Người đăng: Boss
"Ai da, anh bạn thật thong minh. Khong sai, chinh bởi vi thảo dược nay. Khụ,
lao phu con chưa giới thiệu minh, ta la Bối Khung, tại Phong Quyến bộ lạc
chuyen mon ban những thảo dược quý hiếm. Ta noi cho ngươi, Diệp Vọng la bạn
than của ta, Thần Xung la khach hang lớn của ta, Ô Sam thường hay đến mua thảo
dược. Con Mặc To, ta khong gạt ngươi, ta thật sự quen biết Mặc To!" Ông lao
vội lấy ra cả đống thảo dược hươ trước mặt To Minh.
"Mấy cai nay la Diệp Vọng hay mua."
"Mấy cai nay la Thần Xung thường muốn lấy."
"Mấy cai nay la Ô Sam phải dự trữ để tu luyện."
"Con những cai nay la Mặc To đặt sẵn, khong thể ban nhiều cho ngươi được." Đoi
tay ong lao cực nhanh, mỗi lần đều la rất nhiều thảo dược biến đổi, cho người
hoa mắt.
"Khong hứng thu, nếu ngươi con đi theo thi đừng trach ta khong khach sao!" Mắt
To Minh loe tia sang lạnh, liếc ong lao một cai, bước nhanh tới trước.
"Á? Anh bạn, ta thấy bong lưng ngươi rất quen mắt…ngươi…ngươi…ta nhớ ra rồi,
ngươi chinh la…" Ông lao đảo tron trong mắt, gặp khuon mặt To Minh bị da thu
che chắn, hiển nhien la khong muốn bị ai thấy. Ông gặp qua khong it người
giống vậy, biết họ sợ nhất cai gi, cho nen biểu tinh phong đại giống như noi
khong nen lời.
To Minh dừng bước chan, nhưng hắn từ nhỏ đa rất thong minh, lại them A Cong
bồi dạy dỗ, tri tuệ như thế sao co thể bị tro lừa vụng về gạt được, thầm cười
nhạt, chẳng them quan tam tiếp tục bước đi.
Ông lao thấy kế nay khong thanh, vẻ mặt khong chut lung tung, ngược lại như la
co ý chi chiến đấu lấp lanh, như khong bao giờ dễ dang từ bỏ cơ hội nao. Đặc
biệt la ong thấy toan than To Minh bao lớn bao nhỏ, cho rằng người nay tiền
tai đầy tui, cang sẽ khong bỏ qua.
Chạy nhanh vai bước đuổi theo To Minh, ong lại bắt đầu đổi cach noi khac,
khong ngừng moc ra thảo dược từ trong ngực.
To Minh thầm bực minh, đang muốn phat ra tốc độ cao nhất bỏ lại ong lao, thi
liếc thấy mớ thảo dược ong mới moc ra, long chợt động.
"Những thảo dược nay thật kỳ diệu như ngươi đa noi?" To Minh dừng bước, nhin
lướt qua ngực ong lao, chậm rai noi.
Ông lao vừa nghe To Minh noi vậy thi bỗng chốc hưng phấn, lập tức vỗ ngực, rất
nghiem tuc gật đầu, noi.
"Anh bạn yen tam, lao phu co uy tin, tuyệt đối khong noi dối!"
"Cai nay…" To Minh lam bộ do dự.
Ông lao cang hưng phấn, vội tiến len vai bước, nhỏ giọng noi.
"Ở đay nhiều người, lộn xộn, khong thich hợp giao dịch. Chung ta đi chỗ đo đi,
goc đo vắng, thich hợp giao dịch đồ tốt của ta." Ông lao noi, con lộ ra vẻ
cảnh giac nhin xung quanh, chỉ con hẻm nhỏ vắng vẻ ở khong xa.
To Minh chần chờ một chut, gật đầu.
Ông lao liền mang To Minh đi nhanh vai bước tới chỗ sau trong hẻm vắng. Tứ
phia thật la khong co ai, ong đe nen hưng phấn, nhỏ giọng noi.
"Anh bạn, ngươi vừa ý cai nao? La của Diệp Vọng, Thần Xung hay la Tất Tuc?
Nhưng anh bạn a, thảo dược của Mặc To thi ta khong thể ban qua nhiều cho
ngươi."
"Mới rồi ta khong thấy ro cac thảo dược, khong biết cai nao tốt, nếu khong tệ
lắm thi co thể ta sẽ mua mỗi thứ một it." Tren mặt To Minh luon giữ vẻ do dự,
liếc ong lao một cai, ngập ngừng noi.
