Người đăng: Boss
"Toi phải ra ngoai!!! Toi phải ra ngoai…toi phải ra ngoai…" To Minh rơi nước
mắt, mang theo sự đien cuồng nhất trong mười sau năm qua, khong ngừng đụng
cửa.
Nhưng phong ấn vẫn khong chut thay đổi, mai đến khi đoi tay To Minh da troc
thịt bong, chảy mau tươi rong rong, đến khi cổ họng hắn khan khan, tiếng gao
khiến người nghe đau long, đến khi than thể hắn run bần bật phun rất nhiều mau
tươi. Hắn quỳ xuống trước ngưỡng cửa phong.
Canh cửa tran ngập dấu nắm đấm mau.
"Toi phải ra ngoai…toi phải đi ra…A Cong, toi phải trở về bộ lạc, toi chết
cũng muốn chết trong bộ lạc. Toi khong ngừng muốn biến mạnh, khong ngừng muốn
trở thanh cường giả, toi phải bảo vệ bộ lạc, chiến đấu vi bộ lạc…A Cong, vi
sao, vi sao!!!" To Minh khoc. Tim hắn rất đau, cảm giac đau đớn kia như la hắn
sắp chết vậy.
Đặc biệt khi nghĩ tới bộ lạc gặp nguy hiểm, nghĩ đến A Cong suy yếu, nghĩ đến
từng khuon mặt tộc nhan quen thuộc, To Minh lấy hết sức phat ra tiếng rống.
"Chết, cũng phải trở về!!!" Hai mắt To Minh lộ ra sự đien cuồng đến cực điểm.
Hắn thở hồng hộc, mạnh lui ra sau vai bước.
"Hiện tại tu vi minh khong đanh ra cấm chu của A Cong được, vậy minh sẽ dốc
hết tất cả tăng thực lực!" To Minh phat đien. Đổi lại la người khac, ngay luc
nay cũng sẽ giống như hắn.
Mặt hắn xanh met, hai mắt tran ngập tơ mau, vẻ mặt đien cuồng. Hiện tại ý nghĩ
duy nhất trong đầu hắn chinh la khong quan tam gi hết, dung hết cach lao ra
nơi nay!!!
Du sẽ tạo thanh thương tổn nghiem trọng cho chinh minh cũng chẳng sao, hắn
khong quan tam. Bay giờ hắn quan tam nhất chinh la A Cong, bộ lạc, du hắn co
chết cũng phải chết trong chiến tranh bảo vệ bộ lạc.
"Minh phải biến mạnh mẽ, xong ra nơi nay!!!" To Minh gao len, lui vai bước
mạnh xoay người, nhin chằm chằm La Van Diệp, cac thảo dược luc trước hắn mua
chuẩn bị luyện đan dược đặt ở goc phong.
Những thảo dược chuẩn bị để luyện đan dược, To Minh biết ro nếu la gia nat
thanh nước rồi nuốt vao, thi du la Man Sĩ cũng khong thể một lần ăn qua nhiều,
sẽ tạo thanh thương tổn lớn cho than thể. Du sao Tu Man cần tiến dần theo thứ
tự.
Nhưng giờ đay To Minh khong thể lo lắng nhiều như vậy. Ngay cả mạng sống hắn
con khong cần, đau them để ý bị tổn thương. Cho du co bị thương nghiem trọng
thi To Minh vẫn sẽ…khong hối hận!!!
Hắn khong hối hận!
Mắt đỏ len, To Minh khoanh chan ngồi tren mặt đất, một phen cầm lấy tui chứa
La Van Diệp. Hắn khong thời gian gia nat no. Bộ lạc gặp nguy hiểm, A Cong suy
yếu, tất cả đều khiến hắn đien cuồng chưa từng co.
Mắt hắn đỏ rực chộp lấy một nắm La Van Diệp bỏ hết vao miệng, mạnh nhai nat
lấy chất lỏng, phun ra cặn ba. Chất lỏng rất đắng, nhưng so với chua xot trong
long To Minh thi khong tinh cai gi.
Nhai nat, nuốt vao, To Minh lần nữa lấy ra một mớ La Van Diệp, đien cuồng đut
vao miệng, nuốt cai ực chất lỏng thảo dược. Từ từ, người hắn run len, trong cơ
thể như co ngọn lửa đang thieu đốt, khiến toan than ướt đẫm mồ hoi, sợi mau
chợt hiện ra hết.
Một trăm sau mươi sợi mau tỏa ra anh sang đỏ bao trum toan gian phong, khiến
nơi đay như trở thanh địa ngục mau. To Minh ngồi xếp bằng trong anh sang đỏ lộ
ra kien quyết va đien cuồng khiến người kinh sợ.
Mười la, ba mươi la, năm mươi la…mai đến khi một trăm la trong tui đều bị To
Minh nuốt hết chất lỏng phun ra cặn ba, người hắn đau nhức, cơn đau nay đến từ
phần bụng. Hắn biết đay la do dung qua nhiều La Van Diệp sinh ra hậu quả xấu.
Nếu cứ tiếp tục thi sẽ cang đau hơn, thậm chi cuối cung toan than sẽ đau đớn
giống vậy.
Nhưng hắn cũng cảm nhận được trong người co ngọn lửa khong ngừng thieu đốt
manh liệt, sợi mau co dấu hiệu tăng them. Khi co loại cảm giac nay, To Minh
chẳng hề chần chờ, lần nữa cầm lấy một tui La Van Diệp.
Thời gian chậm rai troi qua, rất nhanh đa qua một tiếng đồng hồ. Trong một
tiếng nay, To Minh lien tục nuốt vao chất lỏng hơn bảy trăm la La Van Diệp. Ai
ma thấy đều sẽ kho tin, khong thể tưởng tượng nổi, nhưng no thật sự xảy ra
tren người To Minh.
Than thể To Minh khong ngừng run bần bật, toan than hắn đau nhức, đặc biệt la
ngực nghẹn lại. Chất lỏng ở trong người chưa bị tieu hoa, nhiều thảo dược như
vậy khiến hắn khong thể nuốt được nữa, muốn oi ra. Nhưng To Minh gầm len một
tiếng, cố kiềm lại.
Cảm giac nong bức len đến đỉnh điểm như sắp bung phat. To Minh vung tay phải
vỗ mạnh ngực minh.
Oanh một tiếng, lửa nong trong người bị điểm trung, bung nổ. Lỗ chan long toan
than To Minh tran ra giọt mau. Trong mau truyền đến tiếng ren thống khổ của To
Minh, nhưng sợi mau ở khoảnh khắc nay, tăng them!!!
Một trăm sau mươi mốt sợi, một trăm sau mươi hai sợi, một trăm sau mươi ba
sợi…đến khi tới một trăm sau mươi bảy sợi mới ổn định.
To Minh sắc mặt tai nhợt đứng bật dậy, đấm một cu vao cửa phong.
Rầm!
Một tiếng vang cực lớn, cửa phong rung rinh, khoe miệng To Minh trao ra mau
tươi, than thể lảo đảo vai bước, hắn ngửa đầu thet.
"Khong đủ, vẫn chưa đủ!!!"
To Minh đien cuồng liền lấy ra một tui La Van Diệp. Hắn biết, minh thật sự
khong thể nuốt nữa. Nhưng hom nay hắn vẫn chẳng chut do dự, lần nữa nuốt
xuống.
Bảy trăm la, tam trăm la, chin trăm la…Khoe miệng To Minh chảy ra chất lỏng
xanh, sự thống khổ trong cơ thể khiến toan than hắn nổi gan xanh. Thống khổ va
lửa nong lần nữa bung nổ, sợi mau tiếp tục gia tăng.
Chẳng qua lần nay tăng them, mau sợi mau khong phải đỏ thẫm ma lộ ra mau nau,
rất la u am, biểu thị cơ thể To Minh bởi vi hanh động đien cuồng nay ma bị
thương nặng.
Nhưng To Minh khong để ý!!!
Sợi mau mau chong biến đổi, một trăm sau mươi tam, một trăm sau mươi chin, một
trăm bảy mươi…vẫn đang tiếp tục. Đến khi tới một trăm bảy mươi ba sợi mau, To
Minh đien cuồng lao ra đanh hướng cửa phong. Một đấm, hai đấm, ba đấm. Gian
phong rung lắc dư dội, nhưng cửa phong vẫn khep chặt!
"Mở ra cho ta!!!" To Minh rống to. Lần nay khong dung đấm ma dung đầu, mạnh
đanh vao cửa phong.
Oanh! một tiếng, cửa lung lay xuất hiện khe hở. Ben ngoai Man Tượng Ô Sơn do tuyết ngưng tụ thanh vao giay phut nay chấn động, lần đầu tien rơi xuống một it tuyết.
Sợi mau tươi từ tran To Minh chảy xuống. Hai mắt hắn tran ngập tơ mau, khong
để ý đau đớn, nhan luc phong xuất hiện khe hở thi lại đụng nữa.
Nhưng cuối cung lại chỉ co thể khiến cửa phong xuất hiện khe hở, khong thể
đanh mở rộng hơn.
Mắt To Minh lộ ra tuyệt vọng. Hắn cười thảm chộp lấy số La Van Diệp con lại,
hai tay vỗ mạnh. Chỉ nghe vang len một tiếng oanh, tất cả tui da chứa La Van
Diệp đều nổ, ben trong La Van Diệp bị sức mạnh tập trung một chỗ hinh thanh
hinh tron cỡ cai đầu. Đoi tay To Minh lần nữa vỗ, thanh am binh binh keo
dai, La Van Diệp bị nghiền nat, mảng lớn chất lỏng chảy ra, hoa thanh mưa xanh
bị To Minh hut vao miệng.
Những chất lỏng bị To Minh hut vao người, than thể hắn quanh quẩn tiếng vang.
Sợi mau đien cuồng giống như hắn, mau chong tăng len. Một trăm bảy mươi lăm,
một trăm bảy mươi bảy…đến khi đạt tới một trăm tam mươi chin.
Cả người To Minh hiện ra mau hồng hao bệnh trạng. Hắn tiến len một bước đanh
hướng cửa phong. Thanh am vang dội tam hướng, khe hở cửa phong dần lớn chut.
Man Tượng Ô Sơn do tuyết hợp thanh bị đanh rơi xuống cang nhiều bong tuyết,
thậm chi xuất hiện một vết rạn!
Hai tay To Minh thịt nat mau chảy đầm đia. Toan bộ cửa phong đa bị nhuộm mau
mau. Bay giờ To Minh thoạt nhin cực kỳ chật vật, dường như biến đổi thanh
người khac. Toc dinh vết mau, khuon mặt thanh tu hiện giờ vặn vẹo dữ tợn.
"Ta phải trở về bộ lạc, phải chiến đấu vi bộ lạc, phải trở về!!!" Cổ họng To
Minh đa khan, thấy khe hở cửa phong biến lớn, hắn lại dung đầu đụng!
"Ta phải trở về!!!"
Oanh một tiếng, To Minh phun ra mau tươi nhưng chẳng hề do dự lần nữa đụng cửa. Khong ngừng đụng, khe hở cửa phong ngay cang lớn. Man Tượng ben ngoai chằng chịt vết nứt.
Dường như hắn co thể lập tức lao ra khỏi phong.
Nhưng vết rạn tới gần nửa ngon tay liền ngừng lại, như la tu vi hiện tại của
To Minh chỉ co thể lam được đến thế. Nếu chỉ co vậy thi thoi, nhưng vết rạn
khong lan tran nữa, chậm rai khep kin!
"A Cong!!!" To Minh bi thương gầm len.
Mắt thấy khong dễ dang đanh mở cửa phong lần nữa khep kin, To Minh sốt ruột
liền lấy ra một cai binh nhỏ. Ben trong chứa ba giọt Man Huyết Khai Trần cảnh!
Chẳng hề do dự, To Minh ngửa đầu đổ vao miệng, nhưng chỉ co một giọt rơi vao.
Con hai giọt như kia như la bị hạn chế, khong cach nao rơi xuống. To Minh
biết, đay la do A Cong bảo vệ hắn.
Một giọt Man Huyết rơi vao miệng, mau toan than To Minh lập tức soi trao. Hắn
ha miệng phun ra Man Huyết, tay trai nang len chỉ hướng no. Bỗng chốc Man
Huyết nổ tung, hoa thanh sương bị ngon tay hắn hut lấy, thuận theo thứ bảy
khiếu chui vao người hắn.
Khi sương Man Huyết nhập vao người To Minh, lan da hắn liền trở thanh mau đỏ.
Lực lượng mạnh mẽ bộc phat trong người.
Sợi mau trong khoảnh khắc bung nổ!
Một trăm chin mươi, một trăm chin mươi lăm, hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ
chin…mai đến khi tới hai trăm hai mươi bốn sợi thi đoi mắt, tai, mũi, khoe
miệng To Minh đều chảy ra mau đen. Nhưng trong mắt hắn vẫn tồn tại sự đien
cuồng va cố chấp.
---o0o---
-----oo0oo-----