Người đăng: Boss
'Hắn la ai!? Ô Sơn bộ lạc khong co người ở tuổi nay đa co tu vi như vậy!!!' Ga
đan ong hộc ra mau, vẻ mặt rung động, nao chấn, long thầm thet.
Nhưng tốc độ của To Minh qua nhanh, gần như khoảnh khắc ga đan ong đụng vao
rao chắn gỗ thi To Minh đa tới gần, mang theo đien cuồng giết choc đấm ra một
quyền. Hắn cắn đầu lưỡi phun ra bung mau, mau tươi vừa xuất hiện liền biến
thanh sương đỏ, hiển nhien la thuật Ô Huyết Trần.
Thuật nay vừa hiện liền bay thẳng tới ga đan ong. Ga ta vẻ mặt kho thể tin bị
sương đỏ ập vao mặt, cung luc đo tay phải của To Minh dung tốc độ nhanh nhất
xuyen qua sương đỏ đanh vao ngực ga.
Bum! một tiếng, rao chắn gỗ rung động, ga đan ong trợn to đoi mắt mất đi tia sang, mau tươi ọc ra, ngực bị To Minh đấm một cu xuyen thủng.
"Giết!!!" Mắt To Minh đỏ rực.
Giết xong một người hắn chẳng tạm dừng, xoay người hướng tới mấy Man Sĩ khac
của Hắc Sơn bộ lạc. Tuy luc nay hắn đấu với ga đan ong rất nhanh, nhưng mấy
người Hắc Sơn bộ lạc xung quanh đều thấy ro. Chung khong thể tin được, trơ mắt
nhin Khoi Thủ pho đội săn bị đanh chết, thậm chi khong thấy ro than hinh To
Minh, chỉ trong thấy một chuỗi cai bong lấp loe.
Khong chỉ co chung, mấy Man Sĩ cung tộc ben người To Minh cũng rung động. Họ
biết To Minh, quen To Minh, trong tri nhớ thi To Minh chỉ la tộc nhan binh
thường. Trước đo họ khong kịp suy nghĩ vi sao To Minh cũng trong đội Man Sĩ,
giờ đay To Minh bung phat khiến họ chấn động va vo cung hưng phấn!!!
Theo tiếng rống của To Minh, bảy, tam Man Sĩ cung tộc cũng gầm len.
"Giết!!!"
"Kẻ hủy que hương ta, giết!!!" Mắt To Minh đỏ rực, toan than cuồn cuộn khi
huyết, đanh ra một đấm!
"Kẻ giết tộc nhan ta, giết!!!" Lại một đấm.
"Kẻ hại cac tộc nhan của ta, giết!!!" Lại một đấm nữa.
Bong dang To Minh lấp loe, mười mấy ga đan ong Hắc Sơn bộ lạc sợ hai, hắn phat
đien len tấn cong. Hắn chưa từng giết choc, chưa từng hận thu như vậy. Bay giờ
hắn khong con la một thiếu nien chưa tới mười bảy tuổi, ma la kẻ sat nhan đien
cuồng.
Mau văng khắp nơi, ben tai To Minh truyền đến tiếng chấn. Long hắn đang nhỏ
mau, đo la am thanh tộc nhan trọng thương lựa chọn tự nổ sợi mau!
Đay la trận chiến, trận chiến giết choc giữa kẻ xam nhập va người bảo vệ. La
sự đien cuồng giữa bộ lạc với bộ lạc. La hận thu mấy trăm năm khong chết khong
ngừng giữa Ô Sơn bộ lạc va Hắc Sơn bộ lạc!
Hắc Sơn bộ lạc đột nhien xuất hiện nhiều Man Sĩ khiến trận chiến cang them
thảm khốc. Ô Sơn bộ lạc khong co nhiều Man Sĩ, về số lượng thi it hơn Hắc Sơn
bộ lạc. Nhưng giờ đay mỗi một tộc nhan Ô Sơn bộ lạc đều quyết tam, vi bảo vệ
que hương, bảo vệ tộc nhan, vi bộ lạc của họ, trả bất cứ gia nao!
Tử vong thi sao chứ! Chiến đấu vi que hương, bộ lạc, con cai, cha mẹ, đay
chinh la khoảnh khắc rực rỡ nhất trong đời!
Đam người được anh sang Man Tượng bảo vệ, trong im lặng truyền đến tiếng khoc.