"Khong sao, ta lấy ra hết cho ngươi xem." Ông lao thoang chốc cang them hưng
phấn, mặt tươi cười liền moc ra từng loại thảo dược trong ngực, mỗi loại co
hai ba cay.
"Chỉ những cai nay? Qua it?" To Minh quet mắt, lắc đầu.
"Khong it đau, những cai nay đều la thảo dược hiếm thấy, khong thể nao co
nhiều được." Ông lao ngay ra, nhanh chong giải thich.
To Minh khong noi nữa, tay phải mo trong ngực lấy ra một cai tui nhỏ mở ra
trước mặt ong lao, lộ ra gần mười khối thạch tệ trắng.
Ông lao nhin chằm chằm thạch tệ, mắt sang ngời, hit sau một cai, vẻ mặt cực kỳ
nghiem nghị. Ông lại nhin xung quanh, tới gần To Minh vai bước, nhỏ giọng noi.
"Nếu anh bạn đa co long như vậy, lao phu cũng noi thật với ngươi, mỗi loại
thảo dược ta co hơn một trăm cay. Khong phải chung no khong quý hiếm ma la ta
co cach tim được. Ta thấy anh bạn thật muốn mua, vậy thi sẽ lấy cho xem."
Ông lao noi, từ trong ngực lấy ra một mớ lại một mớ thảo dược đặt hết tren mặt
đất, khong lau lắm đa co hơn một ngan cay.
"Bao nhieu đo, tất cả thảo dược của ta đều tại đay, một ngan thạch tệ, ngươi
lấy hết đi!" Ông lao cực kỳ hồi hộp nhin To Minh.
Những thảo dược nay nếu bỏ chung chỗ thi cần một cai tui rất to, căn bản khong
thể nhet vao ngực, tim To Minh đập mạnh nhin chằm chằm ngực ong lao, mắt loe
sang.
"Sao ngươi bỏ hết thảo dược vao ngực được, ben trong ngực ngươi co cai gi?"
Ông lao nghe vậy thi mặt lộ cảnh giac, vội lui ra sau vai bước, che ngực minh,
biểu tinh kinh hoảng.
"Đừng giả bộ, ta sẽ khong mua thảo dược. Nhưng nếu ngươi co tui kỳ lạ bỏ được
nhiều thảo dược như vậy thi co thể ta sẽ mua một cai." To Minh chậm rai noi.
"Khong ban!" Ông lao hừ một tiếng, noi ngay.
To Minh lắc lư tui chứa thạch tệ, ben trong truyền ra tiếng thạch tệ đụng
nhau, am thanh gion vang co chut em tai, khiến ong lao biểu tinh giay dụa.
"Năm ngan thạch tệ! Ngươi đưa ta năm ngan thạch tệ thi ta ban cho ngươi." Ông
lao noi, từ trong ngực moc ra cai tui to cỡ ban tay, bề ngoai rất kỳ lạ. Co đồ
an hinh tron khong biết lam sao vẽ thanh, nhưng nhin kỹ net vẽ thi thấy khac
lạ, hinh như khong phải vẽ ma la dung cach nao đo khắc ấn.
Nhưng đang tiếc một goc tui vải bị rach.
"Đay chinh la bảo bối, trong toan Phong Quyến bộ lạc đều rất hiếm thấy, co thể
cất nhiều đồ ben trong. Khong co năm ngan thạch tệ thi đừng mơ ta ban cho
ngươi!" Ông lao nắm chặt tui vải, lớn tiếng noi.
"Cai tui rach một goc." To Minh binh tĩnh noi.
"Đương nhien, nếu la hoan chỉnh thi đừng noi năm ngan thạch tệ, coi như một
vạn thạch tệ ta cũng khong ban." Ông lao đắc ý noi.
"Năm trăm thạch, ngươi khong ban thi thoi." To Minh ngẫm nghĩ, noi với ong
lao.
"Cai gi? Ngươi noi cai gi? Năm trăm thạch, khong thể nao!" Ông lao thay đổi
biểu tinh cực nhanh, hiện giờ khuon mặt tran ngập phẫn nộ. Giống như cai gia
To Minh noi la vũ nhục ong.
"Ngươi mới noi ở trong Phong Quyến ban thảo dược đa nhiều năm, thấy rất nhiều
tinh anh, ta khong tin khong co ai khong nhin ra dấu vết, ma giờ ngươi con cai
tui như vậy, hiển nhien khong chỉ một cai. Năm trăm thạch, khong ban thi
thoi." To Minh binh tĩnh noi xong xoay người muốn đi.
