Trần Sư Đệ, Ngươi Muốn Đi Đâu?


Người đăng: Boss

Lực lượng thien địa nơi đay cực kỳ đậm đặc, hơn chỗ khac rất nhiều, giống như
la nui nay co khong it hơi thở đều bị cuốn đến. Cứ như vậy khiến chỗ nay cho
cảm giac hoan toan khac nơi khac.

Thanh am truyền vao tai To Minh hoa thanh ấm ap kho tả, tran ngập trong ngoai
người hắn, lam biểu tinh hắn biến mờ mịt. Như la mất hồn, hắn mơ hồ đi tới
trước, đẩy ra cửa nha lầu hai tầng, đi vao trong. Trước mắt hắn co một pho
tượng, tượng khong lớn, một co gai ngồi tren đai sen mau đen. Co gai co mai
toc dai, diện mạo rất đẹp, mắt khep, co hơi thở thanh khiết ập đến lam oan khi
trong nui như hoan toan tan đi, khong dam tới gần. Nhưng lực lượng thien địa
lấy pho tượng kia lam trung tam, pho tượng tựa vong xoay dẫn động lực lượng
thien địa khong ngừng đến xoay tron tại đay.

To Minh ngơ ngac nhin pho tượng, biểu tinh mờ mịt, mắt trống rỗng.

"Ngồi xuống." Giọng nữ dịu dang lại truyền đến.

To Minh như rối go từ từ ngồi xuống, bộ dạng ngay ngốc kết hợp với tuổi bề
ngoai khiến bất cứ ai thấy hắn sẽ mất đi cảnh giac.

"Đem hom qua xảy ra chuyện gi?"

Giọng dịu dang quanh quẩn ben tai To Minh, thanh am khiến hắn thấy vo cung
than thiết. Như la noi mớ, hắn mất đi tất cả chống cự thi thao kể.

Khong biết qua bao lau, To Minh mờ mịt đap lời, sau lưng co một cai bong. Đo
la một ba lao, mặt ba đầy nếp nhăn, trong vo cung xấu xi nhưng thanh am dịu
dang phat ra từ miệng ba. Ba nhin To Minh, anh mắt lạnh lung va thanh am dịu
dang đối lập như hai người khac nhau.

"Ngươi hay suy nghĩ con co chuyện gi khong noi?" Ba dịu giọng noi, nang len
tay phải nhổ một sợi toc bạc đặt tren đỉnh đầu To Minh, mặc kệ no rơi xuống
nhập vao đầu hắn, biến mất.

To Minh lầm bầm đap tất cả lời đối phương noi, dường như quen thời gian troi
qua, mai khi ben tai thanh am dịu dang than thiết noi cho biết hắn co thể rời
đi. Hắn mờ mịt đứng dậy đi ra ngoai lầu cac.

Mai đến khi hắn đi xa, trở lại phong trong san thi đoi mắt mờ mịt mất hết,
thay thế la lạnh lẽo.

'Thuật thoi mien.' Mắt To Minh chợt loe, tay phải ấn đỉnh đầu, lập tức chỗ đo
bay ra một sợi toc trắng bị hắn nắm lấy. Nhin sợi toc, khoe moi To Minh nhếch
len.

'Chỗ ba lao nay ở khong tệ, lực lượng đậm đặc hơn nơi nay gấp mấy lần. e rằng
trong nui Ta Linh tong thien địa linh khi vượt qua nơi nay khong co nhiều chỗ!
La nơi thich hợp dưỡng thương, nơi thich hợp nhất cho minh trung kich Man
Hồn!' Mắt To Minh chớp loe, nhin sợi toc trắng trong tay. Sợi toc nay la đối
phương để lại, co tac dụng quan sat hắn.

Nhưng bay giờ trong tay To Minh no co thể ngược lại thanh vũ khi cho hắn khống
chế ba lao!

'Việc nay khong vội.'

To Minh nhin sợi toc, lấy no thanh cọng cỏ đanh ra một kết!

Khoảnh khắc kết hiện, trong nha lầu hai tầng cach nơi nay một khoảng, ba lao
ngồi tĩnh tọa tu vi hơi dao động. Ba bỗng mở mắt ra, cau may, cẩn thận kiểm
tra trong ngoai người nhưng khong phat hiện co manh mối gi, trầm ngam, lại
nhắm mắt.