Thanh am nức nở quanh quẩn, hỗn loạn từng tiếng ho. Họ đang khoc, vi con cai,
cha, Man Sĩ bảo vệ bọn họ ma khoc.
"Mẹ, vi sao bầu trời mau xanh, co phải vi nơi đo a ba đang nhin chung ta…"
"A ba, tại sao ban đem ngoi sao nhấp nhay…co phải vi mẹ đang ở đo nhin chung
ta…"
Khong biết ai la người thứ nhất khoc thut thit, từ từ, gần như tất cả tộc nhan
được anh sang Man Tượng bảo vệ vừa khoc thi thầm.
Giọng của họ hoa cung một chỗ, dần hoa thanh tiếng song trầm thấp, lộ ra nhu
hoa, bi thương, nhưng trong nhu hoa va bi thương ẩn chứa ý niệm khong thể noi
ro.
Mấy cau đo thuộc về Ô Sơn bộ lạc, la trong Ô Sơn bộ lạc mỗi khi co tộc nhan tử
vong, toan tộc sẽ quay quanh ben đống lửa, vi tộc nhan đa chết hat ca từ bi
thương.
"Lạp To, ngươi ở tren trời khong co độc, đừng khổ sở, đừng khoc, mẹ va a ba ở
tren mặt đất nhin ngươi. Mỗi một năm, mỗi một ngay…đều đang nhin ngươi…"
"Ta sẽ khong khoc, khong khổ sở, khong co độc, ta biết a ba, mẹ ở đo đang nhin
ta…ta rất vui vẻ…"
Từng lời noi vang trong tiếng khoc ngay cang lớn. Những Man Sĩ Ô Sơn anh dũng
chiến đấu khong sợ chết, nghe giọng cac tộc nhan, nghe lời noi quen thuộc, vẻ
mặt bi thương phat ra tiếng gầm ap lực. Họ muốn chiến đấu, phải tử chiến đến
cung!!!
Than thể To Minh run rẩy, nước mắt tran mi. Toan than hắn đẫm mau, co chinh
minh, nhưng nhiều nhất la của kẻ địch.
Hắnbiết mệt, khong biết sợ. Hắn biết la phải tử chiến. Khi minh khong thể nhuc
nhich được nữa, khi minh bị trọng thương, hắn phải lam chinh la tự nổ sợi
mau!!!
"Mẹ…a ba…Bi Bi…"
To Minh mơ hồ nghe sau lưng vang tiếng khoc của co be Lạp To mới thức tỉnh.
Tim To Minh đang đau nhoi, chay mau, như co vo số cay gai đam xuyen. Khiến tốc
độ của hắn ngay cang nhanh, khiến nắm đấm ngay cang mạnh. Trong giết choc bi
thương, khuc nhạc nức nở vang vọng.
Giai điệu khuc nhạc lộ ra the lương, bi ai, ly biệt. Gần đo, dưới gốc cay,
Liễu Địch dựa vao đo. Đoi chan ga nat bấy, tren người tran ngập mau tươi, mặt
trắng bệch, mắt vo thần.
Đoi tay ga run rẩy cầm lấy Huan lam bằng xương, đặt ở ben miệng thổi Huan khuc
đau thương. Tiếng o o như la tiếng mẹ khoc, trong chiến trường thảm thiết giao
hoa với từng tiếng thi thao của cac tộc nhan, hoa thanh the lương khiến long
người đau nhoi.
Thanh am đau thương theo gio vang xa, hoa tan tuyết tren đất, chim trong mau
tộc nhan, ở tren chiến trường, mỗi một tộc nhan Ô Sơn nghe thấy đều rơi nước
mắt.
Người To Minh run bần bật. Đay khong phải lần đầu tien hắn nghe Huan khuc,
nhưng chưa co lần nao giống như vậy, khiến hắn rơi lệ, khiến tim hắn sau khi
bị đam xuyen đa biến mất, thanh người khong co trai tim. Con tồn tại la đầy
vết thương va bi thương bất tận.
Ben tai hắn, trừ Huan khuc bi ai ra con truyền đến từng tiếng tự nổ. Mỗi một
tiếng đại biểu một Man Sĩ cung tộc lựa chọn nổ sợi mau.
"Đường suối vang đừng thiếu ta!" To Minh cười thảm, đanh ra một đấm, đanh cho
một kẻ địch Hắc Sơn bộ lạc trước mặt văng ra. Hắn cũng hộc mau, xoay người
thấy dưới gốc cay khong xa, tộc nhan trước khi chết thổi Huan khuc.