Ông lao đứng đo, vẻ mặt do dự va giay dụa. Mắt thấy To Minh thật bỏ đi, khong
ngoai đầu muốn bước ra đường nhỏ, ong mạnh giậm chan vội keu.
"Tam trăm thạch…ai, được rồi, năm trăm thạch, năm trăm thạch ban cho ngươi!"
To Minh dừng bước chan, quay đầu vươn ra tay phải. Ông lao rất la khong cam
long tiến len giao tui cho To Minh. To Minh nhận lấy, lập tức cảm giac tui nhẹ
hẫng. Khi đụng chạm no, trong đầu hắn xuất hiện một hinh ảnh. Đo la khong gian
cỡ ba met, chẳng qua ben trong co một nửa sử dụng được, nửa con lại xuất hiện
dấu vết như la bị rạn nứt.
"Hừ, ngươi lời rồi đo. Ta cho ngươi biết, bỏ đồ vao tui nay vỗ một cai la co
thể nhập vao trong, lấy ra thi dung tay đụng, chỉ cần tưởng tượng la được."
Ông lao lầm bầm cho To Minh biết cach sử dụng.
To Minh rất la to mo lấy ra một cay thảo dược tren người, lam theo lời on lao
noi, thử nghiệm một phen thi thấy quả đung la vậy, hắn lộ ra nụ cười.
"Thỏa man chưa, lao phu ta co nhiều đồ tốt lắm, năm trăm thạch tệ coi như
ngươi lời to. Nhưng ra ngoai đừng noi lung tung, mau đưa thạch tệ cho ta." Ông
lao mặt kho chịu đưa tay muốn tiền.
"Ben trong vỡ một nửa la do tui nay bị rach?" To Minh khong vội đưa tiền, hỏi
một cau.
"Ta cũng khong biết, du sao ta chỉ co một cai nay, dung bao nhieu năm đều vẫn
thế, ngươi mau len đưa tiền đay." Ông lao lập tức đanh trống lảng.
To Minh nhin chằm chằmong lao một cai, đem tui rach nem lại cho đối phương,
lắc đầu.
"Co ý gi, khong muốn?" Ông lao bỗng ngay ngốc.
"Một cai tui rach cho du co tac dụng kỳ diệu cũng khong đang gia năm trăm
thạch tệ. Hơn nữa quan trọng nhất la, ta cho rằng khong lau sau ben trong chỗ
bị nứt sẽ từ từ lan tran, cuối cung chẳng những khong thể sử dụng, thậm chi
rất co thể sẽ khong lấy được thứ ben trong, vậy dung lam gi!"
"Khong đau, xai nhiều năm như vậy, tuyệt đối khong co gi đau!" Ông lao vội
vang bảo đảm.
"Cai nay khong chắc được. Nếu ta mua thi chỉ co thể đưa ngươi hai trăm thạch
tệ, mấy thang sau nếu thật như ngươi đa noi, co thể đưa ngươi số thạch tệ con
lại." To Minh tuy ý mở miệng.
"Khong được, đến luc đo ta biết kiếm ngươi ở đau." Ông lao lắc đầu nguầy
nguậy.
"Khong được thi thoi." To Minh chẳng hề lưu luyến, xoay người muốn đi.
"Ai, chờ đa, ban cho ngươi hai trăm thạch tệ, ba thang sau ngươi phải trả ta
số tiền con lại. Ben nay bộ lạc khong nhiều, co nhiều người như vậy, nếu ngươi
khong đưa ta thi ta cũng sẽ tim ra ngươi thoi." Ông lao noi, vẻ mặt đau long,
lại lần nữa giao tui vải cho To Minh.
Lần nay To Minh khong chần chờ nữa, lấy ra hai thạch tệ trắng, hoan thanh giao
dịch xong cầm tui rời khỏi con hẻm vắng.
Ông lao chờ To Minh đi xa, vẻ mặt đau long thoang chốc biến mất, con lại la
đắc ý, từ trong ngực lấy ra một cai tui vải nữa, vẫn rach rưới như vậy. Ông bỏ
hết thảo dược dưới mặt đất vao trong tui xong mới thở dai.
