Người đăng: Boss
Tốc độ của To Minh nhanh hơn ong lao một chut, giờ đuổi theo tựa cầu vồng xẹt
qua. Ông lao chiếm than hinh Ton Sơn mắt chớp loe, mặc du con kem ba bước la
co thể để nguyen thần rời đi nhưng với tốc độ của đối phương, lao khong thể
nao hoan thanh ba bước đo được.
Mặt lao tai nhợt, mặc kệ lao co suy tinh cỡ nao cũng khong tim ra đường sống.
Khong co phap bảo, khong co vật chướng ngại, tu vi khong bằng đối phương, sức
chiến đấu cang tệ. Luc trước giang xuống lao kieu ngạo giờ mất hết, thay thế
la tuyệt vọng.
Trong cơn tuyệt vọng, dường như trước mặt lao chỉ co một con đường!
Tự bạo!
Nguyen thần tự bạo, dưới trạng thai bản ton ở Tang Long Tong chịu tai kiếp, tu
vi giảm phạm vi lớn đổi lấy đối phương bị thương, nhưng chuyện nay... lao
khong muốn!!!
Điều nay chẳng co ich lợi gi cho lao cả, bay giờ lao hận thấu xương đệ tử Ton
Sơn keu gọi lao tới!
'Chết tiệt, khong lẽ thật sự phải tự bạo ư?' Ông lao tuyệt vọng, khong tới mức
bất đắc dĩ thi lao tuyệt đối khong đi con đường nay, việc nay đối với lao ma
noi la khong thể chịu đựng.
Cho du khiến đối phương tổn thương nặng, bản ton của lao cũng giảm tu vi, sợ
la khong thể trở về tien tộc luon, thậm chi co khả năng bỏ mạng trong đại loạn
tiếp theo. Lao như trong thấy được điều đo, đặc biệt la khi tu vi rơi xuống,
trong Tang Long Tong lao cũng co kẻ địch, hơi sơ sẩy la kết cuộc cực kỳ thảm.
Tiến lui kho khăn!!!
Cau noi nay tả thực trong long lao, những suy nghĩ chỉ la chớp mắt, To Minh đa
tới cang gần, e rằng lao đạp bước thứ tư sẽ bị đối phương đuổi theo đanh gay.
'Lam sao đay!!!' Ông lao trợn to mắt, toat ra mồ hoi, biểu tinh sốt ruột cuồng
bạo như sắp liều mạng thi nao chợt loe tia sang.
'Tử Hinh Nhan Tang!!! Phải rồi, mới nay người nay thấy ta noi cau đầu tien la
hỏi về Tử Hinh Nhan Tang!' Ông lao co thể tu luyện đến cảnh giới vấn đỉnh thi
đương nhien tam tri khong tầm thường, suy nghĩ hiện len trong giay lat liền
hiểu ro. Hiểu ra rồi long lao nổi len đau khổ.
'Tam kế người nay sau thật, Man tộc co loại nay sẽ la đại địch cho tien tộc
ta... '
'Lý do hắn chờ ta giang xuống la vi Tử Hinh Nhan Tang Thuật của Tang Long Tong
ta. Khong biết hắn từ đau nghe tới thuật nay, xem bộ dạng thi rất hiểu về no,
con biết thuật nay la bất cứ ai cũng thi triển được! Đệ tử kia của ta chắc
cũng bị người nay hỏi rồi, co lẽ đap an khong vừa long mới ra chuyện ta giang
xuống. Tất cả điều nay nằm trong tinh toan của hắn cả, Ton Sơn chẳng hề hay
biết. Hắn cố ý chờ ta giang xuống rồi hỏi cau kia, thật ra la tinh ra kết quả
rồi, đoan ta chắc chắn khong phải đối thủ sẽ lựa chọn bỏ chạy, cũng tinh ra ta
rối rắm va giay dụa, va tinh ra ta sẽ trong khoảnh khắc nay nghĩ tới cau đầu
tien hắn noi. Sự việc đa sang tỏ, hắn khong muốn để ta tự bạo uổng cong bị
thương. Hắn co thể cho ta rời đi, nhưng cai gia la... Tử Hinh Nhan Tang!'
Trong cay đắng ong lao vẻ mặt dứt khoat, khi To Minh sắp tới gần thi bỗng nang
len tay phải vung trước mặt.
"Tang long đạo cửu, thu hoạch vụ thu đong tang!" Giọng ong lao vang vọng, theo
tay phải vung, lập tức trong mắt một mảnh hỗn độn.