Đoi mắt tộc nhan du vo thần nhưng co tia sang. Ga thổi Huan khuc, tay đầy mau
nhiễm Huan lam bằng xương, nhưng khong che đậy được thanh am của ga, bi thương
va quyết biệt thuộc về ga.
Đay la cả đời ga, một lần cuối cung thổi Huan khuc cho tộc nhan. Huan khuc lần
nay la ga dung sinh mạng thổi ra…
To Minh nhắm mắt lại, khoảnh khắc thu tầm mắt thi con ngươi bỗng co rut. Hắn
nhin thấy ở hướng khac, trước người Bắc Lăng co ba ga đan ong Hắc Sơn bộ lạc
đang dữ tợn va hưng phấn ep y lien tục lui bước. Cung của Bắc Lăng đa gay,
tren người y co rất nhiều vết thương, đặc biệt la lồng ngực tran đầy mau. Mặt
y tai nhợt, trong tay cầm đao bằng xương, mang theo kien cường va bi trang,
đien cuồng chem giết.
Y khong thể lui bước, sau lưng chinh la tộc nhan. Du tộc nhan được anh sang
Man Tượng bao phủ, nhưng y tuyệt đối khong thể lui lại. Cach y gần nhất la một
co gai. Co gai rơi lệ nhin Bắc Lăng, nhin than hinh y run rẩy, nhin bong lưng
tựa như ngọn nui.
Co gai nay la Trần Han. Dường như co đang the lương het len cai gi, như đang
noi gi với Bắc Lăng. To Minh cach rất xa, khong nghe được. Nhưng hắn co thể
thấy trong mắt Trần Han nhin Bắc Lăng ẩn chứa yeu thương.
Co thich Bắc Lăng. Giay phut nay, co cang them khẳng định suy nghĩ của minh,
co thich…y.
Lệ tran mi lăn dai xuống. Khi co thấy cơ thể Bắc Lăng run len, trước mắt ba ga
đan ong Hắc Sơn bộ lạc nhe răng cười co một ten tới gần, tay cầm cốt đao như
tia chớp cắm xuống đầu Bắc Lăng, Trần Han phat ra tiếng het the lương. Co xong
ra ngoai.
Bắc Lăng cười thảm. Bay giờ y đa cực kỳ mỏi mệt, từ đem hom qua y luon chiến
đấu. Y biết minh khong thể tranh thoat. Đang luc y định tự nổ thi trong thấy
Trần Han om lấy chinh minh.
"Cũng được, nếu co đa đến thi theo toi đi thoi…"
Ngay luc Bắc Lăng khep mắt sắp nổ sợi mau thi đột nhien trời đất rung động,
một tiếng chấn vang xung quanh, khiến mọi người bao gồm cả Hắc Sơn bộ lạc đang
chiến đấu đều rung động tinh thần, quanh quẩn trong trời đất.
Chỉ thấy một trường mau đỏ lấy tốc độ khiến người kho tin bay thẳng tới trước
mặt Bắc Lăng. Trường mau lộ ra sat khi đến cực điểm, mang theo sự đien cuồng
hoa thanh con chim đỏ to lớn mắt thường co thể thấy. Trong khoảnh khắc no xẹt
qua Bắc Lăng, trực tiếp xuyen thấu qua ngực ga đan ong Hắc Sơn bộ lạc cầm đao
sắp chem xuống, cắm chặt than thể ga vao mặt đất. Cung luc đo, luồng gio bung
phat tam hướng, cơ thể ga ta nổ tung trở thanh thịt vụn.
Con lại hai ga đan ong Hắc Sơn bộ lạc cả người run rẩy, lui vai bước phun ra
ngụm mau. Cung luc đo, một bong người như tia chớp nhảy len đứng ở trước mắt
Bắc Lăng, che lại cảnh vật xung quanh tầm mắt y!
Hinh ảnh nay, bong lưng nay, dấy len song thần trong long Bắc Lăng. Y thấy
tinh hinh nay rất quen thuộc, ở Phong Quyến bộ lạc y từng gặp qua. Y từng
trong thấy một người cũng đứng trước mặt minh như thế. Du khuon mặt va hinh
thể hai người khac biệt, nhưng giờ đay trong mắt Bắc Lăng thi họ đang trung
lặp vao nhau.
"To…Minh…" Bắc Lăng lộ ra biểu tinh kho tin, sững sờ đứng đo.
Y đa hiểu tất cả…