Người đăng: Boss
Vị tri To Minh chọn mặc du ở gần ngoại tong nhưng la sau nui, rất hẻo lanh,
binh thường khong nhiều người đến. Chỗ đo la gian nha đơn giản, bốn phia đầy
cỏ dại, hiển nhien lau rồi khong ai quet dọn. Nơi nay lực lượng thien địa
khong đậm đặc, khong thể so sanh san ngoại tong luc trước To Minh cư ngụ, cang
khong cach nao so với nha lầu hai tầng lam To Minh động long. Nhưng chỗ nay
được cai la gần nha lầu hai tầng, thậm chi đừng ngoai gian nha ngẩng đầu nhin
co thể lờ mờ thấy tren nui mơ hồ bong nha lầu hai tầng.
Nhin bốn phia, To Minh coi như vừa long chỗ nay. Vốn Tiền Thần định sai người
dọn dẹp cỏ xung quanh nhưng bị To Minh ngăn cản, giữ y như cũ cũng tốt, vậy
thi cang hẻo lanh hơn.
Mặt trời khuất nui, Tiền Thần tươi cười rạng rỡ đi theo ben To Minh, hỏi thăm
an cần, con hỏi co cần thị nữ tạp dịch khong, bị To Minh từ chối, ga vẫn mỉm
cười. Mai đến hoang hon To Minh tỏ ra mệt mỏi ga mới chắp tay rời đi.
Tạm khong noi Tiền Thần mang theo suy tinh rời đi, khi hoang hon qua, trời dần
tối, To Minh khong ở trong phong ma ngồi tren vach tường ben ngoai phong nhin
len trời.
Giờ la mua đong, bốn phia cỏ dai đầy mau tuyết trắng, thậm chi tren bầu trời
hoang hon qua đi co chut bong tuyết rơi. Co một cai rơi trước mặt To Minh, hắn
nang tay đon lấy, long ban tay lạnh lẽo, hắn nhin bong tuyết hoa tan.
'Nếu bong tuyết xuất hiện chinh la vi tan dưới đất, đay co phải chăng la vận
mệnh của bong tuyết... '
Tu vi trong người To Minh giờ đa hồi phục gần sau phần, nhưng cach hoan toan
khỏe con rất xa. Theo tinh toan của hắn, trừ phi ở trong nha lầu hai tầng, nếu
khong thi du trong san ngoại tong cần it nhất mười năm mới hồi phục đến đỉnh.
Du sao tu vi ban đầu hồi phục nhanh nhưng cang về sau cang kho tiếp tục. Bốn
phần tu vi sau nay tốc độ hồi phục khong phải sau phần trước co thể so sanh.
'Nhất định phải đi nha lầu hai tầng kia.' Mắt To Minh chợt loe, tay duỗi ra,
trong long ban tay co một sợi toc trắng.
Sợi toc đanh kết, tay phải To Minh đặt tren kết, khep mắt, dựa theo lời cha
Ten Hề Nhi noi im lặng cảm nhận.
Thời gian chậm rai troi qua, rất nhanh đa hoan toan vao đem. Tren trời tuyết
cang nhiều, bay xuống lien mien một chỗ khiến đường phia trước chẳng những bị
bong tối che giấu, con bị bong tuyết chia ly vỡ nat.
To Minh luon dựa vao gian nha, ngồi ben ngoai, tay nắm toc dai bạc. Tren toc
dai co mui hương nhe nhẹ, trong đem khuya, To Minh sờ như co thể chạm vao mui
hương nay.
Một đem yen lặng troi qua, To Minh cứ ngồi chim dắm trong loại cảm giac cha
Ten Hề Nhi đa noi, tim tinh tuy thảo kết ký sự.
To Minh muốn khong phải nguyền rủa, cũng khong phải chuc phuc, ma la một loại
ý thức khống chế, thong qua sợi toc kết ngay cang nhiều, cuối cung bện thanh
mon đồ chơi, mượn lực lượng bup be khống chế ý thức ba lao. Cai loại khống chế
ý thức nay khiến người đo trở thanh giống con rối, vậy la To Minh co thể khong
khiến người ben ngoai phat hiện tiến vao nha lầu hai tầng tu hanh thời gian
dai.