"Tang Long đạo bat, thối tang vu mật!" Ông lao noi nhanh, ấn ký tay phải biến
đổi chỉ vao mắt phải, phut chốc con mắt hỗn độn giờ bỗng ngưng tụ lại, ở mep
xuất hiện sang tỏ.
"Tang Long đạo thất, tang hinh nặc ảnh!" Theo thanh am lien tục, lao lui ra
bước thứ ba, khi thế lại yếu đi, con mắt phải hỗn độn hoa cung sang ro khiến
trong như che đi con ngươi mắt phải, tựa như mắt phải bị giấu, tang hinh giấu
bong vậy!
"Tang Long đạo lục, tụ trung tang hỏa!" Ông lao nang len tay trai, ấn quyết
đổi, như co anh lửa chớp loe trong tay ao. Con mắt phải của lao loe anh lửa,
tia sang chớp loe, con ngươi trở thanh lửa chay, hấp thu anh lửa xuất hiện
trong tay ao. Trong như trước mặt ong lao co ngọn lửa xoay chuyển cung ua vao
mắt phải.
Bay giờ mắt phải của lao hỗn độn, sang ro, ngọn lửa, hư ảo, bốn loại biến hoa
khong ngừng ma luan phien, hinh thanh kỳ lạ kinh tam động phach!
"Tang Long đạo tam, ngọa hổ tng long!" Ông lao gầm len, lui ra sau năm bước.
Khi đạp xuống bước thứ năm thi khi thế của lao cực kỳ yếu ớt, nguyen thần
trong người hỗn loạn như muốn hoa thanh một tia thần thức vậy.
Thanh am vừa dứt, ấn quyết tay trai biến đổi, trước người lao xuất hiện nhiều
cai bong ấn quyết, trong như sương khoi tran ngập. Từng tiếng rống vang vọng
trong ấn quyết tan ảnh. Những ấn quyết lien tiếp cung nhau hinh thanh một con
rồng đang rống gầm.
Giay phut con rồng biến ảo thi trong mắt phải ong lao xuất hiện tơ mau, những
tơ mau giao nhau hinh thanh một chữ vương ro rang!
Chữ vương do tơ mau tổ thanh, con rồng gầm rống lượn lờ trước mặt mạnh vọt vao
mắt phải của lao, dung hợp cung vương ấn.
"Tang Long đạo nhị, tham tang... Nhược hư!" Ông lao rống to, những tơ mau mắt
phải chinh giữa la rồng, ben ngoai la vương, ben mep la đồ bat quai, con co
mau đỏ lộ ra khiến nguyen con mắt trong yeu dị.
Bước chan lao nang len, khi sắp đạp xuống bước thứ sau thi tay phải xuyen qua
hốc mắt phải, bỏ qua đau đớn moc con mắt ra quăng cho To Minh biểu tinh thản
nhien chậm rai đi đến.
"Việc hom nay la lao phu đa lỗ mang, tặng Tử Hinh Nhan Tang, sau nay con gặp
lại!" Ông lao đạp xuống bước thứ sau.
Mặc du lao hiểu tam đối phương, cũng lam theo suy nghĩ đo nhưng vẫn lo lắng
đối phương đổi ý, luon đề phong, nếu người ta co hanh động gi thi lao sẽ bất
chấp tất cả tự bạo.
Khi lao đạp xuống bước thứ sau thi To Minh nhận lấy con mắt phải, nhin ong
lao. Nguyen thần trong người ong lao biến thanh thần thức, bỗng nhien than
hinh Ton Sơn tựa cai hố bị hut vao, biến mất khong thấy bong dang, hiển nhien
đa rời khỏi xac ga qua điểm lien tiếp trở lại trong Tang Long Tong khong biết
cach xa bao nhieu vạn dặm.
Ton Sơn mất đi nguyen thần ong lao nga gục xuống đất, hon me than hinh run
rẩy, khoe miệng tran mau, hơi thở yếu ớt giay dụa muốn mở mắt ra. Nhưng mi mắt
run run mất đi tất cả sức lực lại khep kin, tắt thở.
Ga chết khong phải ở trong tay To Minh ma la bị sư ton thầm hận, trước khi đi
hut sức sống cuối cung.