Việc co lien quan điều To Minh noi ba đa đưa len ngọc giản cho hinh điện,
chuyện khong lien quan đến ba.

Ben To Minh, yen tĩnh ba ngay sau hắn thở dai rời khỏi san ở hơn tam thang.
Triệu Xung chết đi, menh lệnh từ la đến từ ngoại tong, hắn bị đuổi khỏi ngoại
tong đến dưới nui Ta Linh, chỗ đo la tạp dịch va đệ tử chưa co tư cach vao
ngoại tong cư ngụ.

Mang hắn đi vẫn la hai người Trương, Tả, hai người hoan toan mất ký ức trước
kia cung hắn, biểu tinh mất kien nhẫn mang To Minh đến đại điện phụ trach dưới
nui, khong tiến vao ma vội vang rời đi.

Trong đại điện phụ trach dưới nui, một người đan ong trung nien gầy go hơi xấu
xi khong ngừng đanh gia To Minh. Ga ở đay nhiều năm, khong phải chưa từng gặp
đệ tử ngoại tong bị đanh xuống, nhưng co một nửa số người khong lau sau liền
trở lại. Vậy thi du chỉ co một nửa xac suất nhưng ga khong muốn lập tức đắc
tội. Tất nhien nếu nửa năm, một năm vẫn khong co gi thi ga sẽ đổi thai độ.

Khuon mặt ga đầy tươi cười chắp tay hướng To Minh.

"Ta la Tiền Thần, sư đệ chắc la Trần To? Trần sư đệ xin đừng nản long, coi như
tới đay giải sầu, chắc khong lau sau ngươi sẽ trở lại. Như vậy đi, Trần sư đệ
muốn sư huynh sắp đặt cho ngươi vị tri quản lý thị nữ, hay quản lý ra ngoai
tim đồ? Hoặc la chấp sự phat phong linh thạch? Bất cứ vị tri nao, chỉ cần Trần
sư đệ mở miệng la sư huynh tuyệt đối khong chối từ!" Tiền Thần vỗ ngực, khi
noi vị tri quản lý thị nữ con nở nụ cười đầy ẩn ý với To Minh.

"Quản lý thị nữ la cần học vấn, lam sao khiến cac nang nghe lời, cai nay rất
cầu kỳ, co nhiều luc phải Trần sư đệ tự minh lam gương mới được. Chỉ cần ngươi
thấy khong tệ thi mới thật sự khong sai. Đay la vị tri rất quan trọng, la một
vị tri sẽ được vo tư hiến dang, ta cảm thấy Trần sư đệ co thể đảm nhiệm vị tri
nay!"

"Con co ra ngoai tim vật tư cũng cần người chinh trực mới đảm nhiệm được.
Người trong nui nay cac loại ăn uống cai gi đo đều la đe nặng tren vai, để
sinh hoạt của họ bảo đảm, người ở vị tri nay nhất định phải co tinh thần khong
sợ, du mắc mấy cũng phải mua!"

"Con co phat phong linh thạch, bay giờ la sư huynh kiem nhiệm, cong tac nay
khong dễ lam chắc sư đệ khong mấy hứng thu đau." Tiền Thần vừa noi vừa quan
sat biểu tinh To Minh. Đối với người tạm thời khong nhin thấu, ga lo lắng nhất
la đối phương đoi vị tri phat phong linh thạch. Cho nen ga mới noi ra, để xem
đối phương co biết điều khong. Mắt ti hi chớp loe, nụ cười tren mặt ga khong
thay đổi.

Đay la loại bắt nạt kẻ yếu, lam việc tinh ranh nhưng trở mặt liền khong nể
tinh. To Minh nhin Tiền Thần, lấy kinh nghiệm của hắn, vừa tiếp xuc liền đoan
ra tinh cach người nay bảy, tam phần.

"Trần sư đệ, gần đay co mấy co nang bị mang len nui, chuẩn bị tim tien duyen,
nghe noi co một người... khụ khụ, đặc biệt khong sai. Ngươi hiểu ma hả? Khong
bằng... ta mang ngươi đi xem?"


Cầu Ma - Chương #607