"Thằng nhoc thật la ranh manh, con kho lừa hơn cả Diệp Vọng. Diệp Vọng mua thứ
nay cũng dung năm trăm thạch tệ, hắn chỉ lấy hai trăm đa mua rồi. Hừ hừ, đợi
ban ra vai cai rồi, chờ họ quen dung no chinh la luc ta thu hoạch." Ông lao
noi thầm, tren mặt dần co sự hưng phấn va mong chờ.
---o0o---
-----oo0oo-----
Chương 76-77 : Cung nhau đi vong vong.
Bầu trời mua đong du sang sủa nhưng vẫn se lạnh, chẳng qua đối với Man Sĩ thi
co thể chịu đựng nhiệt độ lạnh nay. Du sao mua đong sắp qua đi.
Dường như trời đong khong muốn đi, muốn nhắc nhở sinh linh tren mặt đất, no
vẫn con rơi xuống những bong tuyết.
Mới đầu bong tuyết khong lớn, nhưng chẳng qua bao lau thi từng mảng lớn rơi
xuống như quet lấy trời đất, trong gio rit gao bay đi tam hướng.
Vao buổi trưa thi tuyết đa rất nhiều, tuy khong noi che kin cả trời đất nhưng
tuyết bị gio cuốn khiến bầu trời tối sầm, như la co may đen che lấp.
To Minh đi tren con đường thanh đa, bong tuyết ua tới rơi tren quần ao, toc,
co một it chui vao da thu trum đầu, rơi tren chop mũi hắn.
Tuyết đến đột ngột, To Minh chưa trở lại chỗ Ô Sơn bộ lạc cư ngụ thi đa bị
tuyết ngay cang lớn chặn con đường trước mặt va phia sau. To Minh đi nhanh vai
bước, để lại một hang dấu chan nhưng rất nhanh bị tuyết lấp kin, khong thấy
dấu vết.
Đay co lẽ la đợt tuyết cuối cung của mua đong.
To Minh thở ra, trong tuyết tựa như la khoi trắng. Chốc lat sau, khi hắn thấy
khong con ai theo minh, đi mấy vong trở lại chỗ ở thi gio cang mạnh, tuyết
cang lớn. Trước cửa phong, To Minh mạnh giậm chan giũ bong tuyết bam tren
người, đi vao trong phong.
Trong phong ấm hơn ben ngoai nhiều. Đong cửa lại, To Minh cởi da thu bao bọc
toan than đặt ở một ben, bỏ xuống tui da chứa rất nhiều thảo dược. Hắn vận
chuyển khi huyết, xua tan khi lạnh rồi ngồi xếp bằng, lấy ra cai tui nhỏ bị
rach, nhin kỹ cang.
"Cai tui nay thật kỳ diệu, co thể chứa nhiều đồ như vậy. Nhưng Bối Khung dễ
dang ban no cho minh, chắc ben trong co vấn đề…" To Minh mắt chợt loe. Trước
đo hắn đa nghi ngờ, giờ cang nghĩ cang thấy hanh động của Bối Khung khac lạ.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lấy ra một it thảo dược khong cần thiết bỏ vao tui, thử
lấy ra thi phat hiện khong co gi khong ổn.
"Nen cẩn thận chut vẫn hơn, du sao thảo dược la cả gia tai của minh, một khi
bỏ vao trong xuất hiện ngoai ý muốn thi tieu…" To Minh gai đầu, khong suy nghĩ
nữa. Hắn chuẩn bị chờ vai ngay sau, đợi tất cả binh tĩnh lại sẽ nhờ A Cong
giup nhin xem vật nay.
Cất tui nhỏ, To Minh khoanh chan ngồi vận chuyển khi huyết, từ từ chim đắm vao
Man thuật Ô Huyết Trần. Hắn phải nắm chắc thời gian tu luyện thuật nay, để co
thể thi triển trong chiến đấu.
Con về ý định vốn co la đi dạo một vong thanh đa, nhin xem co đồ khac cần mua
thi bởi vi tuyết lớn ben ngoai ma bị hủy bỏ.
Ngoai phong gio tuyết thet gao, trong phong To Minh yen tĩnh khoanh chan. Thời
gian chậm rai troi qua, rất nhanh, bầu trời ben ngoai đa la hoang hon. Luc
trước khi tuyết chưa rơi thi bầu trời hoang hon coi như sang ngời. Nhưng hom
nay co chut tối, xem khong ro phia xa, đập vao mắt đều la tuyết rơi. Chẳng qua
loại tối tăm nay bởi vi co tuyết ma khiến phạm vi gần nổi len anh bạc.