To Minh nhin Tử Hinh Nhan Tang trong tay, vật nay hắn đa co, trừ năm đo bị
Hồng La nhập người thấy tac dụng vật đo, quan trọng hơn trong ký ức Hồng La
truyền thừa hắn biết Tang Long Tong thượng cổ kỳ thuật Tử Hinh Nhan Tang co
thể pha nhiều cấm chế. Chẳng qua thuật nay hơi ac độc, chẳng những co thể tự
động tu luyện ma con cướp lấy từ người khac, cach thi như giống mới rồi. Một
khi người tu luyện thuật nay ngưng tụ mắt phải bị moc đi, đối phương sẽ mất
hang loạt ich lợi do thuật nay đem đến, nhưng khong phải khong co cach pha,
lại lấy từ chỗ của ngươi khac thi được rồi.
Sự việc cụ thể To Minh khong ro rang, hắn chỉ biết đại khai la vậy.
Giờ hắn nang len tay trai cach khong vung hướng xac Ton Sơn. Lập tức xac Ton
Sơn biến thanh tro bụi, chỉ co một tui trữ vật la bị hắn hut đến rơi vao tay,
bị hắn cất vao ngực. Mắt chợt loe, hắn nhin ben dưới đất nui hoang. Vung nui
hoang nay giờ biến thanh phế tich binh nguyen, mới nay chiến đấu lam chỗ nay
toan bộ sụp xuống chỉ co nui hoang thứ ba la tồn tại gần nửa, đay la vi cấm
chế bảo vệ.
Nhin cấm chế, To Minh định hanh động thi bỗng cơ mặt co giật, ngẩng đầu nhin
hướng Thien Thủy Cốc phia xa, chỗ nay dao động mặc du hạn chế ở ngan met nhưng
khi nay sư phụ Ton Sơn rời đi dẫn động lực lượng thien địa khong la ngan met,
vậy nen lập tức bị cường giả Ta Linh Tong phat hiện.
Mắt chợt loe, To Minh nhấc chan xuất hiện ngoai cửa lớn động phủ bị anh sang
choi loa che giấu, tay phải cầm Tử Hinh Nhan Tang ấn đằng trước. Phut chốc con
mắt Tử Hinh Nhan Tang tỏa ra anh sang kỳ lạ, ben trong co rồng ngam hổ gầm,
bat quai biến ảo, tơ mau biến đổi như đang thoi diễn. Chỉ chớp mắt co tiếng
ket ket vang vọng, anh sang ngoai động phủ lập tức tan đi. Cửa động phủ chậm
rai mở ra, ben trong bắn ra anh sang choi mắt, hơi thở chi dương cũng lan
tran. To Minh vừa cảm nhận hơi thở nay thi than thể nhanh chong heo tan, hắn
chẳng những khong kinh hoang ma con mắt sang ngời. Hơi thở nay hắn hơi quen,
la năm đo ở trong Chuc Cửu Giới, hắn theo cổ kiếm thanh đồng ra ngoai thi ở
trời sao ngoai vong xoay co cảm nhận tương tự.
Khi cửa động phủ hoan toan mở rộng, phia xa tren bầu trời co vai vệt đỏ lao
nhanh tới, To Minh nhin chằm chằm động phủ, ben trong chỉ co một vật bềnh bồng
giữa khong trung.
Một khối đa cỡ nắm tay, mau vang toat ra anh sang như mặt trời, cho người thấy
ấm ap, nhưng đối với To Minh thi anh sang nay, hơi thở nay tựa độc dược lam
than thể hắn heo tan nhiều!
'Hạo Dương Thạch!' Lan da To Minh tran đầy nếp nhăn, bộ dạng trong vai giay
ngắn ngủi như đi qua một đời, tử khi đậm đặc tản ra từ than thể đụng vao vao
anh sang hạo dương thi như tuyết đang tan, nhanh chong tan đi.
Co một giay hắn do dự, nhưng chỉ la khoảnh khắc, rồi To Minh khong chut chần
chờ nghenh đon anh sang khiến hắn tan biến, lao hướng tảng đa. Bay giờ hắn
tổng như con bướm lao đầu vao lửa!
Khoảnh khắc hắn bất lấy Hạo Dương Thạch thi tay phải tỏa ra nhiều khoi đen,
đau đớn tận linh hồn lam To Minh gần như khong thể chịu đựng, nhưng tay nắm đa
chẳng chut thả lỏng ngược lại cang siết chặt!
"To Minh, một hon đa nho nhỏ ma ngươi khong thể chịu đựng muốn từ bỏ thi con
noi gi đến lời thề lao ra khỏi đất m Tử nay!!!" Mặt To Minh tai nhợt gầm len,
tự hỏi minh.
Hắn chộp tảng đa. Khoảnh khắc tren trời vai vệt đỏ tới gần, hắn cất bước vao
hư vo, thuấn di đi!