Hắn co nghĩ tới lấy tu vi đan ap, nhưng du gi tu vi của hắn chưa hoan toan hồi
phục, chuyện nay co nhiều biến đổi, hắn con chuẩn bị tại nha lầu đo trung kich
Man Hồn, cần một người hộ phap cho.
Nếu co thể khống chế ba lao nay thi một hon đa trung nhiều chim!
Sang sớm, To Minh mạnh mở mắt ra, đoi mắt toat ra lĩnh ngộ, đoi tay khong chut
do dự lại đanh ra một kết tren sợi toc!
Bay giờ tren sợi toc trắng xuất hiện hai cai kết!
Khoảnh khắc kết thứ hai xuất hiện, nha lầu hai tầng phia xa, ba lao đang ngồi
tĩnh tọa bỗng run rẩy. Ba mở mắt ra, biểu tinh nghi hoặc, thần thức khuếch tan
lượn lờ bốn phia, vẻ mặt rất nghiem tuc. Nhưng mặc kệ ba xem xet cỡ nao cũng
khong phat hiện manh mối gi, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra. Nhưng mới nay
ba cảm nhận được một chut khi lạnh, như co người dung kim đam minh, khong đau
lắm nhưng cảm giac đam vao linh hồn.
Ba lao nhiu may suy nghĩ thật lau, kiểm tra trong ngoai than thể, khong phat
hiện co gi lạ, ba do dự rồi dần ghi nhớ chuyện nay.
Ngay mua đong dường như rất dai, một thang qua đoi khi tuyết rơi xuống, mỗi
lần đều lớn hơn lần đầu, đến bay giờ thi đầy trời bong tuyết như tren trời
xuất hiện cai hố to lớn. Trời đang khoc, chẳng qua nước mắt rơi xuống như
khong muốn để người thấy, nen đem no biến thanh tuyết, trong tuyết mềm nhẹ,
nhưng tich lũy đến mức độ nhất định no co thể đe nat nui, đong băng vạn vật,
co thể hủy diệt... tất cả chung sinh!
Bong tuyết rơi phủ len trời va đất, len ngoai gian nha To Minh ở. Du la vị tri
hắn ngồi tĩnh tọa cũng bị chồng chất rất day tầng tuyết.
Tay To Minh luon cầm sợi toc trắng, một thang nay hắn khong hồi phục To Minh
ma chim đắm trong cảm ngộ, trong thảo kết ký sự, tren sợi toc giờ đa co sau
cai kết!
Tren sau cai kết To Minh khong để lại nhiều ý chi, hắn chỉ dể lại cảm ngộ, giờ
tay sờ vao như chạm đến suy nghĩ của minh.
Ben Tiền Thần một thang nay đoi khi lại đay, dang vẻ an cần giống như To Minh
la sư huynh của ga, con ga la sư đệ hay van bối vậy.
Một ngay nay trong tuyết ga lại đến nữa, sau lưng đi theo mấy chục tạp dịch
biểu tinh kinh sợ, theo Tiền Thần chỉ huy cac tạp dịch bắt đầu dọn dẹp tuyết.
To Minh nhắm mắt, khong để ý nhiều. Tiền Thần luon biết điều như vậy, noi
khong chừng sau nay hắn sẽ cho ga một đợt tạo hoa. Con đường dưới chan ga,
phải xem người nay lam sao lĩnh ngộ va bước đi.
Một thang sau, ngay thứ ba, vẻ mặt hắn co do dự nhin toc bạc trong tay, mặt
tren vẫn chỉ co sau cai kết, kết thứ bảy hắn định lam ngay bay giờ nhưng khong
co tin chắc.
