Người đăng: Boss
Năm trước To Minh luc gần đi tu vi chỉ hồi phục một tầng, giờ hắn trở về đa
hồi phục gần sau phần, nhưng mặc kệ thế nao thi hắn vẫn la hắn.
Vẫn Cẩu Thặng ca ca trong miệng Ten Hề Nhi, vẫn la thiếu nien gầy yếu nhưng
hiểu chuyện trong mắt cha mẹ Ten Hề Nhi.
To Minh đứng ngoai gian nha, nang tay nhẹ go cửa.
Tiếng go cửa trong gio thuyết nức nở thổi từ ben ngoai nghe khong ro, nhưng
trong nha thi nghe thấy ro rang.
"Ai vậy...?" Một giọng yếu ớt phat ra từ gian nha, thanh am la Ten Hề Nhi
nhưng khong co bao nhieu sức lực.
"La ca." To Minh nhẹ giọng noi.
Khi thanh am hắn phat ra, gian nha bỗng yen tĩnh, khong lau sau cửa phong bị
người ben trong đẩy mạnh ra. Giay phut cửa nha mở, gio thuyết từ ben ngoai
thổi vao, cuốn theo bong tuyết. Nhưng than hinh gầy yếu của To Minh giờ như
ngọn nui, ngăn cản gio sau lưng, khiến gio... khong thể thổi qua người hắn,
khong thể thổi Ten Hề Nhi ngơ ngac nhin hắn, mắt vui mừng rơi lệ.
"Cẩu Thặng ca ca!" Ten Hề Nhi bật khoc, tiến len om lấy To Minh.
To Minh nhẹ vỗ lưng co be, dung than thể giup be ngăn gio tuyết.
"Ten Hề Nhi khong khoc, gần một năm khong gặp, cao len nhiều rồi." To Minh dịu
dang cười, noi.
Hắn ngẩng đầu len, thấy trong gian nha đứng đoi vợ chồng.
Toc xam trắng, co cang nhiều nếp nhăn, dấu vết thăm thang troi nhanh gấp đoi,
than hinh gầy khom, khuon mặt hốc hac va đong đầy nước mắt, moie mở như muốn
noi gi. Đo la cha của Ten Hề Nhi.
Người phụ nữ đứng một ben toc trắng nhiều, khuon mặt xinh đẹp mơ hồ thấy khong
ro rang, nước mắt ba rơi nhưng tren mặt lại lộ nụ cười ma To Minh thấy rằng
đẹp nhất tren đời.
"Về nha rồi, đang đợi con đay."
Một cau đơn giản khiến long To Minh tran ngập ấm ap. Hắn keo Ten Hề Nhi vao
nha, đong cửa lại, nhin gia đinh binh thường nay, quỳ xuống.
"Cha, mẹ, Cẩu Thặng đa về."
Ấm ap ở khoảnh khắc nay xua tan gio ret mới thổi vao phong, xua đi tuyết lạnh
ben ngoai, khiến trong phong tran ngập ấm ap hoa tan đong lạnh.
Đem nay Ten Hề Nhi cười như năm xưa. Ấm ap bao bọc, anh mắt hiền lanh của cha
Ten Hề Nhi luon nhin To Minh. Va mẹ Ten Hề Nhi từ trong phong lấy ra một cai
ao bong, la ba tự tay may, may, vi hắn.
To Minh mặc ao bong trong như một đứa con nit thật sự, khong co đau thương,
khong co giết choc, khong co phức tạp, co la ấm ap, gia đinh ấm nồng.
Đem nay anh đen trong nha khong tắt, trong bong đem ben ngoai, trong gio ret
diễn tấu, no tồn tại vĩnh viễn. Bởi vi giữ no luon chay co lẽ đa khong la dầu
hỏa ma gia đinh binh thường nay co than tinh To Minh khat vọng. La than tinh
khiến anh đen khong tắt, than tinh To Minh quý trọng đặt vao đay long, la tốt
đẹp của hắn, la một phần trong ký ức hắn khong cho phep mất đi. Phần ký ức nay
viết Ten Hề Nhi, viết cha mẹ của co be cũng la của hắn.
