mỉm cười nhin A Cong.
A Cong im lặng giay lat, tiến len đặt một vật vao tay ong lao, khẽ thở dai vỗ
vai ong ta. Ông biết bay giờ khong phải luc yếu mềm, co cang nhiều tộc nhan
cần đi nhanh. Ông mạnh xoay người lại.
"Cac tộc nhan con lại, đi tiếp!"
Họ lặng lẽ rơi lệ va lien tục ngoai đầu, Cac ong lao nhin tộc nhan đi xa, lộ
ra nụ cười hiền lanh, thở hồng hộc ngồi xuống, noi cho nhau nghe chuyện hồi
xưa luc tuổi trẻ. Trong đem trăng, kể ra qua khứ huy hoang.
Đam người bởi vi khong co người gia ma đi nhanh hơn rất nhiều.
Thật lau sau, khi chan trời dần sang len, đằng sau hang người Ô Sơn bộ lạc, Ô
Sơn bộ lạc ngay cang xa xăm dưới anh trăng nhạt tan hoang thanh phế tich.
Dường như khong con sự sống, trong năm thang sẽ biến thanh tro bụi. Co lẽ dần
dần sẽ mọc len chut cỏ dại, chậm rai biến nơi đay hoa thanh một phần rừng cay,
khiến tất cả ký ức tốt đẹp kho thể tim lại.
Giờ đay gio thổi len nức nở như Huan khuc, cuốn lấy tuyết dưới đất quet qua
mặt đất. Gio cuốn lấy rất nhiều vật dụng trước khi tộc nhan rời khỏi bỏ lại,
lăn tren mặt đất phat ra tiếng san sạt, lộ ra tieu điều.
Trong đam vật bỏ đi co đồ chơi trẻ con Lạp To, co một it da thu tộc nhan khong
kịp mang đi, một số thảo dược tan loạn, rất nhiều nồi chen va lều da thu tan
pha.
Trừ tiếng gio ra, phế tich bộ lạc hoan toan yen tĩnh. Nhưng trong một cai lều
da bị sụp xuống bỗng nhuc nhich, một con thu nhỏ tron quay nhiều long từ trong
lều tho đầu ra. Con thu nhỏ rất đang yeu, vốn long la mau trắng nhưng giờ xam
xịt. Đoi mắt no lộ ra sợ hai, nhanh chong chạy khỏi lều, run rẩy trong gio
tuyết.
Miệng no phat ra tiếng tru, dường như đang gọi chủ nhan. Ten của no la Bi Bi,
la thu nuoi của co be.
Nhưng chủ nhan no khong nghe được tiếng tru nay. No co độc ở tại phế tich bộ
lạc, khong muốn rời đi lều da đa sụp đổ qua xa, bởi vi chỗ đo la nha no.
Trong tiếng tru, con thu nhỏ chậm rai lui ra sau, dường như khong chịu nổi
lạnh lẽo muốn quay lại lều. Nhưng vao luc nay, từ ben ngoai truyền đến tiếng
bước chan. Chỉ thấy ngoai cửa lớn bộ lạc phế tich đi tới mười mấy người.
Người dẫn đầu la một ga đan ong vạm vỡ, vẻ mặt am trầm. Nếu To Minh co mặt, co
thể nhận ra người nay chinh la tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc.
Phia sau đi theo một thiếu nien cũng am trầm khong kem. Thiếu nien liếm moi
nhin xung quanh, lộ ra nụ cười tan nhẫn, ga la Tất Tuc!
"Đi nhanh thật! Đuổi theo, chắc A Cong cũng sắp chạy đến. Lần nay trừ phụ nữ Ô
Sơn bộ lạc, khong để kẻ nao sống sot!" Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chậm rai mở
miệng đi ra khỏi vung đất hoang tan.
Tất Tuc thu lại tầm mắt nhin xung quanh, xoay người định rời đi thi mắt chợt
loe, trong thấy con thu nhỏ run rẩy khong dam động đậy. Khoe miệng ga nhếch
len, nang tay phải vung hướng con thu.
Lập tức cơ thể con thu run bần bật, mắt biến vo thần, một luồng khi thể xanh
toat ra từ thi thể no, bị Tất Tuc chộp lấy đặt ở giữa tran, lat sau hai mắt lộ
ra tan nhẫn.
"Ten la Bi Bi ư…rất nhớ chủ nhan của ngươi, vậy ta sẽ đưa ngươi đoan tụ với
con be."