Hắn nhin sợi toc, một thang nay hắn chim đắm trong cảm ngộ, đối với thuật thảo
kết ký sự cảm nhận nhiều hơn trước. Sau cai kết trước la To Minh cảm ngộ kết,
nhưng cai thứ bảy nay hắn lờ mờ cảm thấy cần tăng them ý chi, ý chi rot vao sẽ
khiến kết thứ bảy thanh mấu chốt!
Mấu chốt ở chỗ nếu kết thất bại thi sợi toc biến thanh tro bụi, một khi thanh
cong, vậy ý chi sẽ la bước đầu tien đi hướng thanh cong của To Minh!
'Sợi toc chỉ co một cai, nếu khong thanh cong thi mọi thứ cần chuẩn bị lại.'
Mắt To Minh chớp loe, đoi tay động, đanh ra kết thứ bảy tren sợi toc bạc!
Khi đanh ra kết thứ bảy thi toan than To Minh rung minh, cưỡng ep đầu oc quanh
quẩn một thanh am.
'Ta la chủ nhan của ngươi, ý chi của ta chinh la ý chi của ngươi, tất cả thanh
am của ta ngươi phải nghe theo!'
Thanh am nay khong ngừng quanh quẩn trong đầu To Minh, hoa thanh ý chi, như bị
hắn viết xuống kết sợi toc.
Nhưng ý chi dung nhập đối với To Minh khong hề đơn giản, du gi hắn mới tiếp
xuc thảo kết ký sự chứ khong giống cha Ten Hề Nhi tự nhien chạm được tinh tuy.
Quan trọng nhất la cha Ten Hề Nhi la người binh thường, tạo ra bup be cũng cho
người thường nen khong co nhiều tieu hao va chịu đựng, chỉ khiến lao lam ra
mấy mon đồ thi sẽ rất mệt.
To Minh thi khac, toc bạc thuộc về ba lao, tu vi của ba khong binh thường,
hanh động muốn dựa vao thuật nay khống chế cường giả, tieu hao va chịu đựng
nhiều len rất nhiều. Du la To Minh, giờ người mạnh run len, khoe mắt dần chảy
hai hang huyết lệ, lỗ tai cũng thế. Ho hấp của hắn trong khoảnh khắc, ngừng.
Mai hơn mười giay To Minh mới thở ra hơi dai, mắt sang ngời, lau đi mau ở mắt
va tai, cui đầu nhin cai kết thứ bảy tren toc bạc, khoe miệng lộ nụ cười.
'Loại thuật phap nay đung la kinh người, nếu co thể lĩnh ngộ no đến cực độ,
vậy thi co thể giết người vo hinh, khống chế người khac khong kho. Nhưng đang
tiếc, phản phệ qua lớn.' To Minh nhắm mắt.
Giay phut To Minh đanh ra kết thứ bảy thi trong nha lầu hai tầng, ba lao tĩnh
tọa run bần bật, hộc bung mau, mặt xanh met. Ba mở mắt ra, đứng bật dậy, thần
thức tản ra nhưng vẫn khong co thu hoạch gi. Sắc mặt ba am trầm, mới nay
khoảnh khắc mơ hồ nghe một giọng noi, thanh am kia như đang ở trong đầu ba noi
cai gi, nhưng cẩn thận nghe lại khong nghe được. Ba co cảm giac manh liệt,
thanh am noi ra cau kia chắc la lấy cach đặc biệt khắc vao linh hồn minh.
"Tai mọn, nếu ngươi đa giấu đầu loi đuoi khong muốn lộ mặt thi chung ta đấu
phap một lần đi, xem coi dị thuật của ngươi lợi hại hay đai sen nhiếp hồn của
ta cang mạnh!"
Ba lao cười nhạt đi hướng tầng thứ hai, đến ben pho tượng co gai ngồi đai sen,
nhin co gai thanh khiết. Ban lao khoanh chan ngồi, mắt pho tượng như tỉnh dậy
tỏa ra anh sang bao phủ ba lao.
"Lần sau ngươi đến ta sẽ đấu với ngươi một trận!" Ba lao như gặp địch thủ,
nhắm mắt lại.