"Toi sẽ cung người, mai đến khi sinh mệnh cac người chấm dứt."
Đay la lời năm đo To Minh lặng lẽ noi với Ten Hề Nhi cũng la bay giờ trong
long, trong ký ức viết xuống hang chữ.
Tốt đẹp co nhiều luc la ngắn ngủi, vi thế gian co lẽ tồn tại một con mắt ten
gọi co độc, no khong muốn thấy nhiều tốt đẹp, cho nen no khiến tốt đẹp va ngắn
ngủi song song. Cho nen mọi người luon noi, tốt đẹp ngắn ngủi.
Đem nay cuối cung tới luc kết thuc, như hai chữ tốt đẹp trong ngắn ngủi cũng
chấm dứt. To Minh vẫn khong thể ở lại đay lau, vi nếu lam vậy trước khi tu vi
hồi phục, co lẽ mang đến cho gia đinh nay trận sinh ly tử biệt.
Hắn co thể lam la ghi nhớ tốt đẹp ngắn ngủi, sau đo lặng lẽ rời đi.
Nhưng hắn để lại một người, một người nằm tren giường nhỏ dần mở mắt ra, người
nay la Trần Đại Hỷ, la anh trai của Ten Hề Nhi, la một linh hồn đang thương.
Khuon mặt ga vốn nen la trung nien, nhưng To Minh khong nhẫn tam lam cha mẹ
Ten Hề Nhi đau long, bất nhẫn nước mắt của co be, hắn tha rằng tu vi của minh
hồi phục lau hơn chut, tặng sức sống tren người Trần Đại Hỷ, khiến khuon mặt
ga như la hai mươi tuổi. Đay la giả dối, giay phut mạng sống mười năm của ga
kết thuc thi sẽ biến thanh bộ dạng vốn co.
To Minh, rời đi.
Hắn sửa lại than thể cha mẹ Ten Hề Nhi, khiến họ mất đi bệnh tật, khiến bớt
tren mặt co be cang nhạt. Hắn khong đẩy cửa phong ma cất bước đi ra gian nha.
'Nếu như khong đẩy canh cửa biệt ly, vậy tương đương như ta chưa từng rời đi,
thế thi ta vĩnh viễn sẽ khong đẩy cửa.'
Sau lưng To Minh la vo tận bong tuyết. Tuyết che đậy con đường giữa hắn va nha
Ten Hề Nhi, như la đoạn đường về dần biến thanh mau trắng menh mang.
To Minh một minh co độc đi tren mặt tuyết, cang đi cang xa. Bong tuyết rơi
tren toc hắn, tren người, va cả tấm ao bong. Rất lạnh, nhưng trong long hắn
chon ấm ap ở trong tuyết co thể sưởi ấm cho hắn đi cang xa.
To Minh khuất xa, đi trong trời đất trắng xoa, mai đến một người co độc đi tới
đầu bạc. Bong dang biến mất trong trời đất tieu điều dần thấy khong ro, dần
biến mất.
Gio tuyết nức nở như bai Huan khuc bay, bong tuyết rơi la ca từ Huan khuc,
trong hư vo xướng len tiếng ca khong biết ai co thể nghe.
Tiếng ca ấy hat la gio tuyết chon vui một toa thanh, hat co độc dập tắt tất cả
đen, hat la nhin khong thấy xa lạ, hoang hon của ai, khuon mặt ai, mười mấy
năm luc nhỏ của ai.
Sau khi To Minh rời đi, trong nha Ten Hề Nhi, Trần Đại Hỷ nằm tren giường đang
ngủ chậm rai mở mắt ra. Trong mắt ga co mờ mịt, cảm thấy ga ngủ một giấc, mơ
giấc mộng rất dai.
Trong mộng cuối cung co một giọng noi quanh quẩn, chinh la thanh am nay đem ga
từ trong mộng mang ra, mang về nha.
"Ngươi vốn la người đa chết, ta co thể lam la tranh thủ sinh mạng mười năm cho
ngươi, dung mười năm nay lam bạn cha mẹ ngươi, muội muội của ngươi..."