Hiện giờ tuyết vẫn rất lớn, khong bao lau sau, To Minh ngồi xếp bằng, lỗ tai
động đậy. Hắn đứng dậy mở cửa phong, thấy đam người Bắc Lăng từ ben ngoai trở
về.
Hom nay những người nay khong noi chuyện xon xao như hom qua. Chắc vi gio
tuyết qua lớn, nen Bắc Lăng liếc To Minh một cai liền vội vang đi về phong
minh. Ô Lạp vẻ mặt ủ rũ cũng về phong.
Chỉ co Loi Thần hiền lanh cười với To Minh, tới gần, xem bộ dạng như la phải
noi hết mọi chuyện trong hom nay.
Con Tiễn thủ thi cau may chẳng biết đang nghĩ gi. Ga thỉnh thoảng nhin bầu
trời, biểu tinh hơi lo au. Sơn Ngan vẫn la bộ dạng lạnh lung, khong them chu ý
To Minh, về phong minh.
"To Minh, hom nay thi đấu cửa thứ hai rất khốc liệt, so đấu tốc độ co quan hệ
rất lớn với tu vi!"
"Diệp Vọng khong uổng la người đứng đầu hậu bối Phong Quyến, y qua mạnh, vượt
rất xa Thần Xung xếp thứ hai! Con co Tất Tuc, người nay nhất định sẽ la kẻ
địch lớn của chung ta, ga hạng ba, tu vi khoảng tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh,
rất la mạnh!"
"Đang tiếc Mặc To khong xuất hiện, nếu khong thi co chuyện để xem rồi."
"Ai, toi khong tiến vao năm mươi hạng đầu, Ô Lạp cũng khong. Chỉ co Bắc Lăng
la đạt hạng bốn mươi chin. Cửa thứ hai tuy nhanh nhưng rất co khi thế! Nghe
noi ba ngay sau mới tiến hanh cửa thứ ba. Cửa thứ ba la thực chiến, chắc sẽ
cang kịch liệt."
Loi Thần biểu tinh tran ngập hưng phấn ở trong phong To Minh noi rất lau, noi
hết hiểu biết va chuyện đa trải qua một ngay nay. Vốn ga con muốn noi them
nhưng thấy hinh như To Minh khong co hứng thu lắm, qua loa vai cau rồi hit ha
rời đi.
Ngay hom nay ga cũng thi đấu nen giờ hơi mệt.
Đợi Loi Thần rời đi, khi hoang hon troi qua, ben ngoai gio tuyết giảm bớt thi
To Minh đứng len, tim đập thinh thịch, co chut hồi hộp, cung luc đo con co chờ
mong, hắn ra khỏi phong.
Lần nay Sơn Ngan khong xuất hiện. To Minh đi ra chỗ Ô Sơn bộ lạc cư ngụ, bầu
trời tối tăm nhưng mặt đất co anh bạc, tuyết rơi, khiến To Minh co loại cảm
giac kho hinh dung.
Đi trong gio tuyết, lat sau To Minh biến đổi bộ dạng, hoa thanh Mặc To. Hắn
đứng chờ ở gần chỗ Ô Long bộ lạc cư ngụ.
Thời gian dần troi qua, gio vẫn thổi, tuyết khong ngừng rơi. Canh cửa Ô Long
bộ lạc lặng lẽ mở ra, ben trong lộ ra ban tay xinh đẹp của Bạch Linh. Co mặc
đồ trắng, chỗ cổ ao co da long, trong đẹp tuyệt trần.
Co lo đầu nhin xung quanh, khi thấy To Minh thi vẻ mặt xấu hổ nhưng kho nen
vui sướng, bước nhanh vai bước tới trước mặt To Minh, hai người nhin nhau
cười.
"Chắc anh chờ lau lắm rồi." Bạch Linh noi khẽ.
"Khong đau, toi mới tới." To Minh gai đầu, nhin Bạch Linh đứng đối diện.
Hắn lớn như vậy chưa từng gặp người đẹp như co. Đặc biệt la trong tuyết, Bạch
Linh go ma ửng hồng, hai mắt lấp lanh, sự e thẹn trong mắt co khiến tim To
Minh đập cang nhanh.
"Nhin cai gi…ten ngốc. Chẳng phải anh bảo đi vong vong sao." Mặt Bạch Linh
cang đỏ hơn, nhưng khong tranh ne anh mắt To Minh, Xớp mắt khẽ cười.
"A, đung rồi, ha ha." To Minh sờ mũi, trong tiếng cười của Bạch Linh, hai
người đi dưới trời tuyết hướng phương xa.
