Lưu Luyến Quê Hương.


Người đăng: Boss

"To Minh, ngươi…" A Cong phản xạ mở miệng, nhưng khi trong thấy mắt To Minh đỏ
ngầu, thấy cả người hắn mỏi mệt va sự trầm mặc bướng bỉnh, khong thể nao thốt
ra lời. Bởi vi ong cũng cảm nhận được phia sau sự cố chấp kia la cai gia thảm
thiết.

Trong mắt ong, To Minh bay giờ tựa như ten đa rời day, mũi ten mang theo khi
thế kinh người, khong nhuộm mau khong được, khong người co thể ngăn cản!

"A Cong… toi đa trở về." Tựa như trước kia mỗi khi trở về, To Minh nhỏ giọng
noi.

A Cong nhin To Minh, trong mắt co vui mừng, khong muốn, do dự, va sự phức tạp
To Minh khong biết.

"Ngươi muốn chiến đấu vi bộ lạc?" Thật lau sau, A Cong khẽ hỏi.

To Minh gật đầu.

"Du chết cũng cam long?" A Cong im lặng giay lat, lần nữa mở miệng.

"Con người đều sẽ chết. Nếu toi chết trong chiến đấu bảo vệ que hương, vậy
khong oan khong hối hận!" Cau noi binh tĩnh noi ra tấm long hắn.

"Tốt lắm, To Minh, A Cong khong ngăn cản ngươi. Nếu ngươi đa chọn điều nay, ta
sẽ cho ngươi cơ hội chiến đấu vi bộ lạc!" A Cong nhắm mắt lại, dường như đang
chần chờ, lat sau mạnh mở mắt lộ ra dứt khoat.

Ông hiểu ro, khong thể cản trở hắn nữa, nếu khong, chẳng biết đứa trẻ nay sẽ
lam ra việc đien cuồng gi đay. Nhin To Minh bộ dạng the thảm, A Cong đau long
va cả vui sướng.

Ngay luc nay, đột nhien cac tộc nhan đang tụ tập bỗng chốc im lặng. Ánh mắt họ
cung nhin ra ngoai bộ lạc, tập trung vao mấy người đang tiến tới.

Tộc trưởng đi trước, theo sau la Tiễn Thủ va Sơn Ngan, con co Bắc Lăng cung
cac cường giả Ngưng Huyết tầng thứ sau, thứ bảy của bộ lạc. Họ toan than đẫm
mau mỏi mệt trở về.

Chỉ la luc họ rời đi, ro rang số người nhiều chut, nhưng hom nay chỉ co vai
người. Tren than rất nhiều người co vết thương, đặc biệt la Bắc Lăng, mặt tai
nhợt, ngực chảy rất nhiều mau tươi.

Trong tay mỗi người đều cầm đầu người khong nhỏ mau nữa. Họ trở về khiến tộc
nhan trong bộ lạc hưng phấn va hoan ho, tản ra, để đam người co thể đi tới chỗ
A Cong đứng.

Bắc Lăng nhin thấy To Minh, nhưng bay giờ y khong con sự lạnh lung trước kia,
ma la im lặng theo sau lưng cha. So với sự sống chết của bộ lạc, ghen tỵ của y
nhỏ be khong đang kể.

Nếu khong co bộ lạc, tộc nhan đều chết rồi, con ganh ghet cai gi nữa?

"A Cong, người theo doi của Hắc Sơn bộ lạc đa bị chung ta đanh lạc hướng khắp
nơi, giết hết, bay giờ ben ngoai chắc đa an toan, co thể đi!" Đoan người đi
tới trước mặt A Cong, tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc nem hai cai đầu người sang ben,
trầm giọng mở miệng, trong lời noi lộ ra khat mau.

Mọi người đằng sau cũng nem đầu người, im lặng chất chứa sat khi.

To Minh đứng ben cạnh A Cong, lặng im nhin đam người tộc trưởng. Hắn thấy
sXXmỏi từ họ, cũng thấy bi thương ẩn giấu dưới sat khi mau me.

Hắn khong kho tưởng tượng đem hom qua khi A Cong trở về, khi tộc nhan bộ lạc
chuẩn bị di chuyển, nhất định gặp phải đợt tấn cong đầu tien của Hắc Sơn bộ
lạc. Trận chiến ấy thật thảm khốc, khiến tộc nhan khong thể chuyển đi, mai đến
khi kết thuc trận chiến đo, A Cong ra lệnh dọn dẹp xung quanh con sot lại kẻ
theo doi của Hắc Sơn bộ lạc, vậy thi mới co thể an toan rời đi.

Du sao trong bộ lạc đa số la tộc nhan binh thường, khong thiếu phụ nữ cung trẻ
em, phải bảo vệ họ an toan, đo la tương lai va hy vọng của bộ lạc.

A Cong gật đầu, anh mắt lướt qua cac tộc nhan. Bay giờ tất cả nam nữ gia trẻ
trong tộc ai cũng nhin ong, trong mắt họ ẩn chứa dựa dẫm va mong chờ.

"Cac tộc nhan…" A Cong khẽ noi, am thanh vang vọng xung quanh rơi vao trong
tai mỗi một tộc nhan.

"Chung ta khong muốn xa xứ…khong muốn rời khỏi mảnh đất cư ngụ bao đời. Chung
ta khong muốn sau nay dựa vao Phong Quyến bộ lạc. Nhưng vi keo dai Ô Sơn bộ
lạc, chung ta…nhất định phải lam như vậy! Chung ta phải sống sot, nhất định
sống! Noi cho con chau đời sau, cũng noi cho chinh minh, một ngay nao đo,
chung ta sẽ quay lại đay, sang tạo que hương của minh! Ngay nao đo…chung ta sẽ
đem tất cả sỉ nhục trả lại gấp mấy lần cho Hắc Sơn bộ lạc! Ta co long tin, cac
ngươi…co khong!?" A Cong lớn tiếng ho len.

Cac tộc nhan giờ đay trong bi thương phat ra tiếng gao nghẹn ngao. Tiếng rống
vang thấu trời. Co lẽ tộc nhan Ô Sơn bộ lạc khong nhiều, nhưng tiếng keu kia
la lớn nhất phat ra bằng cả sự sống.

"Một ngay nao đo…Ô Sơn bộ lạc chung ta sẽ trở về. Giờ thi, đi thoi!!!" A Cong
nhắm mắt lại, khong muốn để người khac thấy bi thương trong mắt.

Ông vung tay ao len, thoang chốc cac tộc nhan Ô Sơn bộ lạc vừa tập trung lại
dắt diu nhau, co Man Sĩ bộ lạc bảo vệ, chậm rai di chuyển, rời khỏi mảnh đất
họ sinh sản đời đời, đi hướng xa xứ.

Hang người dai ngoằng chậm rai rời khỏi bộ lạc bị vứt bỏ. Ô Sơn bộ lạc sau
lưng họ con bốc len khoi đen nhạt, đầy đất hỗn độn, lộ ra hoang tan va bi ai.

Từng tiếng khoc nức nở truyền ra từ đam người, thuộc về cac Lạp To chưa trưởng
thanh, những người phụ nữ sợ hai, mỗi một tộc nhan Ô Sơn bộ lạc.

Đan ong trong tộc bảo vệ người than, om con nit me mang, rơi nước mắt cất
bước. Một số Lạp To hơi lớn chut đang sợ hai nắm tay người than, khoc loc
ngoai đầu nhin.

Nhin những gi quen thuộc, muốn đem no hoa thanh vĩnh hằng, khắc vao chỗ sau
trong ký ức, sợ minh sẽ quen, sợ sẽ khong nhớ ra được…đường về nha.

Mỗi người trong bọn họ đều kiềm khong được ngoai lại, nhin bộ lạc dần xa
khuất, nhin que hương.

Trong đam người co một ong lao tang thương, chinh la Nam Tung. Vẻ mặt ong binh
tĩnh, như nhin thấu năm thang. Ông đeo bọc hanh lý đơn giản, lặng lẽ đi trong
đam người, chẳng chut bắt mắt.

Hiện tại la giữa trưa, anh mặt trời khong choi mắt. Tuyết tren mặt đất loe tia
sang bạc, đam mắt người. Nhưng du anh sang co choi hơn nữa cũng khong thể ngăn
cản cac tộc nhan lien tục ngoai đầu, nỗi đau thương chia ly.

Que hương ngay cang xa, noc nha bộ lạc dần mơ hồ, chỉ trong thấy khoi đen nhạt
bốc len trời, chỉ thấy bụi mu tan hoang. Nhưng những gi xinh đẹp của bộ lạc
khắc trong long mỗi tộc nhan, họ sẽ khong quen, khong thể quen.

To Minh xoay người, tất cả về bộ lạc cũng khắc ghi trong tri nhớ hắn. No co
tuổi thơ của hắn, co niềm vui của hắn, co hắn trưởng thanh. Chỗ đo mỗi một goc
hắn đều quen thuộc, mỗi một tấc đất hắn đều kho quen, tất cả…tồn tại trong đầu
hắn, cả đời nay.

Khong tới luc cung đường, khong ai muốn rời khỏi que hương. Khong ai muốn từ
bỏ ngoi nha quen thuộc. Khong ai muốn đi Phong Quyến xa lạ, từ đấy trở thanh
phụ thuộc.

Nhưng đay la cach duy nhất, co thể khiến Ô Sơn bộ lạc khong diệt tộc, co thể
tiếp tục sinh sản. Con đường nay rất xa, thật xa, qua trinh sẽ gập ghềnh khong
bằng phẳng, nhưng nhất định…phải đi.

Nguy hiểm khong kết thuc, ngược lại no chỉ mới vừa bắt đầu. Hom trước co bộ
lạc lam binh phong, Ô Sơn bộ lạc con co thể ngăn cản từng đợt thế cong của Hắc
Sơn bộ lạc. Nhưng hom nay trong luc di chuyển, hang người bị keo dai, ben
trong đa số la tộc nhan binh thường. Họ ở trước mặt Man Sĩ chẳng co chut sức
phản khang.

Chuyến di dời nay đa biết trước sẽ khong binh an.

Một khi Ô Sơn bộ lạc suy tan, chờ đợi họ la tất cả Man Sĩ chết trận, đan ong
bị giết, gồm cả Lạp To con nit, cứ la giới tinh nam đều chết chắc. Duy nhất
con tồn tại la phụ nữ Ô Sơn bộ lạc. Họ sẽ bị bỏ vao Hắc Sơn bộ lạc, trở thanh
vật phẩm buon ban, tac dụng duy nhất la vi tộc nhan Hắc Sơn bộ lạc sinh sản,
vi Hắc Sơn bộ lạc lớn mạnh ma khuất nhục hiến dang sự sống.

Mấy trăm người di chuyển, tốc độ khong thể nhanh, đặc biệt la ngoai đan ong ra
con co nhiều Lạp To va phụ nữ. Trong mua đong lạnh lẽo, tiếng khoc dần it đi,
tĩnh lặng thay thế mọi thứ.

Họ khong biết tương lai ở đau, co lẽ la Phong Quyến, co lẽ la duy nhất…chỉ la
khong ai biết, minh co thể sống sot đi tới Phong Quyến bộ lạc được khong.

Trong qua trinh sẽ chết đi bao nhieu người, sẽ co bao nhieu người khong thể
nhin thấy than nhan nữa, họ khong biết.

Trong đam người co khong it tộc nhan trẻ tuổi. Họ khong co Man thể, trước kia
trong bộ lạc cũng rất it lam ra cống hiến, đa số la vui vẻ chơi đua. Chẳng qua
bởi vi nha họ từng co Man Sĩ chết trận, nen hanh động như vậy chỉ cần khong
qua đang, sẽ khong ai để ý.

Giờ đay hơn mười thanh nien mang theo hoảng sợ, ở trong đam người nhin ngo
lung tung, hận khong thể lập tức đi tới Phong Quyến.

Ben cạnh hang người, Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc mệt mỏi, kien cường, lặng lẽ bảo vệ,
đoi khi tiến len giup đỡ một it người gia yếu bệnh tật. Đằng trước nhất hang
người la tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc. Biểu tinh ong kien quyết, cảnh giac tiến
len, sau lưng dẫn theo vai Man Sĩ, đều cảnh giac. Hai ben, phia sau đều thế. A
Cong đi ở cuối cung, trong tay cầm cốt trượng trắng, nghiem tuc bước đi, luon
quan sat xu. Bắc Lăng nắm tay Trần Han đi phia ben phải đội, lặng lẽ tiến
bước, mặt y tai nhợt, vết mau ở ngực chảy nhiều hơn chut, nhưng y khong them
quan tam.

Loi Thần, Ô Lạp, cac Man Sĩ khac đều đi theo xung quanh, cảnh giac từng giay.

Hai ben la Tiễn Thủ va Sơn Ngan, trach nhiệm nặng nề, họ lặng lẽ đi theo. Tay
phải Tiễn Thủ luon nắm cay cung, nếu co gio thổi cỏ lay sẽ trước tien giương
cung bắn ten! Sau lưng ga, trong đam người co một ong lao, đoi mắt binh tĩnh
liếc hướng Tiễn Thủ.

Ông lao nay To Minh quen biết, chinh la Nam Tung trong phong thảo dược!

Vẻ mặt Sơn Ngan trước sau như một lạnh lẽo, khong ai biết ga nghĩ cai gi, đoi
khi hai mắt hip xẹt qua tia phức tạp cũng khong ai chu ý.

To Minh đi theo đam người di chuyển, nghe họ khoc loc, tiếng khoc dần biến
thanh im lim. Long hắn rất đau. Hắn nhin từng khuon mặt quen thuộc, nhin bọn
họ sợ hai, To Minh siết chặt nắm tay.

"Bảo vệ bộ lạc, chiến đấu vi bộ lạc!" To Minh thi thao, vị tri của hắn la ở
phia ben phải hang người. Trước mặt hắn khong xa chinh la Sơn Ngan.

Vị tri nay khong phải hắn lựa chọn, la khi di chuyển thi A Cong chỉ định.
Trong ngực To Minh om co be khoảng năm, sau tuổi. Co be ten la Đồng Đồng. Bay
giờ be đa ngủ nhưng long mi con đọng nước mắt.

A ba co be đa chết trận, mẹ cũng mới chết đem hom qua, chỉ con lại co minh be.

"Mẹ…a ba…Bi Bi…" Co be luc ngủ say than thể run rẩy như gặp ac mộng, chảy nước
mắt, nắm chặt ao To Minh.

To Minh biết, Bi Bi la con thu nhỏ co be nuoi, rất đang yeu, binh thường hay
được be om trong long.

"Đồng Đồng ngoan…" To Minh nhẹ vỗ lưng co be, anh mắt bi thương. Hắn cảm thấy
giờ đay minh như đa trưởng thanh.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #85