Người đăng: Boss
"Trở về rồi…" A Cong mở mắt ra, khuon mặt khong chut mau nhưng vẫn lộ ra nụ
cười hiền hoa, nhin To Minh.
"A Cong…đay…đay la co chuyện gi, A Cong, người…" Đầu To Minh chấn động, nhin A
Cong như thế nay, hắn rơi nước mắt. Hắn rất sợ, khong biết nen lam sao, long
tran ngập kinh hoang, ngay cả giọng noi cũng run run.
"A Cong…Loi Thần, rốt cuộc đa xảy ra chuyện gi!?" To Minh mạnh ngẩng đầu len
nhin Loi Thần.
Hiện giờ hắn khong rảnh suy nghĩ việc ẩn giấu tu vi, che giấu tung tich cai
gi. Trong long tran ngập sự phẫn nộ, hắn muốn biết la ai lam hại A Cong bị
thương. Du hắn khong thể trả thu thi nhất định phải biết kẻ đo đa!
Giọng hắn khong lớn nhưng ẩn chứa ap lực kho thể hinh dung. Giay phut hắn nhin
hướng Loi Thần, mắt ga cũng đẫm lệ.
"Toi khong biết…A Cong mới vừa trở về…"
"Được rồi, cac ngươi nghe ta noi…" A Cong hit sau, đứng dậy, vẻ mặt nghiem
tuc, anh mắt lướt qua mọi người.
"Ta đi một chuyến…Hắc Sơn bộ lạc." A Cong chậm rai mở miệng, lời noi khong lớn
nhưng rơi vao tai mọi người tựa như set đanh.
Biểu tinh Tiễn Thủ thay đổi, Sơn Ngan thi hai mắt chợt loe. Bắc Lăng hit ngụm
khi, Ô Lạp ở ben cạnh sắc mặt tai nhợt.
To Minh cũng giống vậy. Bọn họ biết bộ lạc gặp nguy hiểm chủ yếu từ Hắc Sơn bộ
lạc. Du khong biết toan bộ nhưng khoảng thời gian nay khong khi bộ lạc trầm
trọng, cho họ thấy một it manh mối.
"Khi cac ngươi tham gia cửa thứ hai Đại Thử, ta đa tới Hắc Sơn bộ lạc…Ta phải
trong thấy tu vi Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc rốt cuộc đến đau!" A Cong binh tĩnh mở
miệng.
Xung quanh trừ giọng của ong thi hoan toan yen tĩnh. Dường như cả tiếng gio
rit cũng biến mất.
"Ga…đung thực la Khai Trần…" Tren mặt A Cong lộ chua xot.
Tiễn Thủ sắc mặt am trầm, chần chờ một luc muốn mở miệng đa thấy A Cong hơi
lắc đầu, như la biết ga định noi gi.
"Ta nhất định phải đi chuyến nay. Nếu khong biết ro tu vi của ga, ta khong
muốn để tộc nhan bộ lạc…từ đay xa xứ, trở thanh bộ lạc phụ thuộc Phong Quyến.
Co ai muốn rời khỏi nơi chốn sinh sống đa mấy trăm năm…" A Cong sắc mặt buồn
rầu.
"Thời gian co hạn, ta đa điều dưỡng chut it, hiện giờ phải mang cac ngươi trở
về bộ lạc ngay. Du Tất Đồ Khai Trần nhưng chưa hoan toan ổn định. Tuy ta bị
thương nhưng đoan chắc ga chưa thể lập tức ra tay. Chung ta len đường thoi!" A
Cong vẻ mặt kien quyết, mắt lộ quyết tuyệt, vung len tay phải.
Lập tức tuyết đọng trong san tan loạn, như la bị nổ tạc, tiếng vang truyền
khắp xung quanh. Cung luc đo, tuyết bay len tren va chạm với bong tuyết từ
tren trời rơi xuống, hinh thanh một chuỗi tiếng vang.
Ngay sau đo, tren trời nổi len vo số anh sang, thoang chốc ngưng tụ thanh con
rắn to lớn. Con rắn mặt dữ tợn, thanh hinh rồi lập tức đap xuống tren noc nha
Ô Sơn bộ lạc ở. No giang xuống lan tỏa ap lực to lớn, khiến Loi Thần va Ô Lạp
khẽ run. Coi như la Bắc Lăng dường như cũng kho thể chống cự.
"Bắc Lăng, Loi Thần, Ô Lạp…ba người co thể lựa chọn ở lại đay hay theo A Cong
trở về bộ lạc. Nếu trở về sẽ gặp nguy hiểm." A Cong nhin ba người Bắc Lăng.
"A Cong, toi trở về!" Bắc Lăng chẳng hề do dự, tiến len một bước, anh mắt kien
quyết.
"A Cong, Loi Thần toi khong ở lại đay!" Loi Thần siết chặt nắm tay, mặt đầy
sat khi. Ga phải trở về, phải bảo vệ bộ lạc.
"A Cong, Ô Lạp cũng khong ở đay." Ô Lạp cắn răng, kien quyết nhin A Cong.
A Cong xem xet ba người Bắc Lăng, gật đầu, vung tay ao len. Bỗng chốc xuất
hiện gio mạnh vong lấy ba người Bắc Lăng bay thẳng tới chỗ con rắn, đặt ba
người len minh con rắn. Tiễn Thủ va Sơn Ngan cũng nhảy len đứng tren than rắn.
Hiện giờ trong san chỉ con lại hai người, To Minh va A Cong.
A Cong nhin To Minh, mắt tran ngập hiền từ.
Tim To Minh đập mạnh, hắn co cảm giac khong tốt. Khong đợi A Cong mở miệng,
hắn vội noi.
"A Cong, toi cũng phải trở về, chung ta đi mau!"
"Ngươi khong thể về." A Cong nhắm mắt lại, sau đo mạnh mở ra, kien quyết noi.
To Minh ngay ra, than thể run rẩy, ngẩng đầu nhin A Cong.
"Ngươi trở về cũng khong giup được gi, tren đường đi co lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Ngươi ở đay chờ chung ta trở về!" A Cong noi xong thi than thể chợt loe, hoa
thanh cầu vồng bay thẳng đến con rắn tren trời, bỏ lại To Minh một người đứng
trong san, cơ thể run lẩy bẩy.
"A Cong!!!" To Minh mạnh ngẩng đầu, sắc mặt lộ ra sự kien quyết chưa từng co.
Đay la lần đầu tien hắn khong nghe theo lời A Cong!
"Toi phải trở lại bộ lạc!!! A Cong, toi phải trở về!!!" Giọng To Minh khan
khan, phat ra thanh am lớn nhất noi với A Cong tren lưng con rắn.
"A Cong, Bắc Lăng co thể trở về, Loi Thần, Ô Lạp cũng co thể, toi la tộc nhan
bộ lạc, toi phải trở về, bảo vệ bộ lạc, phải chiến đấu vi bộ lạc!!! A Cong!!!"
Mắt To Minh đỏ hồng, cơ thể run len, lần nữa gao thet, than hinh lung lay muốn
nhảy len.
"Khong được!!!" A Cong nhắm mắt lại, nang len tay phải ấn xuống dưới.
Lập tức lực lượng nặng nề đe ep người To Minh, khiến than thể muốn phong len
đong cứng dưới đất.
"Chờ tại đay! Khong được ra ngoai nửa bước!" A Cong khoanh chan ngồi tren con
rắn.
Con rắn ngửa đầu gầm một tiếng, dần bay len trời. Đam người Bắc Lăng đều im
lặng, phức tạp nhin To Minh ở dưới mặt đất gao thet.
"A Cong!!!" Giọng To Minh khan khan như bị biến am, vang vọng giữa đem tuyết
tĩnh lặng. Mắt hắn tuon trao lệ, quỳ xuống, dập đầu hướng bầu trời.
"A Cong, toi phải trở về, cầu xin người hay để toi về đi, toi nhất định phải
về!!! Toi khong ở lại đay, tuyệt đối khong, chết cũng khong!!!" To Minh thet
gao, người tran đầy sợi mau, nhưng người ngoai khong cảm nhận được. No ở trong
người hắn hinh thanh lực lượng cực mạnh đanh hướng ngoai, như muốn đột pha
giam cầm của A Cong.
Nhưng xiềng xich qua cứng rắn, lực lượng bản than To Minh khong thể bứt pha.
Bởi vậy khoe miệng hắn chảy ra mau tươi, nhưng than thể lần nữa giay dụa, gao
thet.
"A Cong, nếu người khong cho toi đi, To Minh du chết cũng phải rời khỏi đay.
Đo la bộ lạc của toi, la bộ lạc nuoi toi đến lớn. Toi phải trở về, du chết
cũng phải về!!! Du chết cũng phải chết trong bộ lạc!!! To Minh sống la tộc
nhan Ô Sơn bộ lạc, chết cũng phải ở Ô Sơn bộ lạc!!!"
Tren lưng rắn, Tiễn Thủ muốn mở miệng noi cai gi, nhưng liếc nhin A Cong thi
im miệng lại. Sơn Ngan ở ben cạnh nhắm mắt, khong them nhin.
"To Minh, ngươi trở về cũng chẳng co tac dụng gi, lam gi lang phi thời gian
của chung ta. Khong cần giả bộ như vậy, kỳ thực ngươi…" Bắc Lăng cười nhạt,
anh mắt lạnh lung, nhin xuống To Minh ben dưới theo y thấy thi chỉ lam bộ lam
tịch.
Nhưng y chưa noi xong đa bị To Minh rống cắt đứt.
"Bắc Lăng, cam miệng lại!!!" To Minh vẻ mặt hung dữ. Hắn đa khong them để ý
cai gi nữa.
Lần đầu tien hắn cai lời A Cong, lần đầu tien phản bac Bắc Lăng. Nen biết To
Minh trước đay, du Bắc Lăng noi cai gi thi hắn đều nghĩ tới chuyện thuở nhỏ ma
im lặng.
Nhưng hắn co giới hạn của minh, co điểm khong thể bị sỉ nhục. Hiện tại Bắc
Lăng xuc phạm lằn ranh đo. To Minh gầm rống, Bắc Lăng đang muốn mở miệng,
nhưng khi thấy đoi mắt đỏ ngầu của hắn thi tinh thần chấn động, nuốt xuống lời
muốn noi.
Con rắn tren trời, A Cong mở mắt, ben trong lộ ra bi ai. Ông nhin To Minh. Ông
khong cho hắn đi la vi bảo vệ hắn, khong để To Minh bị tổn thương du chỉ một
chut. Lần nay hanh động nhất định sẽ co nguy hiểm, nguy hiểm ma cả ong co lẽ
cũng khong thể che chở được ai.
"Khong được!" A Cong nhin mau tươi nơi khoe miệng To Minh, rất la đau long,
lần nữa vung len tay phải.
Chỉ thấy gio tuyết rit gao bay thẳng đến To Minh giay dụa tren mặt đất muốn
đột pha ap lực. Bỗng chốc bao bọc lấy người To Minh, cuốn hắn vao trong phong.
Thoang chốc đa cuốn lấy To Minh từ ngoai san vao phong, cửa phong rầm một
tiếng đong lại. Gio tuyết tan đi, tran ngập ngoai phong, hinh thanh cấm chu to
lớn. Đặc biệt ở cửa phong, co đồ an kỳ lạ do tuyết hợp thanh. Đồ an đo ro rang
la hinh dạng Man Tượng của Ô Sơn bộ lạc!
Phong ấn va cấm chu cung luc, ngăn lại thanh am khan khan của To Minh.
Tren trời vẫn nổi gio tuyết, con rắn bay len cao, rất nhanh biến mất trong
trời đất, tốc độ cực nhanh bay hướng Ô Sơn bộ lạc.
'To Minh…A Cong co thể lam điều cuối cung cho ngươi chỉ co thế. Từ nay về sau,
ngươi phải chăm soc tốt cho minh.' A Cong Mặc Tang ngồi xếp bằng tren con rắn,
mặt tai nhợt ẩn chứa ý chi chiến đấu. La sự liều mạn!!!
"Tất Đồ!!!"
Con rắn bay xa, tuyết vẫn rơi, rơi tren mặt đất, rơi trong thanh đa, rơi tren
từng gian nha, rơi tren mảnh đất Ô Sơn bộ lạc cư ngụ.
Xung quanh hoan toan yen tĩnh, chỉ co gio rit vang vọng, dường như trừ thanh
am nay ra khong con tiếng động khac. Nhưng trong chỗ ở của Ô Sơn bộ lạc, trong
một gian phong bị phong ấn, co một tiếng rống te tai tam thần, truyền khong
ra, truyền khong ra ngoai.
"Toi phải ra ngoai!!! Toi phải trở về bộ lạc, toi phải bảo vệ tộc nhan của
minh!!! A Cong, toi chết cũng phải ra ngoai!!!" Trong phong, To Minh toc tai
bu xu, hai mắt đỏ rực, bản than đa phat đien.
Hắn dốc hết sức mạnh va tốc độ, khong ngừng đanh hướng cửa phong. Mỗi lần tong
trung la cả phong đều rung len, nhưng phong ấn khong chut động đậy.
---o0o---
-----oo0oo-----