Mai đến khi bong dang hai người biến mất trong gio tuyết, chỗ Ô Long bộ lạc cư
ngụ, Tư Khong khuon mặt phức tạp muốn ra ngoai nhin nhưng rốt cuộc chỉ thở dai
một tiếng.
Cũng trong chỗ Ô Long bộ lạc, ba lao khoanh chan ngồi trong phong. Ba biết
Bạch Linh đi ra ngoai nhưng khong ngăn cản. Theo ba nghĩ thi nếu Bạch Linh co
thể cung Mặc To một chỗ la lựa chọn tốt nhất.
Gio đang rit gao, tuyết đang bay. Trong gio tuyết, To Minh va Bạch Linh đi
tren đường mon thanh đa. Bong tuyết bay ben cạnh hai người, lấp lanh anh sang
me hoặc long người, rơi tren mai hien, rơi tren kiến truc hai ben, khiến nơi
nay như trở thanh thế giới tuyết.
Giữa đem tuyết rất it người đi đường, To Minh rất hồi hộp, khong giống luc
trước khi tiếp xuc với Bạch Linh thi ranh manh. Mai đến khi tay hắn bị Bạch
Linh chủ động nắm lấy, hắn cảm nhận long ban tay đối phương mồ hoi va sự mềm
mại, mới nang tinh thần nắm ban tay nhỏ nhắn của Bạch Linh.
Bạch Linh cui đầu, rặng may đỏ tren mặt co tuyết chiếu rọi, rất đẹp, cực kỳ
đẹp.
"Chung ta cung…đi vong vong…" To Minh noi khẽ, ngồi xổm xuống.
Bạch Linh lộ nụ cười thẹn thung nằm tren lưng To Minh. Ấm ap từ người To Minh
truyền qua khiến co thầm vui.
To Minh ngửi thấy mui hương từ phia sau, cảm nhận than thể mềm mại ấp ap của
Bạch Linh. Hit sau, hắn chạy nhanh tới trước, phong qua tường đa phia xa, ra
thanh.
Tim Bạch Linh đập nhanh. Co cũng cảm nhận được nhịp tim đập của To Minh. Cảm
nhận được khi hắn chạy, nghenh đon gio tuyết, tren thảo nguyen ngoai Phong
Quyến bộ lạc, bốn bề vắng lặng, họ cang chạy cang xa.
Bong tuyết rơi tren người họ nhưng khong hề thấy lạnh, ngược lại trong long ấm
ap lan tran xung quanh. Ngoai thanh, To Minh thay đổi hinh dạng, từ Mặc To
biến trở lại như cũ.
"Bạch Linh, sao toi thấy hinh như co hơi nặng rồi…" Giữa đem tuyết, tiếng cười
của To Minh chất chứa vui vẻ.
"Anh noi xạo!" Vốn Bạch Linh con đang chim đắm ấm ap từ người To Minh, nghe
lời nay liền trừng mắt hung dữ nheo hắn.
To Minh bị đau nhưng cang cười đến vui vẻ, mạnh nhảy vọt khiến Bạch Linh phat
ra tiếng het thất thanh. Hắn lại chạy tới trước. Tiếng cười cung với tiếng
Bạch Linh giận dữ giao hoa, lộ ra sự hoa hợp tuyệt diệu.
Thời gian vui vẻ luon troi qua rất nhanh, bất giac đa la đem khuya. To Minh va
Bạch Linh đi trong tuyết, nắm tay nhau, thi thầm. Họ dường như co lời noi
khong hết. Đoi khi truyền đến tiếng cười chứng minh niềm hạnh phuc.
Tuyết vẫn đang rơi, rơi tren người họ, tren toc, khiến toc hai người nhin từ
xa như sắp biến trắng.
Khong biết giữa đem tuyết, nếu hai người cứ đi như thế co phải la đi tới đầu
bạc, hoặc la…biển hoa bể dau, trở thanh tiếng thở dai.
"Con nhớ cai đem chung ta ở Ô Sơn khong, cũng co tuyết rơi…"
"Nhớ chứ, toi nhớ khi ấy toc anh bị tuyết nhuộm thanh trắng toat."
"Co cũng vậy thoi, thanh ba gia."
"Anh noi xem, nếu chung ta cứ đi mai trong tuyết, co hay khong sẽ đi tới đầu
bạc…" Giọng noi của Bạch Linh lộ ra mềm mại, nắm tay To Minh, nhỏ giọng hỏi.
---o0o---
-----oo0oo-----