Ước Hẹn Đó, Là Ai Đang Thở Dài.


Người đăng: Boss

Tuyết rơi bất tận, như la tấm man xinh đẹp bao trum mặt đất, lien tiếp trời va
đất, dung nhập vao năm thang, khiến người kho quen. Tuyết lất phất rơi trước
mặt To Minh, trong gio than thở rơi xuống đất rồi lại bị thổi bay len, cung
mua với tuyết từ tren trời rơi xuống.

Co một vai bong tuyết theo gio lất phất bay trước mắt Bạch Linh, xuyen qua hai
khuyen tai xương co đeo, rơi xuống phần cổ giấu trong tầng quần ao day, hoa
tan.

Nghe ben tai tiếng Bạch Linh khe khẽ noi nhỏ, long To Minh ấm ap, lan tran
toan than, hoa thanh loại cảm giac đặc biệt. Cảm giac nay co cai ten dễ nghe,
no gọi la hạnh phuc.

Đem đẹp, tuyết xinh đẹp, co hai người hạnh phuc.

To Minh bật cười, nụ cười vui vẻ ẩn chứa sự thuần khiết thanh xuan. Hắn dừng
bước, nhin Bạch Linh. Co gai trong tuyết, tại khoảnh khắc nay như hoa thanh
hinh ảnh vĩnh hằng, thật sau khắc trong tri nhớ của To Minh.

Tuyết trắng, đồ trắng, co gai xinh đẹp tựa tuyết, con co lời khẽ noi.

Bạch Linh rất đẹp, hang mi khẽ run dinh chut tuyết đọng, khiến To Minh nhin
say đắm. Hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh đều biến mất, thế gian chỉ con lại
hắn va co.

Thật lau sau, khi Bạch Linh bị To Minh nhin đến mặt đỏ bừng, hắn nang len tay
phải, lấy xuống day chuyền xương đeo tren cổ. Hắn lựa nanh thu lớn nhất trong
số đo, kich thước cỡ ngon tay đưa cho Bạch Linh.

Nanh thu nay hinh ban nguyệt mau trắng, ben tren co khắc hai chữ, la ten To
Minh. Nhin nanh thu như ẩn chứa khi thế sắc ben.

"Nanh thu nay khi toi bảy tuổi, lần đầu tien tham gia Man Khải được A Cong
cho, toi rất thich no. Toi đưa no…cho co." To Minh mỉm cười, long hơi hồi hộp.
Trong bộ lạc đưa thứ như vậy la co ý nghĩa đặc biệt.

Bạch Linh mim chặt moi, mặt cang đỏ hơn. Tim co cũng đập rất nhanh, nhịp tim
rung động khiến cảnh vật trước mắt co đều biến mất hết, chỉ con lại To Minh.

Thật lau sau, Bạch Linh nang len canh tay ngọc nhận lấy nanh thu. Khoảnh khắc
đụng vao nanh thu, ngon tay co khẽ run, nhẹ nhang cầm.

To Minh biểu tinh hồi hộp, chờ nửa ngay chỉ thấy Bạch Linh nhin nanh thu,
khong co động tac kế tiếp. Hắn gai đầu hất xuống mớ tuyết trắng rơi tren toc.

Bạch Linh liếc To Minh một cai, nhin hắn ngốc nghếch thi che miệng cười, mắt
tinh nghịch co chứa dịu dang khiến người ta cảm thấy bị hoa tan.

"Cai đo…khụ, co phải co đa quen cai gi?" To Minh bị nụ cười của Bạch Linh lam
đỏ mặt.

"Cai gi chứ?" Bạch Linh luon cười, nụ cười rất đẹp, trong tuyết chiếu rọi
khiến người kho quen.

Mặt To Minh cang đỏ hơn, nhưng hắn cắn chặt răng nhin Bạch Linh, hit sau một
hơi, nghiem tuc noi.

"Bạch Linh, toi la an nhan cứu mạng của co…toi…"

"Toi biết, anh la an nhan cứu mạng, nhưng cai nay co lien quan gi đến việc toi
quen cai gi?" Bạch Linh chớp mắt.

"Đương nhien la co, a…khong noi cai nay. Ủa, khuyen tai của co đẹp ghe, lấy
xuống một cai cho toi xem đi." To Minh đảo trong mắt, lập tức noi.

Mắt Bạch Linh tran ngập ý cười, con co sự ranh manh. Co nang tay len sờ khuyen
tai trắng ben trai, nhin To Minh.

"Đay la mẹ để lại cho toi…khong cho anh đau." Bạch Linh cười, thấy To Minh
trợn to mắt như muốn giật lấy thi lập tức lui ra sau. Tiếng cười trong gio
truyền rất xa, em tai như chuong ngan.

Tuy co noi vậy nhưng nanh thu To Minh cho co thi bị nắm chặt trong long ban
tay, như la rất tran trọng.

To Minh trợn to mắt, cảm thấy khong cam long vội đuổi theo. Hai người giữa đem
tuyết, cười vui vẻ. Khuyen tai kia, Bạch Linh rốt cuộc khong đưa cho To Minh,
nhưng tia dịu dang trong mắt co lam To Minh mơ hồ cảm nhận chut khac lạ.

"To Minh, anh noi xem mười năm sau chung ta sẽ la bộ dạng gi. Sẽ vẫn vo au lo
như vậy sao…" Bạch Linh mệt mỏi ngồi tren mặt tuyết, nhin bầu trời tuyết rơi,
khẽ noi.

To Minh đặt hai tay sau đầu, nằm ben cạnh Bạch Linh, tuyết rất mềm. Hắn cũng
nhin tuyết rơi, nghe Bạch Linh thỏ thẻ.

"Con tức giận?" Bạch Linh quay đầu, đoi mắt xinh đẹp lấp loe ý cười nhin To
Minh. "Đừng giận ma."

"Toi khong co giận." To Minh hừ một tiếng, nhưng thấy Bạch Linh luon nhin minh
thi dần lộ nụ cười.

"Mười năm sau, chung ta nhất định sẽ vẫn vo tư như thế. Hơn nữa luc ấy toi sẽ
co tu vi rất cao, chắc chắn cực kỳ cao!" Trong mắt To Minh chất chứa mong chờ.

"Hom qua A Cong noi với toi, sau nay toi sẽ ở tại Phong Quyến bộ lạc, giống
như Diệp Vọng, bị Man Cong Phong Quyến bồi dưỡng. Noi khong chừng mười năm sau
toi co thể đạt tới Khai Trần." To Minh cười.

Nghe To Minh noi, trong mắt Bạch Linh cũng co mong chờ. Nụ cười vui vẻ nở tren
mặt co, cung To Minh giữa đem tuyết, như co muon ngan lời noi khong hết.

Thời gian vui vẻ luon qua nhanh, cho đến khi thời gian chậm rai troi qua thật
lau sau. Tuy rằng cach binh minh con một khoảng nhưng vẫn sẽ tới luc kết thuc.
Bạch Linh cần sớm trở về chỗ bộ lạc minh cư ngụ. Hai người họ trở lại ben
ngoai thanh đa.

"Toi đưa co về nha." To Minh ngồi chồm hổm ý bảo Bạch Linh leo len.

Bạch Linh nở nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoan nằm tren lưng To Minh. Cảm nhận
tiếng tim hắn đập, cảm giac xoc nảy khiến khuon mặt co luon đỏ bừng.

"Ngu ngốc…" Bạch Linh ở tren lưng To Minh, theo hắn chạy nhanh, co nhỏ giọng
thi thầm.

Một đường chạy nhanh, trong đem khuya gio tuyết, To Minh cong Bạch Linh từ goc
vắng nhảy vao thanh đa. Khuon mặt hắn đa biến đổi thanh Mặc To. Ở ben ngoai Ô
Long bộ lạc, To Minh dừng bước. Bạch Linh lưu luyến leo xuống khỏi lưng To
Minh.

Co nhin To Minh, nhin chang trai trước mặt minh. Du bộ dạng biến thanh xa lạ,
nhưng đoi mắt kia, co vĩnh viễn khong nhớ sai.

To Minh cũng nhin Bạch Linh. Hai người đứng tren con đường, trong tuyết rơi,
chăm chu nhin nhau.

"Được rồi, đừng giận ma." Bạch Linh nang tay len, giống như lần chia tay
trước, sửa sang lại quần ao cho To Minh, phủi đi một it tuyết đọng ben tren,
moi nở nụ cười dịu dang.

"Khuyen tai của co thật rất đẹp." To Minh cười hi hi.

Thấy To Minh lam bộ dạng như thế, Bạch Linh lại bật cười. Cười cười, co nhin
To Minh chăm chu, khuon mặt tran ngập ngại ngung, khep nep cui đầu.

"To Minh…bảy ngay sau la một ngay rất quan trọng với toi. Năm nao ngay đo cũng
la ba nội ở cung toi. Năm nay toi hy vọng sẽ cung anh, co được khong?" Bạch
Linh lấy hết can đảm noi, giọng rất nhỏ nhưng To Minh nghe kỹ cang.

Mắt hắn lộ sự vui mừng, nhin Bạch Linh, gật mạnh đầu.

"Đay la ước hẹn nha." Bạch Linh xấu hổ cười nhin mắt To Minh.

"Ừm, đay la ước hẹn. Bảy ngay sau, du ở đau, lam gi thi toi nhất định sẽ đi
tim co." To Minh nghiem tuc noi.

Tuyết vẫn đang rơi như chứng kiến ước hẹn của hai ngươi tren mặt đất. Khong
biết đay la điều hạnh phuc tốt đẹp, hoặc la…tiếng thở dai.

"Ừm, ngay đo toi sẽ ở trong bộ lạc chờ anh. Khuyen tai nay, toi sẽ tặng anh
vao luc đo…" Bạch Linh se se khuyen tai, nhỏ giọng noi, lỗ tai ửng đỏ.

"Chắc chắn toi sẽ đến!" To Minh mỉm cười. Hắn rất vui, rất la vui.

Bạch Linh cắn moi, vẻ mặt xấu hổ xoay người đi hướng bộ lạc cư ngụ. Khi co đẩy
cửa lớn đi vao trong, quay đầu liếc To Minh một cai, bong dang nhanh chong
biến mất ben trong.

To Minh đứng đo, long tran ngập vui vẻ, cang mong chờ ước hẹn bảy ngay sau.

"Bảy ngay…" To Minh vui vẻ cười, xoay người chạy nhanh trong gio tuyết, đi
hướng chỗ bộ lạc minh ở.

Tuyết từ tren trời rơi xuống, dường như cũng biết hiện giờ To Minh đang rất
vui, ở ben cạnh xoay vong cung hắn, từ dưới đất bay len theo gio giao hoa
trong trời đất.

To Minh chạy rất nhanh, vui sướng biến thanh ấm ap lan khắp toan than, khiến
hắn quen đi buồn lo. Hắn quay về chỗ Ô Sơn bộ lạc ở.

Khi trở về, To Minh đa bỏ đi hinh dạng Mặc To, trở lại chinh minh. Nhin chỗ Ô
Sơn bộ lạc tạm ở khong xa trong man tuyết, To Minh hit sau, long vui sướng
từng bước một tới đo.

Ben trong hoan toan tĩnh lặng, tuy la ban đem nhưng bởi vi tuyết rơi, khiến
đem loe anh bạc, khong phải hoan toan tối đen. Trong gio tuyết, canh cửa đong
chặt như tran ngập ap lực nặng nề, khiến To Minh vừa tới gần liền phat hiện.

Đặc biệt la khi hắn đẩy cửa ra, nhin thấy hinh ảnh ben trong san, cả người hắn
chấn động. Vui sướng trong long chớp mắt biến thanh sương khoi, con lại la vẻ
mặt chấn kinh va hoảng sợ!

Trong san, Tiễn Thủ, Sơn Ngan, Bắc Lăng, Loi Thần, Ô Lạp, tất cả đều ở. Bọn họ
vẻ mặt hoảng loạn lộ ra sợ hai va sốt ruột. Đối diện họ, A Cong sắc mặt tai
nhợt khoanh chan ngồi, thở hổn hển, trước mặt ong lớp tuyết trắng tinh co đoan
mau đen trong thấy ghe người.

Giay phut To Minh đẩy cửa ra, anh mắt mọi người tập trung vao hắn.

"A Cong!!!" Đầu oc To Minh nổ tung, trống rỗng.

Hắn như phat đien chạy nhanh vai bước đi tới trước mặt A Cong. Nhin khuon mặt
gia nua của A Cong lần đầu tien lộ ra yếu ớt, đặc biệt la mau đen tren lớp
tuyết co một it dinh vao ao tho của A Cong. Than thể To Minh run bần bật.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #78